- Mệt quá đi mất.... giờ thì mình đã hiểu mọi người hay nói đi chơi thì mệt hơn đi làm ấy, ước gì mình sẽ được ngủ từ bây giờ cho đến sáng mai luôn.
Tuấn Khải sau khi tắm rửa xong trên người chỉ quấn đúng khăn tắm từ ngang hông trở xuống đi ra nhìn Nhã Uyên đang nhắm mắt lim dim liền nói:
- Cô mau vào tắm đi...cả ngày đi chơi mồ hôi nhễ nhãi rồi nằm lên giường bẩn rồi tối tôi không có chỗ ngủ thì coi chừng đấy.
Nhã Uyên nghe anh cằn nhằn thì cũng bực mình ngồi dậy vùng vằng nói:
- Xí....phòng này là ba mẹ trả tiền nên tôi thích nằm đâu thì nằm....đàn ông con trai gì mà làu bàu giống như phụ nữ ấy....đấy tôi trả giường cho anh cái đồ khó nết.
Tuấn Khải bị Nhã Uyên bắn ráp cho một câu dài mà nội dung chủ yếu là chê anh nên anh áp sát người mình đè xuống người của cô rồi nói:
- Cô nói ai giống phụ nữ hửm? Tối qua tôi chưa thoả mãn nhu cầu của cô nên bây giờ cô chê tôi đúng không? Đã vậy tôi sẽ cho cô thấy sự mạnh mẽ của tôi ngay bây giờ luôn...
Nhã Uyên nhìn thấy mặt anh có vẻ muốn làm thật mà tay anh còn đặt ở mép khăn muốn gỡ ra nên cô vội đẩy mạnh anh chạy tọt vào nhà tắm, trước khi đóng cửa phòng tắm cô còn thò đầu ra làm mặt xấu nói:
- Anh đừng có mơ nha....
Tuấn Khải nhìn thấy hành động đáng yêu này của Nhã Uyên thì lắc đầu cười rồi đi lấy quần áo mặc vào chuẩn bị đi ăn tối, khi anh đang lướt điện thoại thì nghe thấy cửa phòng tắm mở ra nhưng không thấy cô vợ của mình đâu mà là giọng nói lí nhí xấu hổ của cô cất lên:
- Anh có thể...có thể lấy giúp quần áo của tôi ở trong vali không?
Tuấn Khải bắt được thóp của Nhã Uyên nên đứng ở ngoài cười như trúng số nói:
- Vậy tôi sẽ được lợi gì khi lấy quần áo cho cô?
Nhã Uyên lúc này không thể ra ngoài trong bộ dáng cuốn khăn như anh vì da mặt cô mỏng nên đành nói vọng ra:
- Thì anh cứ lấy quần áo cho tôi trước đi rồi anh muốn tôi làm gì cũng được.
- Được! Vậy cô phải giữ lời đấy.
Tuấn Khải vừa nói xong thì có tiếng gọi của mẹ ngoài cửa nên anh đi ra mở cửa còn Nhã Uyên thì vội đóng cửa phòng tắm lại.Mẹ anh đứng ngoài cửa trên tay cầm một túi giấy nói:
- Đây là quà mẹ tặng cho Nhã Uyên nhưng tối trước khi ngủ con mới được đưa cho con bé nghe không?
Tuấn Khải đang tính mở ra xem là gì thì bị mẹ chồng ngăn lại nói:
- Quà này không phải của con...đem cất đi không được tò mò, mà hai con cũng nhanh ra ngoài bữa tối nay cả nhà ta sẽ ăn cùng với gia đình bạn của mẹ cũng là chủ của homestay này.
Sau khi mẹ rời đi Tuấn Khải cũng để quà của mẹ vào trên bàn rồi đi đến vali của Nhã Uyên mở ra lấy một cái váy màu xanh dương đưa đến trước của phòng tắm gõ cốc cốc nói:
- Váy của cô này....
Nhã Uyên thò tay ra cầm lấy cái váy đang định đóng cửa lại thì nhận ra anh không lấy đồ nhỏ cho mình, mặc dù rất xấu hổ nhưng cô đã phải lấy hết can đảm mới dám nói:
- Anh có thể lấy thêm cho tôi bộ đồ nhỏ không?.
Tuấn Khải lúc này cũng nhớ ra mình lấy thiếu đồ nên không nói gì mà chỉ phát ra đúng một chữ: "Được. " rồi đi đến mở vali của cô thêm lần nữa thì nhìn thấy bịch đồ nhỏ Nhã Uyên để riêng nên anh mở ra lấy một bộ màu xanh dương cùng màu với cái váy. Anh đưa bộ đồ nhỏ cho cô nói:
- Còn cần gì nữa thì cô cứ nói...không phải ngại....
- Không...vậy là đủ rồi, cám ơn anh.
Nhã Uyên sau khi mặc xong thì đi ra ngoài nhưng lại cứ lé lé anh khiến anh phải nói:
- Cô cứ tự nhiên đi, cả trong lẫn ngoài có chỗ nào của cô mà tôi chưa sờ qua mà phải ngại...Thôi chúng ta mau đi ăn tối không mọi người phải chờ.
Khi hai người đến chỗ ăn tối thì ngoài ba mẹ còn có hai vợ chồng chủ của homestay là bạn của mẹ và cả anh Hữu Trí nên Nhã Uyên lễ phép cúi đầu chào mọi người. Trong suốt bữa ăn anh Hữu Trí ngồi đối diện với Nhã Uyên nên anh gắp cho cô rất nhiều thức ăn khiến cho Tuấn Khải khó chịu ra mặt nhưng vì có người lớn nên anh chỉ quắc mắt lườm hai người họ cho qua.
Khi phục vụ đưa món tráng miệng là bánh ngọt và thêm một ly trà sữa thì Hữu Trí cầm ly trà sữa đặt trước mặt Nhã Uyên nháy mắt với cô rồi nói:
- Đây là trà sữa em thích nhất.... . Kiếm Hiệp Hay
Nhã Uyên nhìn thấy ba mẹ chồng, ba mẹ của anh Hữu Trí và cả ông chồng khó nết đang nhìn hai người chằm chằm vì suốt từ đầu bữa ăn đến giờ cô cũng cảm thấy anh Hữu Trí hành động có hơi quá thân mật nên cô chỉ có thể nói:
- Dạ cám ơn anh.
Cô còn chưa nói xong thì bàn tay của anh Tuấn Khải đã đặt lên đùi cô xoa xoa như muốn nói: " Cô giỏi nhỉ,dám nhận đồ của thằng tóc xoăn ngay trước mặt tôi sao? "
Nhã Uyên bị anh đặt tay lên đùi giống như bị ai đó kề dao vào cổ nên hơi mất bình tĩnh cũng may lúc này anh Hữu Trí lên tiếng giải thích giúp cô.