Sau hơn ba mươi phút đi bộ thì cô cũng đã về được khu nhà chính có chị tiếp viên lễ tân nhìn thấy cô liền nói:
- Chào em! Em có phải tên Nhã Uyên không?
- Vâng! Em tên Nhã Uyên ạ.
- Vậy em mau đi theo chị để chị đưa em đến khu nhà nghỉ mà ba mẹ em đã đặt trước nha.
- Dạ...phiền chị quá.
Nhã Uyên theo chị lễ tân lại phải đi bộ thêm mười phút nữa mới đến một căn nhà nhỏ với đầy đủ tiện nghi còn ba mẹ chồng thì ở căn nhà nhỏ bên cạnh, sau khi đi vào nhà và nhìn xung quanh thì cô gật gù tán thưởng chủ nhân của homestay này có lẽ đã phải bỏ ra rất nhiều tiền để đầu tư nơi này thành một thiên đường nghỉ dưỡng tuyệt vời.
Sau bữa ăn trưa ba mẹ về chỗ nghĩ còn Nhã Uyên thì lân la đến chỗ chị lễ tân để hỏi về chủ của nơi này, khi được gặp ông bà chủ cũng là bạn thân của mẹ chồng thì Nhã Uyên đã nói rõ kế hoạch muốn tạo bất ngờ cho ba mẹ chồng và mong hai bác đồng ý cho cô mượn một khoảng trống và cho vài nhân viên phụ cô trang trí. Bạn của mẹ chồng thấy tâm ý mà cô con dâu này dành cho ba mẹ chồng thì vui vẻ đồng ý hết mọi yêu cầu của Nhã Uyên.
Cũng đúng lúc này nhân viên giao hàng của siêu thị gọi điện thoại cho Nhã Uyên nói rằng họ đã mang hết những thứ mà hôm qua cô đã đặt đến nên nhân viên của homestay đã phụ Nhã Uyên đưa đồ đến một cái sân rộng sau đó phụ cô trang trí thành một sân khấu nho nhỏ có hoa tươi và điện nháy cùng với bong bóng và dây ruy băng.
Sau khi xong việc mọi người đã giải tán ai về làm việc của mình, mà lúc này trên sân khấu chỉ còn một mình Nhã Uyên đang leo lên cầu thang tầm ba mét để treo một tấm vải phông có in rất nhiều hình của ba mẹ chồng từ lúc tổ chức lễ cưới cho đến những năm sau này mà ba chồng đã đưa cuốn album cho Nhã Uyên để cô đi làm.
Khi đến bậc thang cao nhất Nhã Uyên mải với mà không cẩn thận nên bị chao đảo rồi ngã nhào xuống, cô tưởng rằng mình sẽ được hôn đất trong tư thế khó nhìn nên nhắm mắt lại thì bỗng một vòng tay rắn chắc đã ôm lấy Nhã Uyên vì vậy mà khi cái thang đổ kêu ầm một tiếng thì cô giật mình mở mắt ra nhìn.
Ngay trước mắt Nhã Uyên lúc này là gương mặt đẹp trai của anh Hữu Trí mà tối hôm qua cô gặp anh ở siêu thị, cô bối rối đỏ ửng mặt lên ấp úng nói:
- Là anh.....
Anh Hữu Trí bế cô gái mà anh mới gặp ngày hôm qua thì tim cũng đập rộn ràng nhoẻn miệng cười thật tươi lại còn nháy mắt nói:
- Chào em cô gái thích trà sữa.
Nhã Uyên được anh bế thì ngại ngùng nói:
- Cám ơn anh....anh có thể thả em đứng xuống đất được không?
Anh Hữu Trí thấy cô gái này thật thú vị nên cố tình trêu chọc nói:
- Anh đã đỡ được em ngã từ trên thang xuống vậy thì em sẽ cám ơn anh bằng cách em để anh bế em thêm một lúc nữa cũng được mà.
Lời anh Hữu Trí nói ra càng làm cho Nhã Uyên xấu hổ hơn vội giãy dụa muốn đứng xuống đất nhưng cô còn chưa kịp chạm chân xuống dưới mặt đất thì lại có một vòng tay khác giằng cô lại rồi bế qua, mà lúc này ánh mặt trời chói loá làm cho Nhã Uyên bị hoa mắt phải chớp chớp mắt mấy lần mới có thể nhìn rõ mặt của anh chồng khó nết.Nếu là một người vợ bình thường thì sẽ thấy hạnh phúc khi được chồng bế nhưng với Nhã Uyên thì cô lại thấy lo lắng vì không biết anh đã nhìn thấy những gì và anh sẽ nói những lời gì để đay nghiến cô khi để cho một người đàn ông khác bế mình.
Giọng nói lạnh lùng của anh Tuấn Khải vang lên:
- Cám ơn cậu đã đỡ vợ của tôi khi cô ấy ngã từ trên cao.
Anh Hữu Trí đứng ngây người vì anh vừa mới cảm nắng cô gái nhỏ này tối hôm qua và đêm về còn tương tư khi nghĩ về dáng vẻ uống trà sữa đáng yêu của cô, thì bây giờ người đàn ông này với khí thế lấn át anh về mọi mặt nói cô ấy là vợ của anh ta thì trái tim anh như vụn vỡ.Đúng là ở đời chẳng ai học được chữ ngờ nhưng bất ngờ này với anh chẳng có gì thú vị ngoài sự thất vọng ê chề. Nhưng vì phép lịch sự thì anh đành nói:
- Chào anh....tôi chỉ là thấy người gặp nạn thì tiện tay giúp đỡ thôi......
Anh Tuấn Khải nhìn ra ánh mắt của cái tên này nhìn vợ mình rõ ràng là có tình ý nhưng lại nói trái lòng mình nên anh nhếch miệng cười khinh bỉ rồi nói:
- Vậy tôi xin phép đưa vợ của mình về phòng để trấn an cô ấy....Chào cậu
- ----
Like và vote nhiệt tình nào bạn đọc ơi.