Thân thể Hạ Tuyết nhanh chóng rơi xuống ————
“Cho dù có một ngày, tất cả mọi người rời khỏi tôi, chỉ còn lại tiếng vỗ tay trêи sân khấu cùng tôi! !”
“Tôi muốn đem bài hát này tặng cho 3 người phụ nữ mà tôi yêu nhất, một là mẹ của tôi, một là vợ chưa cưới của tôi, một là con gái của tôi ———— “Ánh trăng đại biểu lòng tôi””
“Hạ Tuyết! Cho anh một cơ hội! ! Anh muốn ở bên em, cho dù phải đón nhận bao nhiêu chuyện đáng sợ, bao nhiêu chuyện nguy hiểm, anh cũng muốn ở bên em! ! Nếu quả thật mong muốn tất cả mọi người tha thứ, vậy anh ! ! Anh sẽ buông bỏ tất cả mọi thứ, để cầu xin mọi người tha thứ! ! Nếu như phải làm một người ích kỷ, tương lai phải làm tội nhân xuống địa ngục, vậy để anh là người gánh tội! Trước cho anh cuộc đời này và tình yêu của em, sau khi chết, anh nguyện ý xuống Địa ngục, ngàn vạn năm thịt nát xương tan!”
Mắt của Hạ Tuyết trừng lớn, thân thể nhanh chóng rơi xuống, quét qua trong cuộc đời cuối cùng một cơn gió, nhìn trời xanh mây trắng ở đáy mắt, nhà cao tầng giống như ầm ầm sụp đổ, tất cả mọi tâm huyết nhanh chóng trôi theo dòng nước, điểm cuối của sinh mệnh, dường như để cho cô thấy được trở thành công dã tràng, tất cả mọi thứ đáng sợ cùng mình vĩnh biệt ————
Ầm! ! ! Tiếng phá hủy thủy tinh khổng lồ, ở tầng lầu 50 ầm ầm vỡ ra, Hi Thần và Mặc Nhã bên hông quấn chặt dây thép, giống như chim Yến từ bên trong cửa sổ thủy tinh bay ra, nhanh giống như tia chớp, cả người nhanh chóng ôm chặt Hạ Tuyết cấp tốc rơi xuống, ba người cùng mạo hiểm rơi xuống, Hứa Mặc và Nhậm Phong trêи máy bay trực thăng, bên hông quấn chặt dây thừng, nhanh chóng hạ xuống, ôm chặt Hi Thần và Mặc Nhã, cùng hộ tống Hạ Tuyết chạm mặt đất ——————
“Ầm”, một khe lớn màu đỏ thẫm giống như cây dù mở ra, 5 người cùng nện vào túi khí khổng lồ, tất cả mọi thứ xung quanh đều hỗn oạn, tiếng la hét, tiếng xe cứu thương nhốn nháo vang lên, bọn người Hứa Mặc và Hi Thần cùng căng thẳng nhìn Hạ Tuyết vẫn chưa tỉnh hồn, hai mắt trừng lớn, nhìn lên trước mặt vẫn trời xanh mây trắng, lổ tai kêu ong ong, thế giới của cô bởi vì cô mà tồn tại, nếu như cô biến mất, thế giới này sắp biến mất! !
Cô vẫn nằm ở bên trong túi khí, nhìn thấy một chú chim nhỏ xẹt qua bầu trời, hướng ngày bên kia nhanh chóng bay đi, gương mặt già nua của ông nội, đứng trêи đỉnh núi, lạnh nhạt ngoái đầu nhìn lại mình một cái, thời gian tan biến, buồn bã, hối tiếc không kịp, đều ở đáy mắt, cô chớp mắt một cái, lại chớp mắt hai cái, trong buồng tim một luồng khí dần dần bành trướng, bành trướng, nước mắt của cô lăn xuống, rõ ràng mình còn sống, còn sống, còn sống ————
Cô kϊƈɦ động nhìn thế giới này vẫn tồn tại, thân thể co quắp, nước mắt lại lăn xuống, tất cả mọi thứ xung quanh nhốn nháo, tiếng la hét, ở xung quanh mình nhanh chóng lan ra, lan rộng vô hạn, cho dù tất cả mọi thứ xung quanh, là xấu xí, là tốt đẹp, là vui vẻ, là hoảng sợ, tất cả mọi thứ, đều đáng yêu như vậy ———— Nghĩ đến đây, cô lại kϊƈɦ động bưng mặt, không nói gì rơi lệ ————
Tiếng gõ cửa vang lên.
Hàn Văn Hạo đứng ở cửa sổ sát đất trước, nhìn bầu trời xanh thẳm, mây trắng bồng bềnh, hai mắt xẹt qua một chút đau lòng.
Tả An Na nhanh chóng đi tới, nhìn Hàn Văn Hạo nói: “Tổng Tài ———— Hạ tiểu thư an toàn rồi ———— Anh đừng lo lắng ———— Nhưng ———— Anh muốn đến nhìn cô ấy không?”
Hàn Văn Hạo vẫn nhìn trời xanh mây trắng ngoài cửa sổ, sâu kín nói: “Tả An Na ————”
“Vâng ————” Tả An Na lập tức lên tiếng.
Ánh mắt Hàn Văn Hạo xẹt qua một chút tịch mịch và bất đắc dĩ nói: “Nếu hôm nay, tôi chậm một bước, cô ấy phải làm sao? Hậu quả sẽ thế nào?”
Tả An Na không dám tưởng tượng, chỉ sâu kín ngẩng đầu nhìn hắn.
Hàn Văn Hạo nhàn nhạt nhìn bầu trời ngoài cửa sổ, thâm trầm thở dốc một hơi.
Trong lòng của Tả An Na đau nhói, nhìn nửa khuôn mặt hắn cô đơn, vì lần này Hạ Tuyết quay cảnh nguy hiểm, thật ra Hàn tiên sinh đã sai Hi Thần và Nhậm Phong cùng Hứa Mặc, căn cứ vào vị trí quay phim, mô phỏng tất cả sự cố có thể xảy ra, vạch kế hoạch giải cứu, dĩ nhiên bao gồm kế hoạch đề phòng lúc dây thép bị cắt đứt! Trong lòng của hắn mặc dù rõ ràng Hạ Tuyết có thể sẽ gặp nguy hiểm, lại biết không thể ngăn cản được, chỉ đành phải cùng với cô đối diện nó.
“Phụ nữ phải có mơ ước, thật sự rất đẹp ————” Hàn Văn Hạo đột nhiên cười nhẹ cười mà nói.
“Thật ra anh không cần băn khoăn quá nhiều ————” Tả An Na lại đến gần Hàn Văn Hạo, thật lòng nói: “Có lẽ cho tới bây giờ, Hạ Tuyết cũng không suy nghĩ, cùng anh ở chung một chỗ, sẽ có rất nhiều nguy hiểm, bởi vì yêu nhau đã là hạnh phúc nhất rồi ————”
Hàn Văn Hạo không lên tiếng, vẫn nhìn trời xanh mây trắng, sắc mặt bình tĩnh giống như đấng tối cao, lạnh lùng nhìn mọi chuyện của thế gian, nói: “Tôi đã từng dùng thủ đoạn hung ác nhất, giải quyết từng nhóm kẻ địch bên cạnh, tự nhận là dùng phương pháp này, có thể bảo vệ người nhà được bình an, không biết, thật ra loại phương pháp này, càng làm cho người nhà và người yêu của tôi lâm vào cảnh nguy hiểm, lần này con gái trải qua kinh hải, càng nói rõ điều này ———— Khó trách, ở dưới chân núi, ông nội nói với tôi, làm người phải lưu một con đường sống, thật ra cũng là tích đức cho đời sau ———— Hàn Văn Hạo tôi hôm nay đi tới bước này, không thể oán trời trách đất, nhất định cô đơn, gieo gió gặt bão! Điều này, cũng nói rõ quá khứ của tôi, thật ra thì trước mặt vận mệnh, quá kiêu ngạo rồi ————”
Tả An Na nghẹn ngào nhìn hắn nói: “Nhưng anh ———— Gánh vác 300.000 nhân viên Hàn thị, thực hiện mơ ước cho rất nhiều người, để Hàn thị tiến lên đấu trường quốc tế, để người nhà bình yên hạnh phúc hơn, tất cả điều này không phải nói rõ, anh làm như vậy cũng rất vĩ đại sao? Tại sao muốn hủy bỏ tất cả?”
Hai mắt Hàn Văn Hạo xẹt qua một chút đau lòng, nói: “Nếu bọn họ có thể hạnh phúc cả đời, tôi sẽ không hề hủy bỏ ————”
Tả An Na lập tức ngẩng đầu lên, hiểu ý tứ trong lời của hắn, gấp rút nói: “Anh không thể như vậy! Anh tính cả đời cô đơn sao?”
“Tôi lựa chọn con đường này, không có đường lui ———— Bao nhiêu oan hồn quanh quẩn ở trong thế giới của tôi, muốn lấy tính mạng của tôi? Hàn Văn Hạo tôi cũng không tin người khác sinh khốn cảnh, đau khổ và giày vò, mà tôi ít nhất phải cúi đầu trước một chuyện ————” Ánh mắt Hàn Văn Hạo chợt lóe ———— “Đó chính là cái chết ———— “
Tả An Na vội vàng nhìn Hàn Văn Hạo.
“Lần này chuyện của Hạ Tuyết, đã nhắc nhở tôi, tên ma quỷ kia vẫn tồn tại, giương nanh vuốt về phia tôi ———— Tánh mạng của tôi lúc nào cũng có thể biến mất, tôi không hề tự tin nữa, không phải vì tôi e ngại hiện tại, mà là những oan hồn kia, thật sự là quá nhiều rồi ————” Hàn Văn Hạo cắn răng, lồng ngực phập phồng!
“Vậy chúng ta nên làm gì?” Tả An Na hỏi.
“Cứ như vậy đi ————” Hai mắt Hàn Văn Hạo đột nhiên lạnh lẽo, nắm chặt quả đấm nói: “Siết chặt lưới! Tôi muốn bắt được người kia! ! Ngược lại, tôi muốn nhìn, người kia đến tột cùng ẩn nấp trong góc tối nào! Tốt nhất hắn trốn ở nơi Thượng Đế không tìm được, nếu không, hắn cũng như tôi, phải tiếp nhận sự phán xét của vận mạng, tiếp nhận sự phán xét giữa cái sống và cái chết! !”
Xe cứu thương vẫn còn đang ở trước cao ốc Hàn thị hú còi vang dội, Hàn Văn Vũ ôm chặt thân thể Hạ Tuyết vẫn còn chưa tỉnh hồn, bảo bác sĩ tới kiểm tra cho cô, hắn đau lòng, vươn tay, vừa xoa xoa cánh tay Hạ Tuyết, vừa nói: “Không sao, không sao, đều đã qua rồi, cũng không có chuyện gì! Còn sống! ! Còn sống! ! Cô hù chết tôi! ! Cuộc đời tôi cũng không có trải qua kinh hãi như vậy !”
Hắn vừa nói xong, lại đau lòng ôm chặt Hạ Tuyết, mặt dán vào mặt của cô, cảm thấy từng trận lạnh lẽo, giống như lúc còn 19 tuổi như vậy, hốc mắt hắn đỏ lên, hôn lên tóc Hạ Tuyết ————
Nước mắt Hạ Tuyết vẫn còn đang lăn xuống, cả người vẫn hoảng sợ, lo lắng, đầu óc hoàn toàn trống rỗng, muốn nói cái gì, bất đắc dĩ trái tim quá yếu, quá đau, lời gì cũng nói không ra được, chỉ đành cắn chặt răng, thở phì phò, lại nhìn thấy Trầm Ngọc Lộ cũng bởi vì sợi dây đứt lìa, người cô ta cũng rơi xuống lầu, nhưng vì quanh người cô ta có dây thép, mới cứu cô ta một mạng, cô trừng chặt Trầm Ngọc Lộ bị hoảng sợ đến sắc mặt trắng bệch, ngồi phía sau xe cứu thương, trong đầu nhớ tới lúc cô ta vừa diễn cảnh quay, gương mặt co giật, trong đầu của cô nhớ lại hàng loạt hình ảnh, thậm chí cô nhớ lại Cẩn Nhu trước khi chết, đã nói với mình một câu ————”Cẩn thận one-king ————”
Cô đang nghi ngờ, cũng đã nhìn thấy bác sĩ và y tá muốn tiến hành băng bó trước, nhưng Hi Thần cùng Nhậm Phong và Hứa Mặc lập tức đứng chắn trước mặt của hắn nói: “Thương thế của Hạ tiểu thư, chúng tôi tự phụ trách!”
Bác sĩ gia đình nhà họ Hàn, lập tức dẫn ba người y tá tiến lên, băng bó lòng bàn tay cho Hạ Tuyết ————
“Có phải Văn Hạo phái các người tới không?” Hạ Tuyết vừa để bác sĩ và y tá băng bó, vừa ngẩng đầu nhìn bọn Hi Thần, căng thẳng hỏi.
Hi Thần, Hứa Mặc và Nhậm Phong đều không lên tiếng, chỉ nhìn cô.
Lúc này, Hạ Tuyết điên cuồng nhớ nhung Hàn Văn Hạo, vừa muốn hỏi tình huống của hắn, lại nghe được có người nói: “Hàn Tổng Tài tới ————”
Cô lập tức quay đầu, đôi mắt đẫm lệ nhìn chằm chằm, quả nhiên nhìn thấy Hàn Văn Hạo mặc âu phục màu đen, nghiêm nghị cùng lãnh đạo cao tầng bước ra, gương mặt lạnh lùng, cũng không ngẩng đầu lên, ngồi vào Rolls-Royce của mình, xe nhanh chóng rời đi————
Cô buồn bã, không hiểu, nhìn theo hướng chiếc xe kia lao đi, sửng sốt, nước mắt lần lại lăn xuống