Cửa phòng sinh mở ra! !
Vài y tá và bác sĩ đẩy Hạ Tuyết ra ngoài, đẩy thẳng qua phòng cấp cứu! !
Daniel vội vàng nhào đến, nắm chặt tay Hạ Tuyết, nhìn vẻ mặt cô tái nhợt, hai mắt nhắm chặt, hắn sốt ruột kêu: “Hạ Tuyết? Hạ Tuyết?”
“Tránh ra, tránh ra! !” Bác sĩ và y tá đi vào thang máy, bỏ hắn ở ngoài thang máy, nói: “Phòng cấp cứu tại tầng 12! Anh đi cầu thang đi! !”
Bác sĩ nói xong, cũng đã nhấn nút thang máy. . . . . .
Cửa than máy đóng lại.
Daniel vội vã cầu thang, lại nghe từ phòng sinh truyền đến tiếng gọi gấp gáp . . . . . .”Cha của đứa bé, anh có muốn nhìn đứa bé một chút hay không? Chúng tôi phải đưa nó vào phòng trẻ sơ sinh rồi. . . . . .”
Daniel sửng sốt, quay đầu lại nhìn y tá đang ôm trong người bọc tã lót màu hồng, đứng trước cửa phòng sinh, hắn lập tức gật đầu nói: “Tôi muốn xem!”
Hắn vừa nói xong, rất nhanh chạy đến, sau đó đứng trước mặt y tá, cúi đầu nhìn đứa bé đỏ đỏ, mặc váy nhỏ màu hồng, đầu tóc quăn đáng yêu, hai mắt nhắm chặt, cái miệng nhỏ nhỏ chu ra rất đáng yêu, hai tay bé xíu nắm lại, đặt ở trước ngực, vô cùng buồn cười. . . . . .
“OH, MYGOD! Thật đáng yêu quá!” Daniel xúc động nói xong, nhìn y tá cười hỏi: “Tôi có thể ẵm đứa bé không?”
“Có thể! Cẩn thận một chút!” Y tá có phần đồng tình nhìn hắn, nhớ tới bà mẹ bị mất rất nhiều máu kia. . . . . .
Daniel thật cẩn thận ôm lấy đứa bé nhỏ xíu, nghe mùi thơm thơm, nhìn đôi mắt nhỏ xíu của nó, cái mũi nhỏ, cái miệng nhỏ, thật sự rất đáng yêu…… Hắn bỗng nhớ tới Hạ Tuyết, hắn vội vã nhìn y tá nói: “Người mẹ không có việc gì chứ?”
Y tá lập tức ôm đứa bé, thúc giục hắn nói: “Mau đi xem người mẹ một chút đi. . . . . . trông chừng cũng tốt, người mẹ sinh con, đây là giai đoạn yếu nhất trong cuộc đời, ngàn vạn lần anh đừng rời khỏi cô ấy!”
“Được!” Daniel chạy như bay đến cầu thang, vừa đi vừa quay đầu lại, nhìn y tá vẫn ôm đứa bé nhìn theo hắn, tim của hắn dần dần đau nhói, vẫn cắn chặt răng, đi về phía trước. . . . . .
Ánh đèn phòng cấp cứu nhanh chóng bật sáng!
Daniel ngồi ở ngoài phòng cấp cứu, khẩn trương nhìn ánh đèn màu đỏ, nghĩ lại lúc nhìn thấy Hạ Tuyết ôm cái bụng bầu, đi vào tiệm cà phê, giống như một con heo con, trừng mắt, há miệng kêu la, táo xanh trong tay rầm rầm rớt xuống. . . . . . Hắn nhớ tới chuyện này, không nhịn được cười, lại cảm thấy có lỗi, nếu hôm nay cô không đưa hắn đi Phủ Tướng Quân, cô sẽ không bị giật mình, hoặc có lẽ không sinh đứa bé sớm như vậy. . . . . .
Hắn thở dài, tức giận bản thân mình nhất thời xúc động, hắn lại thở dài, ngẩng đầu nhìn ánh đèn trước cửa phòng cấp cứu, hắn lại thở dài, điện thoại di động trong túi vang lên. . . . . .
Hắn bất đắc dĩ lấy điện thoại ra, là điện thoại của mẹ hắn từ nước Pháp xa xôi gọi đến, hắn nghĩ nghĩ, cầm lấy điện thoại, nhấn nút nghe, gọi nhỏ: “Mẹ . . . . . .”
“Hi!” mẹ Daniel là người Hoa, cho nên bà luôn nói tiếng anh với con trai, bà có chút lo lắng hỏi: “what’s wrong? baby!”
“Mẹ. . . . . .” Daniel nhẹ nhàng nói bằng tiếng Trung, gọi mẹ. . . . . .”Lúc ấy người sinh con, rất vất vả sao?”
“Đương nhiên” mẹ hắn mỉm cười nói: “Thân thể cố chịu đựng đau đớn tột cùng, nhưng nghĩ đến lúc sinh con ra, không biết thế nào, trong lòng vô cùng lo lắng. Vô cùng đau đớn, nhưng cũng vô cùng hạnh phúc. . . . . .”
Daniel yên lặng nghe, nhớ tới lúc nảy Hạ Tuyết vì đứa bé mà cố chịu đựng đau đớn vô cùng, hắn đột nhiên nói với mẹ: “Mami, I love you”
“I love you, too! but, would you tell me, what’s happen?” Mẹ hắn có chút lo lắng hỏi.
Ánh mắt Daniel lóe sáng, hơi đau lòng nói: “Nothing…………!”
Đèn Phòng cấp cứu đột nhiên tắt ngấm, Daniel lập tức tắt điện thoại, vội vàng chạy đến, bác sĩ đi tới, thở dài nói với Daniel: “May mắn là cứu kịp lúc, bây giờ rốt cuộc không có việc gì rồi ! Người mẹ đã bình an! Yên tâm đi!”
Daniel nhẹ nhàng thở ra, nắm chặt tay bác sĩ, vô cùng chân thành nói: “Cám ơn cô. . . . . . Thật sự. . . . . . Vô cùng cám ơn cô. . . . . .”
“Không cần khách sáo!” Bác sĩ mỉm cười, nói xong, quay đầu lại nhìn y tá đang đẩy cái giường di động đi ra. . . . . .
Daniel lập tức đi đến bên giường, lo lắng nhìn Hạ Tuyết mặc đồng phục màu xanh của bệnh viện, nằm trêи giường bệnh, hôn mê ngủ, tóc tai rối bời xõa một bên. . . . . .
“Cô ấy chỉ bị gây mê chưa tỉnh lại, hết thuốc sẽ tốt thôi. . . . . .” Bác sĩ cười nói.
Daniel khẩn trương gật gật đầu, đi theo Hạ Tuyết đi qua hành lang thật dài, dọc theo tầng trệt, đi qua cây cầu thủy tinh bắt trêи không, có thể nhìn thấy bầu trời đầy mưa bay, mọi thứ đang xoay tròn uốn lượn, nhưng không thể phá vỡ lớp thủy tinh được, tất cả ánh sáng thủy tinh, gắt gao vây quanh cô gái đã từng chịu đau khổ đã lâu . . . . . .
Daniel nắm chặt bàn tay lạnh lẽo của Hạ Tuyết, ánh mắt kiên định nhìn cô, chân thành nói. . . . .”Cô yên tâm nghỉ ngơi cho tốt, tôi sẽ chăm sóc cô thật tốt, rất xin lỗi. . . . . . chỉ có điều. . . . . cô sẽ hạnh phúc . . . . . .”
Ánh mắt Hạ Tuyết vẫn nhắm chặt, giống như quay trở về lúc bắt đầu, có người đàn ông đứng tại hành lang bệnh viện, nhìn cô nhàn nhạt cười, vô cùng ấm áp . . . . . .