Hứa Mặc và Nhậm Phong lạnh lùng bảo vệ Tần Thư Lôi, nhìn tên nam phục vụ kia ôm chặt mặt của mình, khổ sở lăn lộn trêи mặt đất, dường như a-xít sun-phu-rit lan vào gương mặt, bắt đầu đốt cháy, Tần Thư Lôi bị sợ đến trợn to hai mắt, nhìn tên nam phục vụ kia bưng chặt mặt khổ sở gào lên, nhớ lại khuôn mặt da thịt mịn màng của hắn lúc nảy, cô hoảng sợ đến sắc mặt trắng bệch, can đảm núp sau lưng Hứa Mặc, nước mắt rơi xuống.
Hi Thần lạnh lùng bước nhanh vào trong đám tân khách, đi tới bên cạnh Hàn Văn Hạo, cúi đầu nói nhỏ bên tai của hắn, hai tròng mắt Hàn Văn Hạo đông lại, ánh mắt giống như con báo nhỏ đang săn mồi, làm cho cả người hắn phát ra hơi thở muốn giết người, chỉ thấy hắn đặt ly rượu xuống, từng bước từng bước rời khỏi sân cỏ, đi ra ngoài!
Trác Bách Quân tay nâng ly rượu đỏ, biết kế hoạch thất bại, cắn răng uống một hơi cạn sạch ly rượu đỏ, vừa muốn xoay người đi khỏi, lại thấy Trang Minh Nguyệt và Lam Anh đứng trong đám người, vẻ mặt kinh ngạc nhìn mình, hắn lập tức nở nụ cười vô cùng phong lưu, nhìn bọn họ cười nói: “Hai vị phu nhân, xin chào. Tôi là Trác Bách Quân, Tổng giám one-king”.
Lam Anh nhàn nhạt nhìn tên tiểu tử trước mặt, một đôi mắt dài quá đa tình, đẹp trai, sống mũi cao thẳng, bờ môi dày khêu gợi, bà càng nhìn càng hấp dẫn, mỉm cười nói: “Cậu thật giống. . . . . . một người bạn của chúng tôi. . . . . .”
“Hả?” Trác Bách Quân cung kính đi đến trước mặt Lam Anh và Trang Minh Nguyệt, mỉm cười nói: “Giống người bạn nào vậy ?”
Lam Anh suy nghĩ một chút, lại cảm thấy không thể nào, cười cười.
Trang Minh Nguyệt lại rất nhạy cảm, nhìn Trác Bách Quân, cảm giác không thể tin được, nói: “Rất giống. . . . . .”
Trác Bách Quân nghe vậy, thật sự có chút ngạc nhiên nhìn bọn họ mỉm cười nói: “Hai vị phu nhân, hai vị nói. . . . . . rốt cuộc tôi giống ai?”
Lam Anh và Trang Minh Nguyệt nghe thấy, cùng suy nghĩ một chút, lại cảm thấy không thể nào, nên im lặng rời đi.
Trác Bách Quân sững sờ tại chỗ, thật ngạc nhiên nhìn theo bóng lưng của bọn họ, khó hiểu bật cười.
“Chuyện gì vậy ?” Hàn Văn Vũ đang cầm ly rượu đỏ, đến gần Trác Bách Quân hỏi.
“Hai vị phu nhân nói dường như tôi giống ai đó, tôi đang kỳ quái, tôi giống ai đây?” Trác Bách Quân mỉm cười nói.
“Giống tôi! Chúng ta là anh em mà !” Hàn Văn Vũ lập tức vươn tay, ngoặt chặt bả vai Trác Bách Quân, nói đùa.
“Anh đi chết đi! Tôi không dám trèo cao! Anh là người con trai thứ hai của Hàn gia! Cả người cao quý! Tôi là cái gì?” Trác Bách Quân đang cầm rượu đỏ, mỉm cười nói.
“Tôi đã nói rồi, anh là anh em của tôi! ! Nhưng mà, Trác Tổng giám, lần này tôi và Hạ Tuyết quay bộ phim “Song Thành Ký”, anh nói Trầm Ngọc Lộ xuống tay lưu tình a!” Hàn Văn Vũ lại ngoặt bả vai Trác Bách Quân nói!
Trác Bách Quân nhìn Hàn Văn Vũ nhướng mày, cười nói: “Anh và Hạ Tuyết quay phim, anh bảo tôi nói Ngọc Lộ xuống tay lưu tình? Quan hệ chúng tôi thế nào, làm sao có thể nói cô ấy ?”
“Đừng giả bộ, ai mà không biết hai người có quan hệ!” Hàn Văn Vũ vừa nói xong, cũng đã cười chạy tránh ra, vừa kêu tân khách tránh dùm, Trác Bách Quân tay nâng ly rượu đỏ đứng tại chỗ, nhìn bóng lưng của hắn, vẫn nở nụ cười phong lưu, nhưng ánh mắt ẩn chứ một tia tàn nhẫn và sắc bén, Ngọc Lộ, lần quay phim này, phải xem cô rồi !
Trong căn phòng bí mật tại Hàn gia!
Bác sĩ, y tá mặc áo trắng, giống như ma quỷ của địa ngục, sau khi xử lý xong công việc, đi ra khỏi phòng bí mật, lên mặt đất, một bóng dáng cuộn tròn, vẫn ở nơi đó khóc rống gào lên. Cửa “kít” một tiếng mở ra, bóng dáng kéo dài, Tần Thư Lôi đẫm lệ, nhìn thấy Hàn Văn Hạo lạnh lùng đứng ở cửa, cô lập tức khóc lên gọi: “Văn Hạo! !”
Hàn Văn Hạo sải bước đi tới, đầu tiên là quan tâm nhìn thoáng qua Tần Thư Lôi, mặc dù báo cáo biết cô không sao, nhưng vẫn nhẹ giọng hỏi: “Em không sao chứ ?”
“Không có gì! Thật may là Nhậm Phong và Hứa Mặc đến giúp em. . . . . .” Tần Thư Lôi lại căng thẳng nói.
Hàn Văn Hạo đỡ Tần Thư Lôi ngồi trêи ghế sa lon duy nhất trong phòng bí mật, nhẹ giọng nói: “Là anh phái bọn họ bảo vệ em!”
Tần Thư Lôi nghe vậy, đáy lòng run lên, nhìn hắn, căng thẳng nói: “Anh cũng biết Hạ Tuyết muốn hãm hại em sao ?”
Hàn Văn Hạo bất đắc dĩ quay đầu nhìn vẻ mặt hốt hoảng của Tần Thư Lôi, nói: “Em cảm thấy cô ấy có đủ thông minh để làm loại chuyện này sao?”
Tần Thư Lôi nhìn hắn, không dám lên tiếng.
Hàn Văn Hạo nhìn Tần Thư Lôi lại nói: “Điều này rõ ràng có người chen vào giá họa!”
Hai mắt Tần Thư Lôi đột nhiên chợt lóe, vì lúc nảy quá mức khϊế͙p͙ sợ, cho nên vẫn còn chưa hoàn hồn, nhưng vì hắn vì sợ mình bị người khác hãm hại mà phái hộ vệ quan trọng nhất bảo vệ mình, cho nên ấm áp, sâu kín nhìn hắn nói: “Anh . . . . . . Vẫn phái bọn họ bảo vệ em sao?”
“Ừ. . . . . .” Hàn Văn Hạo đáp lời qua loa, liền ngẩng đầu lên, ánh mắt lạnh lùng nhìn người trêи đất cuộn rút, Hi Thần hiểu ý của hắn, lập tức lớn tiếng nhìn người trêи đất, tức hận nói: “Nói! ! Ai phái cậu tới?”
“Tôi là người hâm mộ của Hạ Tuyết! ! Tôi muốn thay cô ấy trả thù! !” Tên con trai này vẫn co rúc trêи đất, khổ sở ôm mặt kêu.
“Cái gì? Tại sao cậu biết giữa chúng tôi có chuyện gì?” Tần Thư Lôi lập tức nhìn hắn hỏi!
Tên con trai mặt gần như mắt hoa một cái, Hứa Mặc lập tức lấy a- xít sun-phu-rit lúc nảy hắn muốn hắt vào người, nhỏ một chút trêи cánh tay của hắn!
“A ——” tiếng gào khổ sở vang lên, đau đớn rêи rỉ.
Tần Thư Lôi hoảng sợ, núp trong ngực Hàn Văn Hạo, thở phì phò, không dám nhìn!
Hàn Văn Hạo lạnh lùng nhìn gã con trai kia, hai tròng mắt ẩn núp vô số linh hồn ma quỷ và dã thú.
“Người trong giới giải trí đều nói cô cướp đoạt đàn ông của Hạ Tuyết! Chúng tôi báo thù cho Hạ Tuyết! !” Tên con trai kia che mặt đau đớn, khóc nói.
Hi Thần nghe xong, có chút không kiên nhẫn, ngân đao trong tay chợt lóe, người đã đứng bên cạnh tên con trai kia, lạnh lùng nhìn hắn nói: “Tôi cảnh cáo cậu! ! Nếu như cậu còn dám nói dối lung tung với tôi, cậu muốn bị cắt đứt gân tay hay gân chân thì cậu xem đi! Còn nữa, chúng tôi còn rất nhiều a- xít sun-phu-rit, để hòa tan cậu đến xương cũng không còn! Tan thành bột ! ! Nói! ! Ai phái cậu tới! !”
“Tôi thật sự là người hâm mộ của Hạ Tuyết! Con trai chúng tôi thành lập nhóm fans hâm mộ báo thù cho Hạ Tuyết! ! Cứu tôi với! ! Không tin các người có thể đi tìm nhóm fans hâm mộ của chúng tôi chứng thực! ! Tôi không nói dối! Tôi không dám nói dối! !” Tên con trai kia không ngừng kêu khóc!
Tần Thư Lôi nhìn tên con trai kia thật sự đáng thương, lập tức quay đầu nhìn Hàn Văn Hạo lo lắng nói: “Có lẽ thật sự là Hạ Tuyết làm. . . . . .”
Hàn Văn Hạo lạnh lùng quay đầu sang, nhìn Tần Thư Lôi nói: “Hạng người thế nào thì bên cạnh sẽ có người có nhân cách như thế. . . . . . bên cạnh Hạ Tuyết sẽ không có người như vậy. . . . . . Làm việc nhất thời mềm lòng, có thể sẽ hại chính bản thân em! Lúc nảy nếu anh không có chuẩn bị trước, người nằm trêи mặt đất đau đớn kêu gào, có thể là em ! !”
Tần Thư Lôi nhất thời không dám lên tiếng.
Hàn Văn Hạo vẫn lạnh lùng quay đầu, nhìn về phía người cuộn rút trêи đất, nói: “Đừng để cho tôi lặp lại lần thứ hai! Ai phái cậu tới!”
“Tôi thật sự là người hâm mộ của Hạ Tuyết . . . . . .”
Ánh mắt Hàn Văn Hạo lạnh lẽo, lập tức đứng dậy, kéo Tần Thư Lôi đi ra ngoài, vừa đi vừa lạnh lùng bỏ lại một câu: “Có người nói với tôi, làm việc phải giữ lại một con đường sống, nhưng có một số người không để cho Hàn Văn Hạo tôi giữ lại một chút nào! ! Nếu muốn giữ lại, thì chỉ giữ lại cái mạng!”
Hi Thần nghe xong, ánh mắt chợt lóe, cầm dao găm lên vô tình đâm xuống!
Tiếng kêu thê thảm, từ trong phòng bí mật truyền ra! Tần Thư Lôi bị dọa nhảy dựng, sắc mặt trắng bệch.