Sáu năm sau!
Vẫn là vào mùa thu, rất nhiều cảnh sát giao thông đang mở đường, hôm nay khách sạn Castleton vô cùng náo nhiệt, tập đoàn tài chính Hàn thị Hàn Văn Hạo, người con cả Hàn gia hôm nay đính hôn, sẽ kết hôn với con gái của chuỗi khách sạn nổi tiếng thế giới, tập đoàn tài chính Pearlman, Tần Thư Lôi, cô là 1 trong 10 người phụ nữ nổi tiếng trêи thế giới được đi học tại Học viện Cambridge do hoàng hậu Anh quốc khai sáng, vóc dáng như hoa sen nổi trêи mặt nước, trong sáng, tao nhã, xinh đẹp, hào phóng cho nên hôm nay là lễ đính hôn của hai gia đình tự nhiên thu hút các phương tiện truyền thông, tất cả mọi người đều chờ đợi tại trước cửa khách sạn Castleton, căng thẳng chờ đợi.
Thời gian từng phút, từng phút trôi qua, lúc gần 10 giờ, trêи bầu trời tuyết trắng xóa, một cơn gió mát thổi tới, mọi người chợt cảm thấy nhẹ nhàng khoan kɧօáϊ, lại nghe thấy tiếng hô to: “Bọn họ đến rồi! !”
Tất cả phóng viên và nhân viên làm việc tại đại sảnh khách sạn rối rít kϊƈɦ động ngắm nhìn, quả nhiên thấy từ phía trước cảnh sát mở đường, có mấy chiếc xe có rèm che chạy đến, dẫn đầu là chiếc Rolls-Royce màu bạc, kế tiếp đó là Mercedes màu xanh, Ferrari màu đỏ, cuối cùng là chiếc xe màu đen chạy băng băng. . . . . .
Xe dừng trước đại sảnh khách sạn, tất cả phóng viên nhao nhao đổ về hướng xe, muốn chụp được bức ảnh đặc sắc, vệ sĩ lập tức tiến lên ngăn cản tất cả bọn họ lại, lùi ra thảm đỏ phía bên ngoài, quản gia Hàn gia từ trong đại sảnh khách sạn bước nhanh tới, cẩn thận mở cửa xe, cung kính khom lưng lễ phép chào: “Đại thiếu gia. . . . . . Tần tiểu thư. . . . . .”
“Uhm. . . . . .” Bên trong một giọng nói trầm trầm đáp trả, Hàn Văn Hạo mặc tây phục đen, áo sơ mi trắng, đeo nơ đen, trước ngực áo gắn bông hoa màu xanh đậm, phong thái tôn quý, từ trong xe bước ra, ánh mắt tỏa ra mị lực hấp dẫn trí mạng, khuôn mặt hoàn hảo giống như điêu khắc, trong một ngày mùa thu tuyết trắng, phát ra khí thế cao ngạo, hắn liếc mắt nhìn mọi người một vòng, vô số ánh đèn flash chớp lên, tác phong hắn luôn nghiêm nghị. . . . . .
Người giúp việc Hàn gia lập tức tiến lên, mở một cánh cửa xe khác, vươn tay đỡ một cô gái xinh đẹp mặc váy dài màu trắng, chỉ thấy cô nhẹ nhàng đưa tay vén tóc mai hai bên, cắm đóa hoa Mãn Thiên Tinh, làm cho cô giống như tinh linh trong rừng, xinh đẹp động lòng người, cô khẽ chớp đôi mắt mơ mộng, ngượng ngùng cười, hai má lúm đồng nhẹ nhàng toát ra, hai cánh tay trắng tinh nhẹ buông xuống kéo chiếc váy dài, từng trận ánh đèn flash chớp lên, người giúp việc đỡ cô đi vòng qua xe, đi tới trước mặt Hàn Văn Hạo, tao nhã cười ngọt ngào nhìn hắn. . . . . .
Hàn Văn Hạo liếc mắt nhìn Tần Thư Lôi, hai mắt lóe sáng, vẻ mặt buông lỏng, xẹt qua ý cười hơi cong cánh tay. . . . . .
Tần Thư Lôi ngượng ngùng đem hai tay nhẹ nhàng bỏ vào trong khuỷu tay của hắn. . . . . .
Hàn Văn Hạo thâm sâu liếc mắt nhìn cô một cái, nói: “Đi thôi. . . . . . Tất cả mọi người đang chờ. . . . . .”
Tần Thư Lôi gật đầu, tao nhã mỉm cười.
Hàn Văn Hạo chậm rãi cười, dắt tay Tần Thư Lôi đi dọc theo thảm đỏ về phía trước, Hàn Văn Vũ, Hàn Văn Kiệt và Mộng Hàm cũng xuống xe, đi theo sau bọn hắn đến.
Hàn Văn Hạo và Tần Thư Lôi đi dọc theo thảm đỏ khách sạn Castleton, từng bước đi trêи thảm đỏ trải rộng bước vào đại sảnh, hướng đến cầu thang xoắn ốc, chỉ thấy cầu thang xoắn ốc hiện ra khí cầu màu trắng che kín, có sợi tua màu phấn hồng và các viên thủy tinh hình trái tim, đính vào trong đó, mộng ảo, huyền bí. . . . . . nhân viên khách sạn và người giúp việc của Hàn gia rối rít đứng hai bên, chờ đợi. . . . . .
Hàn Văn Hạo và Tần Thư Lôi đi đến cầu thang xoắn ốc, sau đó đi đến sảnh lớn lầu hai, nhân viên khách sạn vừa thấy đến bọn hắn đến, lập tức kéo sợi dây hoa màu vàng, cửa lớn cao 3 mét mở ra, hai người chậm rãi đi đến trước cửa, nhìn tất cả tân khách quý tại hội trường, ngồi ở từng chiếc bàn tiệc trải khăn trắng tinh, nhìn cô dâu chú rể vỗ tay chúc phúc, hai trưởng bối của Hàn gia, Hàn Văn Trung và Trang Minh Nguyệt, hai trưởng bối của Tần gia, vợ chồng Tần Thế Khải nhao nhao xúc động vỗ tay tán thưởng cho cô dâu chú rể, thật là ông trời tác hợp, tất cả khách quý đều cảm thán, chỉ có gia thế Hàn gia như vậy mới có thể cưới được một cô gái nổi tiếng như vậy. . . .
Hai người Hàn Văn Hạo và Tần Thư Lôi đi trong tiếng vỗ tay, chậm rãi đi trêи thảm đỏ, lướt qua bên người Dạ Thiên Thiên, Dạ Thiên Thiên sắc mặt nghiêm túc, mặc cho Hàn Văn Hạo lướt qua bên người mình, nước mắt cô run rẩy rơi xuống, không nhịn được ngẩng đầu, nhìn theo bóng lưng cao lớn của Hàn Văn Hạo và Tần Thư Lôi mặc lễ phục cô dâu màu trắng, không mang bất kỳ trang sức gì, chỉ trang điểm một chút phấn hồng, như vậy cũng đã động lòng người, cô khổ nở nụ cười. . . . . .
Cẩn Nhu mặc váy ngắn màu tím, lấy thân phận diễn viên mới của Công ty Điện ảnh và Truyền hình ONE-KING do tập đoàn Hàn thị đầu tư tham dự bửa tiệc lần này, cô nhàn nhạt quay đầu nhìn gương mặt mất mác của Dạ Thiên Thiên, cô không lên tiếng, chỉ mở ra túi xách, đưa ra chiếc khăn tay trắng …… Nói: “Lau nước mắt đi. . . . . . Dù sao đây cũng là hội trường hôn lễ. . . . . .”
Dạ Thiên Thiên cười khổ, nước mắt từng giọt, từng giọt lăn xuống, trong màn lệ nhìn thấy Hàn Văn Hạo đỡ nhẹ vị hôn thê ngồi trước bục màu trắng, trước mặt rải rất nhiều hoa hồng, đặt hai ly sâm banh đang sủi bọt bay lên, tất cả mọi thứ vô cùng xa hoa, ấm áp, cô nhìn Hàn Văn Hạo vẫn phong thái đỉnh đạc ngồi trước sân khấu, thật sự giống như một ông vua, vô luận hắn đặt mình trong chỗ nào cũng đều tỏa sáng chói lọi, cô sâu xa nhìn hắn, lưu luyến nhìn hắn, mê luyến nhìn hắn. . . . . .
Hàn Văn Hạo và Tần Thư Lôi trong tiếng vỗ tay, nâng ly rượu, mời tất cả khách quý. . . . . .
Trong lòng Dạ Thiên Thiên cảm thấy gấp rút, hi vọng Hàn Văn Hạo có thể nhìn mình, nhưng ánh mắt của hắn nhanh chóng liếc qua toàn trường, cô mất mác khẽ cắn răng, cuối cùng cúi đầu, mở khăn tay Cẩn Nhu, lau nước mắt. . . . . .
Cẩn Nhu nhàn nhạt nhìn cô, sau đó ngẩng đầu lên nhìn Hàn Văn Hạo hướng tất cả tân khách mời rượu xong, đỡ vị hôn thê ngồi xuống, để cho trưởng bối Hàn gia, Hàn Văn Trung lên đài phát biểu …… Cô cúi đầu, nhàn nhạt cười . . . . . .
Hàn Văn Vũ là người thân, ngồi ở vị trí đầu, cũng không ngừng nhìn đồng hồ, dường như có chút sốt ruột! !
Hàn Văn Kiệt nhìn anh hai như vậy, tò mò nghiêng người tới phía trước, nhỏ giọng hỏi: “Anh làm sao vậy? Có chuyện gì rất vội sao?”
Hàn Văn Vũ thấp giọng nói: “Anh cũng không biết tin tức là thật hay giả, nhưng anh nghe phóng viên tòa soạn nói, Hạ Tuyết! Hôm nay cô ấy về nước . . . . . .”
Hàn Văn Kiệt rung động nhìn Hàn Văn Vũ, cô gái này đã sáu năm không có tin tức, giống như truyền kỳ, lại một lần nữa tiến vào trong thế giới của hắn, hắn nhướng mày, không dám tin nói: “Sáu năm đã không có tin tức, tại sao lại xuất ngoại kia chứ ?”
Hàn Văn Vũ nhẹ giọng nói: “Thật anh chưa nói cho chú biết, gần đây anh mới nghe được tin tức này, hóa ra sáu năm trước, Hạ Tuyết đến nước Pháp học tập diễn xuất, sau khi học xong, gần đây đóng bộ phim nhựa “Dịu dàng” do đạo diễn Trương Kính Trung quay tại Pháp, bộ phim nhựa này đã đoạt nhiều giải thưởng ở Pháp, hiện giờ khí thế mười phần mang bộ phim nhựa này về nước, cao giọng phát ngôn muốn ôm tất cả giải thưởng, mà Hạ Tuyết sắp sửa được đề cử ảnh hậu, chạy về nước quay phim cùng với bốn người được đề cử ảnh hậu, một trong số đó đang tuyên truyền áp-phích! !”
“Chuyện này, tại sao đến bây giờ anh mới nói cho em biết?” Hàn Văn Kiệt đột nhiên kϊƈɦ động hỏi.
Hàn Văn Vũ nhíu mày nhìn Hàn Văn Kiệt nói: “Này! ! Chú cũng mới vừa về nước đó thôi? Anh cũng mới biết gần đây, anh đã thử tìm Hạ Tuyết, nhưng lúc đó sau khi cô ấy quay xong bộ phim nhựa, nghe nói đã trở lại Provence rồi, không còn tung tích nữa. . . . . . Lần này có tin cô ấy về nước, cũng không biết là thật hay giả. . . . . .”