Phòng làm việc thật yên tỉnh, thật yên tỉnh.
Daniel yên lặng nghe Cẩn Nhu nói, Cẩn Nhu lặng chờ hắn.
Ánh ắng mặt rời giống hư những đám mây rôi bồng ềnh trêи ầu trời rong phòng àm việc, ẩn Nhu ngồi hìn Daniel hật sự uá mê người gồi ở rêи ghế a lon, đang uy tư, lúc đôi mắt uyến rũ hẽ chớp, ộ ra một hút ánh áng không hể nắm ắt, trong òng của ô không hỏi căng hẳng, thậm hí có chút ít lo lắng, hẹ giọng ói: “Tôiói làm cho anh tức iận sao ? Không phải ôi cố ý, ôi rất hương Hạuyết, cho nên hơi sốt ruột”.
Lúc này, Daniel mỉm cười, hai tay đan nhau đặt ở đầu gối, nhìnCẩn Nhu, chậm rãi, nói: “Cám ơn cô hôm nay đã tới đây nói cho tôi biết những chuyện này, Hạ Tuyết có một người bạn tốt quan tâm, yêu mến cô ấy như vậy, tôi rất an ủi, nhưng chuyện tình cảmcủa chúng tôi, hãy để tự chúng tôi hiểu nhau và tự giải quyết đi,tôi tin rằng nhất định chúng tôi sẽ rất hiểu nhau”.
Cẩn Nhu lập tức mỉm cười nói: “Như vậy tôi yên tâm rồi, anhmau gọi điện thoại cho cô ấy đi, chắc chắn trong lòng của cô ấy đang lo lắng”.
Daniel gật đầu nói: “OK, tôi sẽ gọi điện thoại cho cô ấy, cám ơn cô nhắc nhở, còn quấy rầy thời gian quý báu của cô từ tổ diễn kịch vất vã chạy tới, cũng mất vài giờ”.
“Không vất vã đâu, chỉ cần anh và Hạ Tuyết không có gì, tôi yên tâm rồi, anh cũng không biết tôi rất lo lắng”. Cẩn Nhu cầm túixách, mỉm cười đứng lên, nói: “Vậy tôi không quấy rầy anh nữa,biết giữa hai người không có gì, tôi liền yên tâm”.
Daniel cũng đứng lên nhìn Cẩn Nhu mỉm cười nói: “Không có gì, cô yên tâm đi, tôi tiễn cô”.
“Cám ơn”. Cẩn Nhu xoay người bước đi, nhưng dường như cảmthấy trước mặt bỗng tối sầm, cả người muốn té xuống đất, Daniel kinh ngạc, nhanh chóng đỡ Cẩn Nhu, hỏi: “Cô làm sao vậy?”.
Cẩn Nhu tựa vào trong ngực Daniel, mệt mỏi, thở dốc một hơi,nuốt cổ họng khô khốc, nói: “Tối hôm qua vì quá lo lắng cho Hạ Tuyết lần đầu diễn cảnh trêи giường, sợ cô ấy không qua được,anh cũng biết, cô ấy là người tương đối bảo thủ, bị đàn ông xé quần áo, đè lên người của cô ấy, tại sao tôi không quan tâm cho được ? Tôi trông chừng cô ấy cho đến khi quay phim xong, nhìncô ấy và Kim Thắng Nguyên hợp tác vui vẻ, tôi mới thấy nhẹnhõm”.
Daniel đỡ Cẩn Nhu, có chút bất đắc dĩ, nói: “Tại sao cô khôngchăm sóc tốt cho mình?
Sắc mặt của Cẩn Nhu tái nhợt, nói: “Tôi và Hạ Tuyết là bạn bè tốt nhất, chúng tôi ước hẹn, cùng chăm sóc nhau lớn lên, anhkhông biết đâu, hôm qua lúc tôi nhìn Kim Thắng Nguyên nhào lên người của cô ấy, hôn cô ấy, trêи thân người đàn ông này có phản ứng, tôi rất lo lắng a, thật may là Hạ Tuyết không ngại, cùnghắn diễn xong cảnh này! Diễn cảnh trêи giường rất đặc sắc, không có quay lại, một lần đã xong.
Sắc mặt của Daniel có chút mất tự nhiên, mỉm cười nói: “Cô ấy là một diễn viên chuyên nghiệp, cô nằm nghỉ một chút, tôi mời bácsĩ tới khám cho cô”.Hắn vừa nói xong, muốn đỡ Cẩn Nhu đi tớighế sa lon nằm, theo bản năng Cẩn Nhu ôm cổ của hắn, khi hắn vừa di động, giày cao gót giả vờ loạng choạng mất thăng bằng,móc vào trong chân Daniel, Daniel bị bất ngờ, bị trượt chân, ôm Cẩn Nhu té thẳng lên ghế sa lon, cuối cùng, cả người hắn lại đètrêи người của Cẩn Nhu, hôn lên môi mềm mại của cô.
Hai người đột nhiên ngây người, cũng trợn to hai mắt nhìn đốiphương, không khí lập tức yên lặng, ai cũng không dám động,cho đến khi lồng ngực Cẩn Nhu phập phồng, đẩy Daniel ra, hơi đỏ mặt, ngồi trêи ghế sa lon, căng thẳng ôm mặt, thẹn thùng, cũng sợ hãi, thở hổn hển. xem tại TruyenFull.vn
Daniel ngồi trêи ghế sa lon, nhìn Cẩn Nhu nói: “Rất xin lỗi,không phải tôi cố ý, không biết tại sao lại bị ngã, xin lỗi”.
Cẩn Nhu lập tức lắc đầu, miễn cưỡng mỉm cười, nói: “Không có gì, là tôi không tốt, vô dụng choáng váng, rất xin lỗi, tôi đi trước”.Cô lập tức có chút gấp gáp đứng dậy, sau đó xẹt qua bên cạnhDaniel, vừa muốn xông ra ngoài, lại đột nhiên vừa bị mắt hoa, cảngười lại đi lảo đảo ngã xuống, Daniel ngồi trêи ghế sa lon, thuận tay nhanh chóng ôm lấy hông của cô, cúi đầu, lo lắng hỏi: “Trờiạ, tại sao lại bị choáng váng thế này ?”.
“Tôi đột nhiên cảm thấy khó chịu, trái tim đập rất mạnh, rất đau đớn, giống như cả người thiếu dưỡng khí, không phải tôi sẽ chếtchứ ?”. Sắc mặt Cẩn Nhu tái nhợt, thở phì phò, ôm cổ của Daniel, đột nhiên hốc mắt nóng lên, kϊƈɦ động rơi lệ nói: “Mẹ tôi cũng vì bị bệnh tim mà chết, tối hôm qua, lúc tôi kiên trì cùng quay phimvới Hạ Tuyết, đã cảm thấy ngực rất đau, tôi sẽ không giống mẹchứ, bị bệnh tim, tôi không muốn, tôi không muốn”.
Daniel nắm cổ tay của cô, để cho cô buông cổ của mình ra, đặt cô trêи ghế sa lon, giữ vững khoảng cách nhất định, ngồi xổm bên cạnh cô, sốt ruột nói: “Cô đừng suy nghĩ nhiều như vậy, tôi lập tức bảo người đưa cô đến bệnh viện, tôi sẽ mời bác sĩ giỏinhất chẩn đoán bệnh cho cô, được không?”.
Cẩn Nhu không lên tiếng, chỉ đau đớn co quắp, té nằm trêи ghế sa lon, cắn chặt ngón trỏ của mình, mặc cho nước mắt không ngừng lăn xuống.
Daniel nhìn bộ dáng của cô như vậy, đành phải vươn tay nắm chặt vai của cô nói: “Không có chuyện gì, tôi lập tức cho ngườichuẩn bị xe”.
Cẩn Nhu đột nhiên nắm chặt tay Daniel, dùng ánh mắt thương hại cầu khẩn hắn nói: “Đừng đi, tôi sợ lắm, lúc trước, khi mẹ tôinói bị đau tim, tôi xoay người đi kêu cha, bà cứ như vậy rời đi, tôi không muốn chết, đừng đi, đừng rời xa tôi”.
Daniel cầm ngược tay Cẩn Nhu, an ủi cô, nói: “Tôi không muốnđi, nhưng bây giờ, tình huống cô rất khẩn cấp, tôi nhất định cùngcô đến bệnh viện, đi thôi, vừa đi vừa gọi bác sĩ !”.
Hắn nói xong, lập tức ôm Cẩn Nhu, bước ra ngoài phòng làmviệc, Cẩn Nhu ôm cổ của Daniel, mặt tựa vào bờ vai của hắn, hưởng thụ hơi thở thật mê người của người đàn ông này, haitròng mắt của cô sáng loáng, đắc ý cười, lúc Daniel sắp bước racửa, cô ôm cổ của hắn, hơi thở nhẹ như tơ, nói: “Đừng nói cho Hạ Tuyết biết, tôi van cầu anh, tôi không muốn cô ấy quan tâm”.
“Tôi biết rồi”. Daniel nói dứt lời, ôm cô đi ra khỏi phòng làmviệc.
Cẩn Nhu thầm hả hê cười, điện thoại trong túi vang lên, âm thanhchấn động, nhưng cô cũng không hay, đó là một tin nhắn, nói Hàn Văn Hạo đang muốn thẩm vấn Lưu phóng viên !