Nhìn cái gì vậy? Anh cũng chỉ giày vò người khác? Xem thường người khác?” Hạ Tuyết đón mưa, cảm nhận nước biển lạnh lẽo bắn lên, có chút tỉnh táo. . . . . .
Hàn Văn Hạo đứng trong mưa, thân thể cũng từ từ ẩm ướt, ánh mắt nóng rực trừng mắt nhìn Hạ Tuyết. . . . . .
Hạ Tuyết nhìn trêи mặt của hắn ướt nhem, tức giận, từ trong túi mình, lấy ra khăn tay trắng, nhét trêи vai của hắn nói: “Chuyện của tôi, không cần anh phải xen vào! Sau này cách xa tôi một chút, giống như lúc trước anh muốn tôi cút xa như vậy!”
Cô khổ sở xoay người, đi dọc theo rào chắn biển thật dài. . . . . .
Ánh mắt Hàn Văn Hạo chớp lóe, cầm khăn tay trắng, bước nhanh tới phía trước, nắm chặt tay cô. . . . . .
“Buông tay!” Hạ Tuyết vẫn cứ muốn kéo tay hắn ra!
Hàn Văn Hạo vẫn đứng trong mưa, nắm chặt tay cô, nắm thật chặt!
Hạ Tuyết quay đầu, nhìn hắn tức giận kêu to: “Anh buông tay a!”
Hàn Văn Hạo vẫn không nhúc nhích nắm chặt tay cô, cầm ngón tay lạnh lẽo của cô, nhìn cô chằm chằm! !
Hạ Tuyết tức giận, lạnh lùng, gỡ tay hắn, kêu to: “Anh buông tay! ! Anh muốn làm gì?”
Hàn Văn Hạo mặt lạnh nói: “Tôi nói rồi, đây là lần sau cùng! ! Tôi không thích thiếu nợ người !”
Hạ Tuyết đột nhiên cười lạnh nhìn Hàn Văn Hạo nói: “Chẳng lẽ. . . . . . Hàn Tổng Tài vĩ đại, người cảm thấy sáu năm trước, thực có lỗi với tôi ?”
Hàn Văn Hạo nhìn chằm chằm Hạ Tuyết, quay đầu đi, nhìn mặt biển mênh ʍôиɠ trước mặt, trong cơn mưa bụi chập chờn, đè nén u ám, hóa ra sắc trời đã bắt đầu tối, rào chắn biển chạy dài rất xa, phát sáng màu cam, hắn do dự một lúc lâu, cuối cùng lạnh giọng nói: “Tôi không hối hận đêm hôm ấy, tôi muốn nói một câu. Chỉ là. . . . . . Đối với đêm hôm ấy, tôi xin lỗi. . . . . .”
Hốc mắt Hạ Tuyết kịch liệt đỏ lên, đứng trong mưa, nhìn khuôn mặt người này kiên nghị, nước mắt cô rơi xuống, hòa vào nước mưa, cô ý thức được mình rơi lệ, tức giận hồi hộp lau mắt, quay đầu nói: “Anh không biết là anh vô cùng mâu thuẫn sao? loại người mâu thuẫn như anh, làm người ta mệt chết!”
Ánh mắt Hàn Văn Hạo chớp lóe nói: “Tôi nói rồi. . . . . . Tôi không thích thiếu nợ người ! Chuyện của cô đều là tôi tạo ra! Tỷ như lần đầu của cô! Cho nên tôi muốn trả lại cô!”
“Bây giờ anh trả xong rồi, được chưa? xong rồi! Không cần xoắn xuýt nữa ! Được chưa?” Hạ Tuyết tức giận nói xong, muốn hất tay hắn ra!
Hàn Văn Hạo vẫn nắm chặt tay cô nói: “Đi một đoạn nữa! !”
“Không cần! !” Hạ Tuyết lại tức giận vung tay
Hàn Văn Hạo nắm chặt tay cô, dùng sức kéo một cái, đem cả người cô ôm vào ngực mình, cúi xuống. . . . . .
“Anh muốn làm gì?” Hạ Tuyết phòng bị hắn!
Hàn Văn Hạo ướt nhem, nhìn mưa làm ướt chiếc váy đen của Hạ Tuyết, vừa rồi kéo mạnh, chiếc váy hơi thấp ngực, lộ ra bờ ngực xinh đẹp và áօ ɭót màu đỏ, ánh mắt của hắn thu lại, nhìn thoáng qua gương mặt ướt nhem của Hạ Tuyết, chậm rãi vươn tay, kéo cô dây áօ ɭót lộ ra trêи vai cô, sau đó kéo váy lên một chút, lớp vải màu đen che khuất áօ ɭót màu đỏ của cô . . . . . .
Hạ Tuyết thở phì phò, không lên tiếng. . . . . .
Hàn Văn Hạo che dù, nắm chặt tay cô, muốn cùng cô bước đi!
Hạ Tuyết vẫn muốn đẩy hắn ra, nói với hắn: “Anh hết nợ tôi rồi ! ! Từ nay về sau cũng không còn thiếu nợ tôi nữa! ! Sáu năm qua rồi! ! Cũng không còn thiếu nợ nữa! ! Chúng ta đều đã có người mình yêu rồi! ! Lập tức dừng lại đi! ! Tôi sẽ không vì tình yêu mà hao tổn tinh thần! Tôi đã nói rồi, mặc dù tôi yêu, tôi phải nắm giữ thật chặt tình yêu trong tay của tôi!! Không để cho bất cứ ai tùy ý khinh khi tôi và tình yêu của tôi! ! Anh cách xa tôi một chút! ! Bây giờ tôi là phụ nữ của Daniel! !”
Hàn Văn Hạo nhìn chằm chằm cô. . . . . .
Hạ Tuyết không để ý đến hắn, một mình đi dọc theo rào chắn thật dài trong mưa bước đi. . . . . .
Cửa chính vườn hoa phòng Tổng Thống!
Daniel che dù, đứng trong sân cỏ dưới mưa, nhìn chằm chằm con đường đá cẩm thạch trắng, vẻ mặt bình tĩnh, tin tưởng chờ đợi. . . . . .
Quả nhiên, lúc hoàng hôn, rốt cuộc Hạ Tuyết đi dọc theo con đường mòn thật dài, toàn thân ướt đẫm đi tới, Daniel giật mình kêu lên: “My God!”
Hắn vừa nói xong, lập tức chạy như bay tới phía trước, che mưa cho Hạ Tuyết, giật mình hỏi: “Em sao lại thế này? Tại sao phải đi dưới mưa! Xảy ra chuyện gì rồi ?”
Vẻ mặt Hạ Tuyết lạnh lùng, đẩy Daniel ra, mệt mỏi nói: “Em mệt mỏi, em muốn nghỉ ngơi, bây giờ, em không muốn nói bất cứ chuyện gì”.
Daniel nhướng mày, không thể tin nhìn Hạ Tuyết, đã sáu năm qua, lần đầu tiên cô từ chối hắn như vậy, hắn lập tức đi ra phía trước, đi theo bước chân của cô, lo lắng hỏi: “Tại sao? Tại sao lại như vậy? Xảy ra chuyện gì? Làm cho tâm tình em không tốt như vậy? Anh làm sai chuyện gì sao?”
Hạ Tuyết không muốn nói chuyện, chỉ đi vào đại sảnh, đi qua hành lang, cũng không nhìn Thanh Nhã, cứ như vậy muốn trở lại phòng, đóng cửa lại!
Daniel lập tức ngăn cánh cửa, lo lắng nhìn Hạ Tuyết, giật mình hỏi: “Làm sao vậy? Rốt cuộc làm sao vậy? Nói cho anh biết! !”
“Bây giờ em không muốn nói chuyện! !” Hạ Tuyết cao giọng nói với Daniel!
Daniel nhìn cô tức giận như vậy, nghi hoặc hỏi: “Chuyện này, có liên quan đến anh sao?”
Hạ Tuyết không muốn nói chuyện, chỉ muốn cứng rắn đóng cửa lại!
“Hạ Tuyết! !” Daniel đột nhiên cao giọng, đau lòng nhìn Hạ Tuyết nói: “Anh đã tìm em 3 tiếng rồi, 3 tiếng đồng hồ lâu như 3 thế kỷ, nếu em muốn yêu người khác, xoay người là có thể đi! Chỉ cần em an toàn, chỉ cần em hạnh phúc! Nhưng đừng đối xử với anh như vậy! !”
Hạ Tuyết quay đầu lại, hốc mắt đỏ lên. . . . . .
“Rốt cuộc, anh đã làm sai chuyện gì? làm cho em tức giận mà đi tiếp nhận “Trà Hoa Nữ”, Daniel khϊế͙p͙ sợ nhìn cô: “Nói cho anh biết. . . . . . anh đã làm sai chuyện gì?”
“Anh không sai! Người sai chính là em! !” Hạ Tuyết bất đắc dĩ thở dài, nói: “Em thật sự rất mệt mỏi! Em muốn nghỉ ngơi! Anh có thể để cho em yên tĩnh một chút hay không! !”
Daniel nhìn chằm chằm Hạ Tuyết. . . . . .
Hạ Tuyết mệt mỏi nhẹ nhàng đóng cửa lại, ngăn hắn ngoài cửa, sau đó dựa lưng vào cửa, ngẩng đầu lên, thở dài một hơi. . . . . .