Trans: Hoàng Anh + Beta: Haily
Một kẻ đã chết, còn có thể giết người được sao?
Trong lòng Vương Bành Trạch cảm thấy khó chịu. Ông ném điếu thuốc vào thùng rác, khoanh tay lại rồi từ tốn nói: “Tôi muốn nói chuyện một mình với học trò của tôi.”
Chu Cẩn nghe giọng điệu nghiêm túc của ông, dường như sau khi suy nghĩ kỹ, trong lòng cũng không khỏi cảm thấy lo lắng.
Mọi chuyện không đơn giản như cô nghĩ.
Một khi chụp được dung mạo của hung thủ hoặc có kết quả xét nghiệm DNA của hắn, là có thể bước vào giai đoạn bắt giữ một cách thuận lợi.
Vốn dĩ chuyện đã đến hồi kết, nhưng vấn đề là người này về mặt thể xác đã chết rồi.
Làm thế nào mà họ có thể bắt giữ một người đã chết rồi chứ?
Chu Cẩn kêu Triệu Bình cùng nhau rời đi, để lại phòng họp cho hai thầy trò.
Lát sau Vương Bành Trạch mới nói: “Còn nhớ tôi đã dạy cậu như thế nào không, nên làm gì nếu một con đường mà không có lối ra?”
Giang Hàn Thanh đứng trước màn hình trình chiếu báo cáo, đôi đồng tử đen láy sáng rực. Lúc suy nghĩ anh luôn cực kỳ tập trung.
Anh trả lời: “Thử cách khác.”
Vương Bành Trạch sớm đã từng nói qua, hung thủ trong vụ án này là nhắm vào Giang Hàn Thanh. Giết người chỉ là phụ, mục đích chính của hung thủ là khiêu khích anh.
Hiện tại trong đoạn video này, cho dù là một sai lầm nhỏ do hung thủ vô tình mắc phải, hay là hắn cố tình tung hỏa mù nhằm đánh lạc hướng sự chú ý của cảnh sát, cũng không thể đem toàn bộ những tội danh này đổ lên đầu một kẻ đã chết được. Nếu Thích Nghiêm thật sự không còn, thì có điều tra lại cũng không có tác dụng gì.
Vương Bành Trạch cảm thấy vẫn là nên điều tra lại vụ án từ một góc độ khác. Đợi đến khi tóm được kẻ sát nhân thực sự, lúc đó tất cả những điều “vô lý” sẽ có lời giải đáp.
Giang Hàn Thanh tắt video, nhắm mắt lại tĩnh tâm một lúc.
Khi anh mở mắt ra lần nữa đã khôi phục lại ánh mắt trong veo, anh nói: “Ít nhất có thể chắc chắn rằng hung thủ của vụ án này có mối quan hệ mật thiết với Thích Nghiêm.”
Là bạn bè thân thích? Hay là một đàn em?
Về hoàn cảnh của Thích Nghiêm, không phải là cảnh sát chưa từng điều tra qua.
Năm năm trước, pháp y đã phát hiện ra DNA của Thích Nghiêm trong móng tay của cảnh sát đặc nhiệm Lý Cảnh Bác, xác nhận rằng Thích Nghiêm là một thành viên trong băng nhóm tội phạm của vụ ‘8.17’.
Sau cái chết của Thích Nghiêm, Diêu Vệ Hải đã dẫn người đi điều tra kỹ các mối quan hệ xã hội của hắn, để xem liệu có thể tra ra nguồn gốc và tóm được tổ chức tội phạm của hắn ta hay không.
Câu trả lời là tất cả đều là con số 0.
Dường như Thích Nghiêm là một hòn đảo biệt lập cách biệt với thế giới bên ngoài. Hắn ta không có họ hàng thân thích, ngoại trừ một cái tên và vô số tội ác của hắn, phía cảnh sát không thể tra ra thêm được thông tin gì khác.
Những gì không được tìm thấy vào năm năm trước, bây giờ có điều tra lại, cũng không dễ dàng như vậy.
Nhưng không dễ cũng phải điều tra.
Vương Bành Trạch nói: “Tôi quay về Hoài Quang một chuyến, hỏi lại vụ án của Thích Nghiêm, xem có thể tìm ra manh mối mới hay không.”
Giang Hàn Thanh gật đầu: “Vâng.”
Sau khi sắp xếp sơ bộ hồ sơ vụ án, Vương Bành Trạch gọi điện cho con trai của mình, bảo anh giúp ông đặt vé tàu sớm nhất về thành phố Hoài Quang.
Cuối cuộc gọi truyền đến tiếng cười khanh khách, là đứa cháu gái nhỏ của ông đang gọi ông nội một cách líu lo.
Vương Bành Trạch nghe xong, mặt mũi nháy mắt tươi cười. Điếu thuốc ông vừa mới rút ra trong vô thức đã bị nhét lại vào túi áo.
Hai ông cháu trò chuyện khoảng ba đến bốn phút, sau đó Vương Bành Trạch mới cúp máy, trên gương mặt của ông tràn ngập hạnh phúc.
Giang Hàn Thanh hỏi: “Chuyến tàu của thầy mấy giờ khởi hành?”
Vương Bành Trạch nâng cổ tay lên nhìn đồng hồ: “Tám giờ tối.”
“Không vội, để mai rồi hẵng đi.”
Mặc dù con người Vương Bành Trạch gọn gàng chỉn chu, trên mái tóc bạc phơ còn xịt keo vuốt tóc theo nếp, nhìn trông thì rất có sức sống, nhưng suy cho cùng thì ông cũng đã có tuổi, không còn sung sức như lúc trẻ nữa.
Vương Bành Trạch không đồng ý: “Chỉ cần nghĩ đến Thích Nghiêm là ta tức đến nỗi không nuốt nổi cơm. Chừng nào giải quyết được vụ án thì lúc đấy tôi mới nhẹ lòng.”
Nói đoạn ông nhìn chằm chằm vào Giang Hàn Thanh, bất giác thở dài: “Tên đó chỉ là đồ rác rưởi, vậy mà lại muốn hủy hoại học trò xuất sắc nhất của tôi.”
Để mà nói thì Vương Bành Trạch làm nghề này đã nhiều năm rồi, trong suốt thời gian đó ông gặp qua không ít tên tội phạm điên rồ, nhưng ông chỉ có thành kiến với một mình Thích Nghiêm. Khi nhắc tới tên đó sẽ quen miệng mà chửi rủa cay nghiệt một hồi, thật ra chính là vì Giang Hàn Thanh.
Văn phòng nghiên cứu tội phạm của sở tỉnh là do một tay Vương Bành Trạch gây dựng nên. Ông đã bỏ ra tâm huyết gần nửa đời người của mình. Các thành viên của văn phòng nghiên cứu hợp tác với các cơ quan công an trên cả nước, đồng thời giảng dạy cho các cán bộ công an, còn có thể trực tiếp tham gia công tác điều tra ở tuyến đầu.
Điều này chắc chắn có ý nghĩa to lớn đối với việc chọn lọc các viên điều tra tội phạm và đào tạo các sĩ quan ưu tú. Chính vì thế Vương Bành Trạch cũng rất thận trọng khi lựa chọn “người thừa kế”. Năm đó, ông không quan tâm đến tuổi tác và lai lịch của Giang Hàn Thanh, một lòng đề bạt anh vào sở tỉnh, chính là để đào tạo anh làm người kế tiếp cho nhiệm kỳ sắp tới.
Vốn dĩ mọi thứ nên diễn ra như vậy.
Nếu không phải xảy ra chuyện của Thích Nghiêm.
Giang Hàn Thanh nhìn về phía Vương Bành Trạch, viền môi khẽ nhếch, nhỏ giọng nói: “Em xin lỗi! Thầy, em khiến thầy thất vọng rồi.”
Vương Bành Trạch không để tâm mà mỉm cười, khẽ vỗ vỗ vào vai Giang Hàn Thanh: “Không thể ở lại sở tỉnh thì cũng có chút đáng tiếc, nhưng trước nay cậu chưa bao giờ khiến tôi phải thất vọng.”
Trước đây khi còn ở trong văn phòng sở tỉnh, Giang Hàn Thanh thực sự là một người tài giỏi, đi đâu cũng thu hút sự chú ý. Anh không chỉ xuất sắc trong công việc, mà tướng mạo cũng ưa nhìn. Không ít người biết đến chủ nhiệm Vương của văn phòng nghiên cứu còn có một học trò như vậy, hàng tháng đều có người lui tới hỏi thăm.
Đáng tiếc là Giang Hàn Thanh có đầu óc thông minh, phẩm chất hoàn hảo, mọi thứ đều tốt nhưng tính tình lại như một cỗ máy. Lạnh lùng, thờ ơ, hoàn toàn không giống một người đang sống, bây giờ cũng coi như là có chút “thất tình lục dục”. Nghĩ đến đây thì trong lòng Vương Bành Trạch mới nhẹ nhõm được một chút.
Trong lòng ông sớm đã rõ, công lao của tất cả những điều này thuộc về Chu Cẩn.
Trong cuộc điện thoại vừa nãy, dù được nghe tiếng cháu gái nói chuyện bi bô, nhưng Vương Bành Trạch cũng không khỏi lo lắng cho chuyện của Giang Hàn Thanh.
Ông hỏi: “Hôn lễ của cậu với cô gái họ Chu đó vẫn trì hoãn sao?”
“Bọn em lên kế hoạch rồi, nhưng vẫn chọn được ngày tốt. Cô ấy còn bận một số việc.”
Vương Bành Trạch lại thở dài.
Công việc dù bận đến mấy, nhưng nếu thật sự muốn làm thì có chuyện gì ngăn cản được? Giang Hàn Thanh thật sự không hiểu hay giả bộ không hiểu?
Nhìn thấy thầy mình lắc đầu đầu phiền muộn, Giang Hàn Thanh thắc mắc: “Sao thế ạ?”
“Không sao, tôi chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.” Vương Bành Trạch lầm bầm, không nói tiếp mà hỏi anh: “Cậu với cô gái họ Chu đó kết hôn bao lâu rồi?
Anh nhẹ giọng đáp: “Không lâu lắm.”
Vương Bành Trạch lại khịt mũi: “Ồ, vậy thì cậu tính xem xem, khi nào thì tôi mới có thể được ẵm tiểu đệ tử đây?”
“…”
Vốn dĩ anh muốn trả lời “còn sớm”, nhưng nghĩ đi nghĩ lại, sau khi kết hôn với Chu Cẩn, anh căn bản không dùng biện pháp tránh thai.
Một là anh mong sớm có con, hai là Chu Cẩn không có đề cập đến vấn đề không muốn mang thai.
Giang Hàn Thanh che đậy ý cười nơi đáy mắt, nhỏ giọng nói: “Em cũng không biết nữa, nhưng Chu Cẩn rất thích trẻ con.”
Vương Bành Trạch không nhịn được mà trợn tròn mắt: “Cậu còn chần chừ gì nữa?”
…
Ra khỏi phòng họp, Vương Bành Trạch giải thích một chút với Đàm Sử Minh về tình hình tiến triển của vụ án trước mắt. Trước khi vội vã lên đường quay về Hoài Quang, ông có mở một cuộc họp ngắn với các điều tra viên của đội trọng án.
Trong cuộc họp, Vương Bành Trạch vẫn một mực khẳng định vụ án này là một vụ bắt chước gây án. Có lẽ hung thủ có một mối liên hệ nhất định nào đó với Thích Nghiêm, chắc chắn hắn không phải là Thích Nghiêm đã bị cảnh sát bắn chết năm đó.
Kết thúc cuộc họp, Vương Bành Trạch không ở lại quá lâu mà vội vã đi đón tàu trở về thành phố Hoài Quang.
Giang Hàn Thanh định lái xe chở ông đến ga xe lửa nhưng bị Vương Bành Trạch nghiêm khắc từ chối: “Để cho cảnh sát Chu chở tôi, cậu không có ý kiến gì chứ?”
Giang Hàn Thanh không chịu: “Thầy…”
Vừa lúc Chu Cẩn ở ngay bên cạnh bọn họ, nghe được mệnh lệnh của Vương Bành Trạch, đôi mắt tinh anh khẽ cong lên. Cô cao giọng nói: “Anh ấy không có ý kiến gì đâu ạ. Thầy Vương, để em chở thầy đi.”
Vương Bành Trạch ưỡn lưng nhìn về phía Giang Hàn Thanh, đắc ý nói: “Em ấy nói cậu không có ý kiến, vậy cậu còn có ý kiến gì khác sao?”
“…”
Một kẻ đã chết, còn có thể giết người được sao?
Trong lòng Vương Bành Trạch cảm thấy khó chịu. Ông ném điếu thuốc vào thùng rác, khoanh tay lại rồi từ tốn nói: “Tôi muốn nói chuyện một mình với học trò của tôi.”
Chu Cẩn nghe giọng điệu nghiêm túc của ông, dường như sau khi suy nghĩ kỹ, trong lòng cũng không khỏi cảm thấy lo lắng.
Mọi chuyện không đơn giản như cô nghĩ.
Một khi chụp được dung mạo của hung thủ hoặc có kết quả xét nghiệm DNA của hắn, là có thể bước vào giai đoạn bắt giữ một cách thuận lợi.
Vốn dĩ chuyện đã đến hồi kết, nhưng vấn đề là người này về mặt thể xác đã chết rồi.
Làm thế nào mà họ có thể bắt giữ một người đã chết rồi chứ?
Chu Cẩn kêu Triệu Bình cùng nhau rời đi, để lại phòng họp cho hai thầy trò.
Lát sau Vương Bành Trạch mới nói: “Còn nhớ tôi đã dạy cậu như thế nào không, nên làm gì nếu một con đường mà không có lối ra?”
Giang Hàn Thanh đứng trước màn hình trình chiếu báo cáo, đôi đồng tử đen láy sáng rực. Lúc suy nghĩ anh luôn cực kỳ tập trung.
Anh trả lời: “Thử cách khác.”
Vương Bành Trạch sớm đã từng nói qua, hung thủ trong vụ án này là nhắm vào Giang Hàn Thanh. Giết người chỉ là phụ, mục đích chính của hung thủ là khiêu khích anh.
Hiện tại trong đoạn video này, cho dù là một sai lầm nhỏ do hung thủ vô tình mắc phải, hay là hắn cố tình tung hỏa mù nhằm đánh lạc hướng sự chú ý của cảnh sát, cũng không thể đem toàn bộ những tội danh này đổ lên đầu một kẻ đã chết được. Nếu Thích Nghiêm thật sự không còn, thì có điều tra lại cũng không có tác dụng gì.
Vương Bành Trạch cảm thấy vẫn là nên điều tra lại vụ án từ một góc độ khác. Đợi đến khi tóm được kẻ sát nhân thực sự, lúc đó tất cả những điều “vô lý” sẽ có lời giải đáp.
Giang Hàn Thanh tắt video, nhắm mắt lại tĩnh tâm một lúc.
Khi anh mở mắt ra lần nữa đã khôi phục lại ánh mắt trong veo, anh nói: “Ít nhất có thể chắc chắn rằng hung thủ của vụ án này có mối quan hệ mật thiết với Thích Nghiêm.”
Là bạn bè thân thích? Hay là một đàn em?
Về hoàn cảnh của Thích Nghiêm, không phải là cảnh sát chưa từng điều tra qua.
Năm năm trước, pháp y đã phát hiện ra DNA của Thích Nghiêm trong móng tay của cảnh sát đặc nhiệm Lý Cảnh Bác, xác nhận rằng Thích Nghiêm là một thành viên trong băng nhóm tội phạm của vụ ‘8.17’.
Sau cái chết của Thích Nghiêm, Diêu Vệ Hải đã dẫn người đi điều tra kỹ các mối quan hệ xã hội của hắn, để xem liệu có thể tra ra nguồn gốc và tóm được tổ chức tội phạm của hắn ta hay không.
Câu trả lời là tất cả đều là con số 0.
Dường như Thích Nghiêm là một hòn đảo biệt lập cách biệt với thế giới bên ngoài. Hắn ta không có họ hàng thân thích, ngoại trừ một cái tên và vô số tội ác của hắn, phía cảnh sát không thể tra ra thêm được thông tin gì khác.
Những gì không được tìm thấy vào năm năm trước, bây giờ có điều tra lại, cũng không dễ dàng như vậy.
Nhưng không dễ cũng phải điều tra.
Vương Bành Trạch nói: “Tôi quay về Hoài Quang một chuyến, hỏi lại vụ án của Thích Nghiêm, xem có thể tìm ra manh mối mới hay không.”
Giang Hàn Thanh gật đầu: “Vâng.”
Sau khi sắp xếp sơ bộ hồ sơ vụ án, Vương Bành Trạch gọi điện cho con trai của mình, bảo anh giúp ông đặt vé tàu sớm nhất về thành phố Hoài Quang.
Cuối cuộc gọi truyền đến tiếng cười khanh khách, là đứa cháu gái nhỏ của ông đang gọi ông nội một cách líu lo.
Vương Bành Trạch nghe xong, mặt mũi nháy mắt tươi cười. Điếu thuốc ông vừa mới rút ra trong vô thức đã bị nhét lại vào túi áo.
Hai ông cháu trò chuyện khoảng ba đến bốn phút, sau đó Vương Bành Trạch mới cúp máy, trên gương mặt của ông tràn ngập hạnh phúc.
Giang Hàn Thanh hỏi: “Chuyến tàu của thầy mấy giờ khởi hành?”
Vương Bành Trạch nâng cổ tay lên nhìn đồng hồ: “Tám giờ tối.”
“Không vội, để mai rồi hẵng đi.”
Mặc dù con người Vương Bành Trạch gọn gàng chỉn chu, trên mái tóc bạc phơ còn xịt keo vuốt tóc theo nếp, nhìn trông thì rất có sức sống, nhưng suy cho cùng thì ông cũng đã có tuổi, không còn sung sức như lúc trẻ nữa.
Vương Bành Trạch không đồng ý: “Chỉ cần nghĩ đến Thích Nghiêm là ta tức đến nỗi không nuốt nổi cơm. Chừng nào giải quyết được vụ án thì lúc đấy tôi mới nhẹ lòng.”
Nói đoạn ông nhìn chằm chằm vào Giang Hàn Thanh, bất giác thở dài: “Tên đó chỉ là đồ rác rưởi, vậy mà lại muốn hủy hoại học trò xuất sắc nhất của tôi.”
Để mà nói thì Vương Bành Trạch làm nghề này đã nhiều năm rồi, trong suốt thời gian đó ông gặp qua không ít tên tội phạm điên rồ, nhưng ông chỉ có thành kiến với một mình Thích Nghiêm. Khi nhắc tới tên đó sẽ quen miệng mà chửi rủa cay nghiệt một hồi, thật ra chính là vì Giang Hàn Thanh.
Văn phòng nghiên cứu tội phạm của sở tỉnh là do một tay Vương Bành Trạch gây dựng nên. Ông đã bỏ ra tâm huyết gần nửa đời người của mình. Các thành viên của văn phòng nghiên cứu hợp tác với các cơ quan công an trên cả nước, đồng thời giảng dạy cho các cán bộ công an, còn có thể trực tiếp tham gia công tác điều tra ở tuyến đầu.
Điều này chắc chắn có ý nghĩa to lớn đối với việc chọn lọc các viên điều tra tội phạm và đào tạo các sĩ quan ưu tú. Chính vì thế Vương Bành Trạch cũng rất thận trọng khi lựa chọn “người thừa kế”. Năm đó, ông không quan tâm đến tuổi tác và lai lịch của Giang Hàn Thanh, một lòng đề bạt anh vào sở tỉnh, chính là để đào tạo anh làm người kế tiếp cho nhiệm kỳ sắp tới.
Vốn dĩ mọi thứ nên diễn ra như vậy.
Nếu không phải xảy ra chuyện của Thích Nghiêm.
Giang Hàn Thanh nhìn về phía Vương Bành Trạch, viền môi khẽ nhếch, nhỏ giọng nói: “Em xin lỗi! Thầy, em khiến thầy thất vọng rồi.”
Vương Bành Trạch không để tâm mà mỉm cười, khẽ vỗ vỗ vào vai Giang Hàn Thanh: “Không thể ở lại sở tỉnh thì cũng có chút đáng tiếc, nhưng trước nay cậu chưa bao giờ khiến tôi phải thất vọng.”
Trước đây khi còn ở trong văn phòng sở tỉnh, Giang Hàn Thanh thực sự là một người tài giỏi, đi đâu cũng thu hút sự chú ý. Anh không chỉ xuất sắc trong công việc, mà tướng mạo cũng ưa nhìn. Không ít người biết đến chủ nhiệm Vương của văn phòng nghiên cứu còn có một học trò như vậy, hàng tháng đều có người lui tới hỏi thăm.
Đáng tiếc là Giang Hàn Thanh có đầu óc thông minh, phẩm chất hoàn hảo, mọi thứ đều tốt nhưng tính tình lại như một cỗ máy. Lạnh lùng, thờ ơ, hoàn toàn không giống một người đang sống, bây giờ cũng coi như là có chút “thất tình lục dục”. Nghĩ đến đây thì trong lòng Vương Bành Trạch mới nhẹ nhõm được một chút.
Trong lòng ông sớm đã rõ, công lao của tất cả những điều này thuộc về Chu Cẩn.
Trong cuộc điện thoại vừa nãy, dù được nghe tiếng cháu gái nói chuyện bi bô, nhưng Vương Bành Trạch cũng không khỏi lo lắng cho chuyện của Giang Hàn Thanh.
Ông hỏi: “Hôn lễ của cậu với cô gái họ Chu đó vẫn trì hoãn sao?”
“Bọn em lên kế hoạch rồi, nhưng vẫn chọn được ngày tốt. Cô ấy còn bận một số việc.”
Vương Bành Trạch lại thở dài.
Công việc dù bận đến mấy, nhưng nếu thật sự muốn làm thì có chuyện gì ngăn cản được? Giang Hàn Thanh thật sự không hiểu hay giả bộ không hiểu?
Nhìn thấy thầy mình lắc đầu đầu phiền muộn, Giang Hàn Thanh thắc mắc: “Sao thế ạ?”
“Không sao, tôi chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.” Vương Bành Trạch lầm bầm, không nói tiếp mà hỏi anh: “Cậu với cô gái họ Chu đó kết hôn bao lâu rồi?
Anh nhẹ giọng đáp: “Không lâu lắm.”
Vương Bành Trạch lại khịt mũi: “Ồ, vậy thì cậu tính xem xem, khi nào thì tôi mới có thể được ẵm tiểu đệ tử đây?”
“…”
Vốn dĩ anh muốn trả lời “còn sớm”, nhưng nghĩ đi nghĩ lại, sau khi kết hôn với Chu Cẩn, anh căn bản không dùng biện pháp tránh thai.
Một là anh mong sớm có con, hai là Chu Cẩn không có đề cập đến vấn đề không muốn mang thai.
Giang Hàn Thanh che đậy ý cười nơi đáy mắt, nhỏ giọng nói: “Em cũng không biết nữa, nhưng Chu Cẩn rất thích trẻ con.”
Vương Bành Trạch không nhịn được mà trợn tròn mắt: “Cậu còn chần chừ gì nữa?”
…
Ra khỏi phòng họp, Vương Bành Trạch giải thích một chút với Đàm Sử Minh về tình hình tiến triển của vụ án trước mắt. Trước khi vội vã lên đường quay về Hoài Quang, ông có mở một cuộc họp ngắn với các điều tra viên của đội trọng án.
Trong cuộc họp, Vương Bành Trạch vẫn một mực khẳng định vụ án này là một vụ bắt chước gây án. Có lẽ hung thủ có một mối liên hệ nhất định nào đó với Thích Nghiêm, chắc chắn hắn không phải là Thích Nghiêm đã bị cảnh sát bắn chết năm đó.
Kết thúc cuộc họp, Vương Bành Trạch không ở lại quá lâu mà vội vã đi đón tàu trở về thành phố Hoài Quang.
Giang Hàn Thanh định lái xe chở ông đến ga xe lửa nhưng bị Vương Bành Trạch nghiêm khắc từ chối: “Để cho cảnh sát Chu chở tôi, cậu không có ý kiến gì chứ?”
Giang Hàn Thanh không chịu: “Thầy…”
Vừa lúc Chu Cẩn ở ngay bên cạnh bọn họ, nghe được mệnh lệnh của Vương Bành Trạch, đôi mắt tinh anh khẽ cong lên. Cô cao giọng nói: “Anh ấy không có ý kiến gì đâu ạ. Thầy Vương, để em chở thầy đi.”
Vương Bành Trạch ưỡn lưng nhìn về phía Giang Hàn Thanh, đắc ý nói: “Em ấy nói cậu không có ý kiến, vậy cậu còn có ý kiến gì khác sao?”
“…”