Trans: Hoàng Anh+ Beta
Chu Cẩn suy nghĩ một chút rồi nói với Giang Hàn Thanh: “Nếu Thích Nghiêm thật sự muốn giết thầy Vương, không cần thiết phải ra tay trong văn phòng, lộ liễu như vậy … càng giống như đang khiêu khích.”
Ban ngày ban mặt, hành hung giết người trong phòng nghiên cứu tội phạm, hành động vô cùng táo tợn, đương nhiên cũng cực kỳ chấn động.
Vậy nên Chu Cẩn mới nói Thích Nghiêm không phải đang muốn giết người, mà là để khiêu khích.
Khiêu khích cảnh sát, khiêu khích Giang Hàn Thanh.
Hắn ta không chỉ khiêu khích giới hạn của Giang Hàn Thanh mà còn tuyên chiến với cảnh sát vì những tổn thất ở núi Khuông.
Người bị tấn công lần này là Vương Bành Trạch, vậy người tiếp theo sẽ là ai?
Chu Cẩn không khỏi suy nghĩ, nếu Thích Nghiêm đã nhắm đến Giang Hàn Thanh, một khi có cơ hội, hắn nhất định sẽ lại xuống tay với những người thân của anh thêm lần nữa.
Liệu người đó có phải là cô?
Hay là, gia đình của anh? Học sinh của anh? Thậm chí là các đồng nghiệp của anh?
Tất cả đều có khả năng.
Nhưng cho dù có là ai đi chăng nữa thì đều có thể lần nữa đẩy Giang Hàn Thanh xuống vực thẳm của sự tuyệt vọng và đau khổ.
Không thể lại để có người gặp chuyện.
Chu Cẩn định thần lại, vươn tay ôm eo Giang Hàn Thanh, nói: “Anh đi gọi điện cho chú Giang và dì Phương đi, nhắc nhở họ chú ý an toàn.”
Khi ở trong bệnh viện, Chu Cẩn có thể nhìn ra Giang Hàn Thanh và cha anh đang bất hòa, mặc dù cô không biết giữa hai người có chuyện gì, nhưng đối mặt với mối đe dọa đến sự sống và cái chết, cho dù sự ngăn cách cha con có lớn đến đâu cũng đều không quan trọng.
Cô không muốn Giang Hàn Thanh phải hối hận.
Giang Hàn Thanh cứng đờ, chậm chạp không nhúc nhích.
Chu Cẩn vuốt ve lưng anh, có chút quấn người nói: “Ngoan.”
Giang Hàn Thanh bật cười, gật đầu nói: “Em ở đây đợi anh.”
Anh đi ra ngoài đại sảnh, ánh mắt Chu Cẩn dõi theo bóng lưng anh, mơ hồ nghe thấy giọng nói trầm thấp của anh, nói: “Ba, con là Hàn Thanh…”
Chu Cẩn mỉm cười, lại ngồi xuống ghế chờ. Vừa kéo chặt áo khoác trên người, cô vừa mở điện thoại.
Hình nền điện thoại vẫn là ảnh chụp chung của cô với Chu Xuyên.
Đầu ngón tay cô chạm vào khuôn mặt của Chu Xuyên trên màn hình,ký ức liền quay trở lại nơi sân thượng của tòa nhà thương mại Hồng Thiên.
Ngày hôm đó, cô chất vấn Triệu Bình: [ Vụ ‘8.17’ năm năm trước, đội đặc cảnh bị phục kích. Có phải anh đã phản bội họ và tiết lộ đường vận chuyển súng cho Thích Nghiêm hay không?]
Triệu Bình giễu cợt đáp: [Cô quá đề cao tôi rồi. Khi đó tôi chỉ là một cảnh vụ nhỏ mà thôi.]
[Tại sao cô vẫn còn nghĩ anh trai mình bị đám du côn đó đánh chết nhỉ? Không phải, đàn chị à, đó chỉ là vỏ bọc bên ngoài thôi.]
…
Triệu Bình không phủ nhận việc ai đó trong đội đặc cảnh đã tiết lộ đường vận chuyển, nhưng cũng phủ nhận rằng chính mình là kẻ phản bội.
Nếu không phải là Triệu Bình, ai có khả năng là nội gián nhất, gây ra vụ cướp súng này? Hơn nữa người này còn cấu kết với Thích Nghiêm, Triệu Bình biết chính xác.
Hiện giờ trong lòng cô chỉ có một cái tên, đó là Chiêm Vi.
Nếu đó thực sự là anh ấy, vậy thì thông qua Chiêm Vi, có lẽ có thể tìm ra được hành tung của Thích Nghiêm.
Tuy nhiên, cô lại không có bằng chứng trực tiếp cho thấy hai người thông đồng riêng với nhau, Chiêm Vi bây giờ là trưởng phòng thông tin của văn phòng tỉnh, trong trường hợp không có bằng chứng cụ thể, cô không thể công khai thực hiện lệnh bắt giữ, làm như vậy cũng dễ đánh rắn động cỏ.
Chu Cẩn có chút ủ rũ, cô tắt điện thoại, ngả người vào ghế nhắm mắt một lúc, ngay lúc này trong đầu đột nhiên lóe lên một suy nghĩ mạo hiểm——
Muốn câu được một con cá, cần phải có mồi câu.
Còn có ứng cử viên nào phù hợp hơn cô?
Tuy nhiên sẽ không ai đồng ý để cô làm vậy, Đàm Sử Minh sẽ không đồng ý, Giang Hàn Thanh lại càng không cho phép.
Nhưng chuyện muốn thành, ắt phải có người đứng ra thực hiện nó.
Vì trách nhiệm không được đùn đẩy, cũng vì cô có người mà mình muốn bảo vệ.
Chu Cẩn mở mắt, hướng ánh mắt ra ngoài cửa kính, lặng lẽ ngắm nhìn Giang Hàn Thanh.
Lúc này, trời đêm khuya khoắt, gió bấc thổi mạnh, ánh sáng yếu ớt phác họa ra dáng người thẳng tắp của anh.
Cô chưa từng quan sát bóng lưng của Giang Hàn Thanh một cách kỹ càng như vậy, lúc này mới biết thì ra chỉ cần nhìn một người như thế này, cũng có thể cảm thấy tốt hơn.
Không lâu sau, Giang Hàn Thanh cúp điện thoại và quay lại.
Có vẻ như cuộc nói chuyện với Giang Bác Tri rất suôn sẻ, trên mặt anh còn phảng phất ý cười.
Anh nói với Chu Cẩn: “Anh đã đặt phòng khách sạn rồi, xe sẽ đến sớm thôi.”
Chu Cẩn gật đầu.
Sau khi Giang Hàn Thanh chào tạm biệt với những người ở đồn cảnh sát liền cùng Chu Cẩn đi ra đường để đợi taxi.
Bởi vì lúc này đã là đêm muộn, trên đường bóng người qua lại cũng thưa dần, duy chỉ có gió lạnh đang gào thét. Trên đầu bọn họ có một ngọn đèn đường hắt ra tia sáng lờ mờ.
Ánh sáng cũng lạnh.
Chu Cẩn chủ động ôm eo anh, áp mặt vào ngực anh.
Giang Hàn Thanh ôm cô vào lòng, hỏi: “Có lạnh không?”
“Hơi lạnh, để em ôm anh một lát.”
Giang Hàn Thanh khẽ cười và để mặc cô ôm cho ấm.
Dưới ánh đèn đường, bóng hai người chồng lên nhau, thân nhiệt ấm áp truyền cho nhau.
Chu Cẩn ngẩng đầu, nhìn kỹ khuôn mặt tuấn tú của anh.
Giang Hàn Thanh vẫn im lặng, sự chú ý không đặt trên người cô.
Anh đang nghĩ, làm thế nào để hoàn toàn dồn ép Sử Cường và khiến cho anh ta sống không bằng chết.
Giang Hàn Thanh giỏi làm điều này giống như Thích Nghiêm, cả hai đều biết cách phá tan tuyến phòng thủ tâm lý của một người và dồn người ta vào tình cảnh tuyệt vọng và đau đớn nhất.
Chu Cẩn nhìn anh, càng nhìn càng cảm thấy anh bây giờ có gì đó không đúng, dường như sau khi gặp Vương Bành Trạch, trên người anh liền toát ra luồng khí lạnh lẽo khó mà xua tan được.
Đôi mắt đen đến đáng sợ.
Bởi vì Giang Hàn Thanh giấu kín suy nghĩ của mình, nên Chu Cẩn không bao giờ có thể nói ra được có chỗ nào không đúng.
Tay Chu Cẩn khẽ chọc sau eo anh hai cái, thấy anh không phản ứng lại liền nói: “Chà, sao trước đây em không phát hiện ra mắt anh đẹp như vậy nhỉ.”
Giang Hàn Thanh thoáng chốc từ trong vực thẳm của sự suy tư liền định thần lại, cúi đầu nhìn đôi mắt sáng ngời của Chu Cẩn, có chút ngỡ ngàng, phải mất một lúc mới biết được Chu Cẩn vừa nói gì.
Rất nhanh, trong mắt anh hiện lên ý cười yêu chiều.
Chu Cẩn nhìn anh cười, sau đó nói thêm: “Bây giờ còn đẹp hơn.”
Nhưng Giang Hàn Thanh không quen với việc được người khác khen là “đẹp”, có chút ngượng ngùng nói: “Nói nhăng nói cuội gì thế?”
“Thật mà, thật mà.” Thấy bản thân Giang Hàn Thanh không thừa nhận, cô vội nhảy dựng lên.
Giang Hàn Thanh nhanh chóng ấn cô xuống, bất đắc dĩ đáp: “Em thích là được.”
Chu Cẩn khúc khích cười: “Ai không thích chứ?”
Cô cười rạng rỡ hơn, đặc biệt là đôi mắt. Những suy nghĩ đang trôi dạt của Giang Hàn Thanh lại tập trung vào Chu Cẩn, chuyên tâm ôm cô.
Một lúc sau, Chu Cẩn hỏi: “Bước tiếp theo anh định làm gì?”
Giang Hàn Thanh bình tĩnh lại và suy nghĩ về chiến lược của mình.
Bây giờ rất khó để tìm ra manh mối từ Sử Cường.
Tuy nhiên, từ trong lời khai của vợ cũ Trần Lập, có thể biết rằng sau khi Thích Nghiêm gây ra vụ án giết người hàng loạt năm đó, còn có thể thoát khỏi sự truy đuổi của cảnh sát và sống thoải mái cho đến tận bây giờ là nhờ sự xuất hiện kịp thời của gã anh trai đó.
Nhưng khi vụ án xảy ra, anh trai hắn cũng chỉ là một thiếu niên.
Có thể tìm thấy Trần Lập để nhận tội thay Thích Nghiêm, giúp hắn thu dọn sạch sẽ hậu sự, chắc chắn là dựa vào thế lực của lão Bọ Cạp.
Hơn nữa, bây giờ Thích Nghiêm có thể dùng quyền lực của mình để thâm nhập vào cơ quan công an, thậm chí còn có thể dễ dàng mua chuộc Sử Cường để hành hung giết người, cũng không thể tránh khỏi có quan hệ với nhóm tội phạm mà lão Bọ Cạp đang kiểm soát.
Trong số những nhân chứng mà họ có được, chỉ có một người biết thân phận thực sự của lão Bọ Cạp là Thích Chân.
Vì vậy, Giang Hàn Thanh định sẽ bay ra Hoài Quang để gặp Thích Chân và chồng bà là Giản Lương.
Tuy nhiên, Chu Cẩn và Giang Hàn Thanh đều biết rõ con đường này sẽ rất khó đi qua.
Thích Chân thà tự sát chứ nhất định không nói ra sự tình năm đó, bởi vì từ tận nơi đáy lòng mình bà không tin cảnh sát có năng lực chống chọi với Lão Bọ Cạp, cũng sợ nếu bản thân khai ra thân phận của lão Bọ Cạp thì những người đó sẽ quay qua làm tổn thương bà, làm hại Giản Lương.
Thích Nghiêm ở trong bóng tối, cảnh sát ở ngoài ánh sáng, cục diện vẫn đang trong thế bị động.
Mày Giang Hàn Thanh khẽ cau lại, anh hiếm khi có lúc bất lực như thế này.
Chu Cẩn nói: “Đừng lo lắng, lần này nhất định sẽ bắt được hắn, em tin anh.”
Giang Hàn Thanh cười với cô: “Ừm.”
Nhìn vẻ mặt dịu dàng của Giang Hàn Thanh, cô bất giác nắm chặt quần áo của anh, một lúc sau mới lặp lại lần nữa: “Em tin anh.”
Lúc này, taxi chạy đến, tài xế bấm còi để xác nhận có phải hành khách gọi taxi hay không.
Giang Hàn Thanh mở cửa xe, che cho Chu Cẩn ngồi vào ghế sau.
Lái xe đến khách sạn mất khoảng hai mươi phút, Giang Hàn Thanh đã không chợp mắt một thời gian dài, tinh thần nhanh chóng trở nên kiệt quệ, trên đường đi liền nhắm mắt ngủ thiếp đi.
Chu Cẩn nhanh chóng gửi tin nhắn, vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy thế ngủ vô cùng khuôn phép của Giang Hàn Thanh, không nhịn được cười, nắm lấy vai anh, để anh dựa vào người mình.
Chu Cẩn vuốt ve mái tóc mềm mại sau ót anh, thanh âm vừa đủ để có thể nghe thấy: “Hàn Thanh, em yêu anh.”
Ngay sau đó, màn hình điện thoại trong tay cô sáng lên, một thanh thông báo tin nhắn hiện lên.
[Chiêm Vi: Sao đến lại không nói với anh một tiếng? Mai anh sẽ đến đón em.]
…
Sáng hôm sau, Chu Cẩn tỉnh dậy sớm hơn Giang Hàn Thanh, khi bật dậy đứng trước tủ quần áo, Chu Cẩn nhìn bộ quần áo lẽ ra phải đem đi giặt, suy nghĩ một chút rồi nhanh chóng mặc lên người một cách gọn gàng.
Lúc cô rời đi, Giang Hàn Thanh vẫn chưa tỉnh, có lẽ anh đang bị thương, lại thêm tinh thần anh vẫn luôn căng thẳng trong khoảng thời gian này, khó khăn lắm mới có thể ngủ sâu đến vậy.
Chu Cẩn đóng cửa rất nhẹ.
Đi xuống lầu, cô chào hỏi người lái xe đã đợi sẵn ở đó và nói: “Bác tài, tôi vừa mới đến Hoài Sa, anh có biết gần đây có trung tâm mua sắm nào không?”
“Vậy thì, cô lên xe trước đi.”
Tài xế đưa Chu Cẩn đến một trung tâm mua sắm lớn gần đó, bởi vì hôm nay là cuối tuần, nên khách đến trung tâm mua sắm đông hơn ngày thường, người ra người vào, rất náo nhiệt.
Chu Cẩn chọn một cửa hàng quần áo, sau khi vào cửa, nhân viên bán hàng nhiệt tình chào hỏi.
“Chào mừng quý khách, xin hỏi em có thể giúp gì cho chị không ạ?”
“Chị muốn mua một chiếc váy.”
Chu Cẩn mỉm cười mơ hồ.
“Váy đỏ.”
Chu Cẩn suy nghĩ một chút rồi nói với Giang Hàn Thanh: “Nếu Thích Nghiêm thật sự muốn giết thầy Vương, không cần thiết phải ra tay trong văn phòng, lộ liễu như vậy … càng giống như đang khiêu khích.”
Ban ngày ban mặt, hành hung giết người trong phòng nghiên cứu tội phạm, hành động vô cùng táo tợn, đương nhiên cũng cực kỳ chấn động.
Vậy nên Chu Cẩn mới nói Thích Nghiêm không phải đang muốn giết người, mà là để khiêu khích.
Khiêu khích cảnh sát, khiêu khích Giang Hàn Thanh.
Hắn ta không chỉ khiêu khích giới hạn của Giang Hàn Thanh mà còn tuyên chiến với cảnh sát vì những tổn thất ở núi Khuông.
Người bị tấn công lần này là Vương Bành Trạch, vậy người tiếp theo sẽ là ai?
Chu Cẩn không khỏi suy nghĩ, nếu Thích Nghiêm đã nhắm đến Giang Hàn Thanh, một khi có cơ hội, hắn nhất định sẽ lại xuống tay với những người thân của anh thêm lần nữa.
Liệu người đó có phải là cô?
Hay là, gia đình của anh? Học sinh của anh? Thậm chí là các đồng nghiệp của anh?
Tất cả đều có khả năng.
Nhưng cho dù có là ai đi chăng nữa thì đều có thể lần nữa đẩy Giang Hàn Thanh xuống vực thẳm của sự tuyệt vọng và đau khổ.
Không thể lại để có người gặp chuyện.
Chu Cẩn định thần lại, vươn tay ôm eo Giang Hàn Thanh, nói: “Anh đi gọi điện cho chú Giang và dì Phương đi, nhắc nhở họ chú ý an toàn.”
Khi ở trong bệnh viện, Chu Cẩn có thể nhìn ra Giang Hàn Thanh và cha anh đang bất hòa, mặc dù cô không biết giữa hai người có chuyện gì, nhưng đối mặt với mối đe dọa đến sự sống và cái chết, cho dù sự ngăn cách cha con có lớn đến đâu cũng đều không quan trọng.
Cô không muốn Giang Hàn Thanh phải hối hận.
Giang Hàn Thanh cứng đờ, chậm chạp không nhúc nhích.
Chu Cẩn vuốt ve lưng anh, có chút quấn người nói: “Ngoan.”
Giang Hàn Thanh bật cười, gật đầu nói: “Em ở đây đợi anh.”
Anh đi ra ngoài đại sảnh, ánh mắt Chu Cẩn dõi theo bóng lưng anh, mơ hồ nghe thấy giọng nói trầm thấp của anh, nói: “Ba, con là Hàn Thanh…”
Chu Cẩn mỉm cười, lại ngồi xuống ghế chờ. Vừa kéo chặt áo khoác trên người, cô vừa mở điện thoại.
Hình nền điện thoại vẫn là ảnh chụp chung của cô với Chu Xuyên.
Đầu ngón tay cô chạm vào khuôn mặt của Chu Xuyên trên màn hình,ký ức liền quay trở lại nơi sân thượng của tòa nhà thương mại Hồng Thiên.
Ngày hôm đó, cô chất vấn Triệu Bình: [ Vụ ‘8.17’ năm năm trước, đội đặc cảnh bị phục kích. Có phải anh đã phản bội họ và tiết lộ đường vận chuyển súng cho Thích Nghiêm hay không?]
Triệu Bình giễu cợt đáp: [Cô quá đề cao tôi rồi. Khi đó tôi chỉ là một cảnh vụ nhỏ mà thôi.]
[Tại sao cô vẫn còn nghĩ anh trai mình bị đám du côn đó đánh chết nhỉ? Không phải, đàn chị à, đó chỉ là vỏ bọc bên ngoài thôi.]
…
Triệu Bình không phủ nhận việc ai đó trong đội đặc cảnh đã tiết lộ đường vận chuyển, nhưng cũng phủ nhận rằng chính mình là kẻ phản bội.
Nếu không phải là Triệu Bình, ai có khả năng là nội gián nhất, gây ra vụ cướp súng này? Hơn nữa người này còn cấu kết với Thích Nghiêm, Triệu Bình biết chính xác.
Hiện giờ trong lòng cô chỉ có một cái tên, đó là Chiêm Vi.
Nếu đó thực sự là anh ấy, vậy thì thông qua Chiêm Vi, có lẽ có thể tìm ra được hành tung của Thích Nghiêm.
Tuy nhiên, cô lại không có bằng chứng trực tiếp cho thấy hai người thông đồng riêng với nhau, Chiêm Vi bây giờ là trưởng phòng thông tin của văn phòng tỉnh, trong trường hợp không có bằng chứng cụ thể, cô không thể công khai thực hiện lệnh bắt giữ, làm như vậy cũng dễ đánh rắn động cỏ.
Chu Cẩn có chút ủ rũ, cô tắt điện thoại, ngả người vào ghế nhắm mắt một lúc, ngay lúc này trong đầu đột nhiên lóe lên một suy nghĩ mạo hiểm——
Muốn câu được một con cá, cần phải có mồi câu.
Còn có ứng cử viên nào phù hợp hơn cô?
Tuy nhiên sẽ không ai đồng ý để cô làm vậy, Đàm Sử Minh sẽ không đồng ý, Giang Hàn Thanh lại càng không cho phép.
Nhưng chuyện muốn thành, ắt phải có người đứng ra thực hiện nó.
Vì trách nhiệm không được đùn đẩy, cũng vì cô có người mà mình muốn bảo vệ.
Chu Cẩn mở mắt, hướng ánh mắt ra ngoài cửa kính, lặng lẽ ngắm nhìn Giang Hàn Thanh.
Lúc này, trời đêm khuya khoắt, gió bấc thổi mạnh, ánh sáng yếu ớt phác họa ra dáng người thẳng tắp của anh.
Cô chưa từng quan sát bóng lưng của Giang Hàn Thanh một cách kỹ càng như vậy, lúc này mới biết thì ra chỉ cần nhìn một người như thế này, cũng có thể cảm thấy tốt hơn.
Không lâu sau, Giang Hàn Thanh cúp điện thoại và quay lại.
Có vẻ như cuộc nói chuyện với Giang Bác Tri rất suôn sẻ, trên mặt anh còn phảng phất ý cười.
Anh nói với Chu Cẩn: “Anh đã đặt phòng khách sạn rồi, xe sẽ đến sớm thôi.”
Chu Cẩn gật đầu.
Sau khi Giang Hàn Thanh chào tạm biệt với những người ở đồn cảnh sát liền cùng Chu Cẩn đi ra đường để đợi taxi.
Bởi vì lúc này đã là đêm muộn, trên đường bóng người qua lại cũng thưa dần, duy chỉ có gió lạnh đang gào thét. Trên đầu bọn họ có một ngọn đèn đường hắt ra tia sáng lờ mờ.
Ánh sáng cũng lạnh.
Chu Cẩn chủ động ôm eo anh, áp mặt vào ngực anh.
Giang Hàn Thanh ôm cô vào lòng, hỏi: “Có lạnh không?”
“Hơi lạnh, để em ôm anh một lát.”
Giang Hàn Thanh khẽ cười và để mặc cô ôm cho ấm.
Dưới ánh đèn đường, bóng hai người chồng lên nhau, thân nhiệt ấm áp truyền cho nhau.
Chu Cẩn ngẩng đầu, nhìn kỹ khuôn mặt tuấn tú của anh.
Giang Hàn Thanh vẫn im lặng, sự chú ý không đặt trên người cô.
Anh đang nghĩ, làm thế nào để hoàn toàn dồn ép Sử Cường và khiến cho anh ta sống không bằng chết.
Giang Hàn Thanh giỏi làm điều này giống như Thích Nghiêm, cả hai đều biết cách phá tan tuyến phòng thủ tâm lý của một người và dồn người ta vào tình cảnh tuyệt vọng và đau đớn nhất.
Chu Cẩn nhìn anh, càng nhìn càng cảm thấy anh bây giờ có gì đó không đúng, dường như sau khi gặp Vương Bành Trạch, trên người anh liền toát ra luồng khí lạnh lẽo khó mà xua tan được.
Đôi mắt đen đến đáng sợ.
Bởi vì Giang Hàn Thanh giấu kín suy nghĩ của mình, nên Chu Cẩn không bao giờ có thể nói ra được có chỗ nào không đúng.
Tay Chu Cẩn khẽ chọc sau eo anh hai cái, thấy anh không phản ứng lại liền nói: “Chà, sao trước đây em không phát hiện ra mắt anh đẹp như vậy nhỉ.”
Giang Hàn Thanh thoáng chốc từ trong vực thẳm của sự suy tư liền định thần lại, cúi đầu nhìn đôi mắt sáng ngời của Chu Cẩn, có chút ngỡ ngàng, phải mất một lúc mới biết được Chu Cẩn vừa nói gì.
Rất nhanh, trong mắt anh hiện lên ý cười yêu chiều.
Chu Cẩn nhìn anh cười, sau đó nói thêm: “Bây giờ còn đẹp hơn.”
Nhưng Giang Hàn Thanh không quen với việc được người khác khen là “đẹp”, có chút ngượng ngùng nói: “Nói nhăng nói cuội gì thế?”
“Thật mà, thật mà.” Thấy bản thân Giang Hàn Thanh không thừa nhận, cô vội nhảy dựng lên.
Giang Hàn Thanh nhanh chóng ấn cô xuống, bất đắc dĩ đáp: “Em thích là được.”
Chu Cẩn khúc khích cười: “Ai không thích chứ?”
Cô cười rạng rỡ hơn, đặc biệt là đôi mắt. Những suy nghĩ đang trôi dạt của Giang Hàn Thanh lại tập trung vào Chu Cẩn, chuyên tâm ôm cô.
Một lúc sau, Chu Cẩn hỏi: “Bước tiếp theo anh định làm gì?”
Giang Hàn Thanh bình tĩnh lại và suy nghĩ về chiến lược của mình.
Bây giờ rất khó để tìm ra manh mối từ Sử Cường.
Tuy nhiên, từ trong lời khai của vợ cũ Trần Lập, có thể biết rằng sau khi Thích Nghiêm gây ra vụ án giết người hàng loạt năm đó, còn có thể thoát khỏi sự truy đuổi của cảnh sát và sống thoải mái cho đến tận bây giờ là nhờ sự xuất hiện kịp thời của gã anh trai đó.
Nhưng khi vụ án xảy ra, anh trai hắn cũng chỉ là một thiếu niên.
Có thể tìm thấy Trần Lập để nhận tội thay Thích Nghiêm, giúp hắn thu dọn sạch sẽ hậu sự, chắc chắn là dựa vào thế lực của lão Bọ Cạp.
Hơn nữa, bây giờ Thích Nghiêm có thể dùng quyền lực của mình để thâm nhập vào cơ quan công an, thậm chí còn có thể dễ dàng mua chuộc Sử Cường để hành hung giết người, cũng không thể tránh khỏi có quan hệ với nhóm tội phạm mà lão Bọ Cạp đang kiểm soát.
Trong số những nhân chứng mà họ có được, chỉ có một người biết thân phận thực sự của lão Bọ Cạp là Thích Chân.
Vì vậy, Giang Hàn Thanh định sẽ bay ra Hoài Quang để gặp Thích Chân và chồng bà là Giản Lương.
Tuy nhiên, Chu Cẩn và Giang Hàn Thanh đều biết rõ con đường này sẽ rất khó đi qua.
Thích Chân thà tự sát chứ nhất định không nói ra sự tình năm đó, bởi vì từ tận nơi đáy lòng mình bà không tin cảnh sát có năng lực chống chọi với Lão Bọ Cạp, cũng sợ nếu bản thân khai ra thân phận của lão Bọ Cạp thì những người đó sẽ quay qua làm tổn thương bà, làm hại Giản Lương.
Thích Nghiêm ở trong bóng tối, cảnh sát ở ngoài ánh sáng, cục diện vẫn đang trong thế bị động.
Mày Giang Hàn Thanh khẽ cau lại, anh hiếm khi có lúc bất lực như thế này.
Chu Cẩn nói: “Đừng lo lắng, lần này nhất định sẽ bắt được hắn, em tin anh.”
Giang Hàn Thanh cười với cô: “Ừm.”
Nhìn vẻ mặt dịu dàng của Giang Hàn Thanh, cô bất giác nắm chặt quần áo của anh, một lúc sau mới lặp lại lần nữa: “Em tin anh.”
Lúc này, taxi chạy đến, tài xế bấm còi để xác nhận có phải hành khách gọi taxi hay không.
Giang Hàn Thanh mở cửa xe, che cho Chu Cẩn ngồi vào ghế sau.
Lái xe đến khách sạn mất khoảng hai mươi phút, Giang Hàn Thanh đã không chợp mắt một thời gian dài, tinh thần nhanh chóng trở nên kiệt quệ, trên đường đi liền nhắm mắt ngủ thiếp đi.
Chu Cẩn nhanh chóng gửi tin nhắn, vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy thế ngủ vô cùng khuôn phép của Giang Hàn Thanh, không nhịn được cười, nắm lấy vai anh, để anh dựa vào người mình.
Chu Cẩn vuốt ve mái tóc mềm mại sau ót anh, thanh âm vừa đủ để có thể nghe thấy: “Hàn Thanh, em yêu anh.”
Ngay sau đó, màn hình điện thoại trong tay cô sáng lên, một thanh thông báo tin nhắn hiện lên.
[Chiêm Vi: Sao đến lại không nói với anh một tiếng? Mai anh sẽ đến đón em.]
…
Sáng hôm sau, Chu Cẩn tỉnh dậy sớm hơn Giang Hàn Thanh, khi bật dậy đứng trước tủ quần áo, Chu Cẩn nhìn bộ quần áo lẽ ra phải đem đi giặt, suy nghĩ một chút rồi nhanh chóng mặc lên người một cách gọn gàng.
Lúc cô rời đi, Giang Hàn Thanh vẫn chưa tỉnh, có lẽ anh đang bị thương, lại thêm tinh thần anh vẫn luôn căng thẳng trong khoảng thời gian này, khó khăn lắm mới có thể ngủ sâu đến vậy.
Chu Cẩn đóng cửa rất nhẹ.
Đi xuống lầu, cô chào hỏi người lái xe đã đợi sẵn ở đó và nói: “Bác tài, tôi vừa mới đến Hoài Sa, anh có biết gần đây có trung tâm mua sắm nào không?”
“Vậy thì, cô lên xe trước đi.”
Tài xế đưa Chu Cẩn đến một trung tâm mua sắm lớn gần đó, bởi vì hôm nay là cuối tuần, nên khách đến trung tâm mua sắm đông hơn ngày thường, người ra người vào, rất náo nhiệt.
Chu Cẩn chọn một cửa hàng quần áo, sau khi vào cửa, nhân viên bán hàng nhiệt tình chào hỏi.
“Chào mừng quý khách, xin hỏi em có thể giúp gì cho chị không ạ?”
“Chị muốn mua một chiếc váy.”
Chu Cẩn mỉm cười mơ hồ.
“Váy đỏ.”