Trans: Hoàng Anh+ Beta
Ở khu phòng bệnh đơn cùng tầng, Giang Hàn Thanh cuối cùng cũng tỉnh dậy.
Ngồi bên giường bệnh cùng anh là Giang Bác Tri.
Ông đưa cho anh quả táo đã gọt sạch sẽ trong tay.
Giang Hàn Thanh không có thêm bất kỳ biểu hiện nào, nhận lấy nó rồi nói câu cảm ơn, sau khi cắn hai miếng lại đặt vào đĩa hoa quả.
Giang Bác Tri nói: “Đợi lát nữa tiến hành kiểm tra tổng quát, xem còn có chấn thương nào bên trong nữa không. Con còn trẻ không nên để lại bệnh tật gì.”
“Vâng.” Anh lạnh nhạt buông một câu, ánh mắt nhanh chóng hướng ra ngoài cửa sổ, tỏ ý không quá muốn nói chuyện.
Giang Bác Tri thấy thái độ thờ ơ của anh, lại tiếp tục tìm chủ đề khác: “Ba đến thăm Chu Cẩn rồi, ông bà thông gia cũng đang ở đó.”
Giang Hàn Thanh quay lại nhìn Giang Bác Tri và yên lặng đợi ông nói tiếp.
Giang Bác Tri thấy anh quan tâm đến tình trạng của Chu Cẩn, liền nói: “Bác sĩ nói con bé bị quá sức, thêm chấn thương não nhẹ nên cần nghỉ ngơi nhiều hơn.”
Nói như vậy là không có gì nghiêm trọng, Giang Hàn Thanh thầm thở phào.
Lúc này, điện thoại di động của Giang Bác Tri vang lên, ông nhấn tắt, hai ba giây sau bên kia lại gọi tới, liên tục hai lần, có thể thấy là chuyện gấp.
Giang Hàn Thanh nhìn ra được sự bối rối của ông ấy, lạnh nhạt nói: “Ba làm việc của ba đi.”
Kể từ lần Giang Bác Tri nhắc đến ý định muốn có thêm một đứa con, mối quan hệ giữa hai cha con họ đã không còn thoải mái, xung quanh Giang Hàn Thanh dựng lên một lớp băng kiên cố vô hình, âm thầm ngăn cách anh tách biệt với tất cả mọi người.
Giang Hàn Thanh không muốn tiếp chuyện, Giang Bác Tri cũng không thể ép buộc anh, hai người trở nên im lặng, bầu không khí càng thêm cứng ngắc.
Giang Bác Tri bất lực thở dài, nói với Giang Hàn Thanh: “Con nghỉ ngơi đi, buổi tối ba sẽ lại tới thăm con.”
Giang Hàn Thanh từ chối nói: “Không cần đâu, tối nay con sẽ về.”
Anh đã từng trải qua một khoảng thời gian dài trong phòng cai nghiện khép kín, ngửi thấy mùi thuốc khử trùng duy chỉ bệnh viện mới có, trông thấy bức tường trắng xóa và trống rỗng sẽ rất dễ rơi vào những mảnh ký ức đau buồn trước kia.
Anh không thích nơi này.
Giang Hàn Thanh là một người khi đã hạ quyết tâm liền rất khó thay đổi, Giang Bác Tri cũng không khuyên bảo nhiều. Sau khi rời khỏi phòng, ông gọi một cuộc điện thoại và nhờ cậy bác sĩ thường xuyên lui tới thăm khám sức khỏe định kỳ cho Giang Hàn Thanh.
Trước khi rời đi, Giang Bác Tri lại qua thăm Chu Cẩn, thấy cô đã tỉnh lại, cuối cùng ông cũng yên tâm, quay qua nói chuyện với Chu Tùng Nhạc.
Chu Cẩn thấy bọn họ vẫn cười nói vui vẻ, rõ ràng Giang Hàn Thanh vẫn chưa nhắc chuyện ly hôn với bọn họ.
Chu Cẩn thầm thở phào nhẹ nhõm, nhấc người dậy, kéo lê đôi dép, nói với bọn họ: “Con đi thăm Hàn Thanh.”
Cô mặc áo bệnh nhân, bước chân vẫn còn hơi yếu, nhưng cô không dừng lại mà đi thẳng tới khu phòng của Giang Hàn Thanh.
Trước khi đến phòng bệnh, Chu Cẩn cũng không gõ cửa mà trực tiếp đẩy vào.
Giang Hàn Thanh đang ngồi trên giường bệnh, một tay cởi từng cúc áo bệnh viện, chuẩn bị thay đồ. Chỉ mới cởi được một nửa, Chu Cẩn đã xông vào.
Giang Hàn Thanh sững sờ.
Chu Cẩn không khỏi tán thưởng xương quai xanh cùng khoang ngực săn chắc của anh, cố ý huýt sáo châm chọc.
Ban đầu Giang Hàn Thanh thấy chuyện không có gì, nhưng sau khi nghe thấy tiếng huýt sáo của Chu Cẩn, bị cô chòng ghẹo, nhất thời ho đến nỗi mặt đỏ bừng.
Anh nhanh chóng cài nút lại, thấy Chu Cẩn đã ngồi ở bên cạnh mình, có chút cố chấp nói: “Sao em không gõ cửa?”
Chu Cẩn giải thích: “Em thấy cửa không khóa.”
Giang Hàn Thanh: “…”
Chu Cẩn khẽ vuốt ve chân anh, đoán chừng chỗ vết thương, hỏi: “Anh thế nào rồi?”
Giọng điệu Giang Hàn Thanh chắc nịch đáp: “Anh rất ổn.”
Chu Cẩn cẩn thận quan sát anh một lượt, cuối cùng đối diện với mắt ngọc sáng ngời của anh, vặn hỏi: “Anh không nói cho ba mẹ chúng ta biết chuyện ly hôn à?”
Nghe thấy hai từ ly hôn, Giang Hàn Thanh túm chặt ga trải giường, im lặng một hồi rồi mới nói: “Đợi sau khi ký xong thoả thuận thì anh sẽ nói.”
Chu Cẩn hỏi: “Vậy cho đến bây giờ, anh vẫn còn muốn ly hôn với em sao?”
“…”
“Lý do là gì?”
“…”
“Anh trách em không quan tâm đến anh, đó là lỗi của em, em xin lỗi, anh nói em không muốn có con với anh, trong chuyện này, chúng ta đều sai, trước khi kết hôn chẳng phải đã nói rõ tạm thời không suy nghĩ đến vấn đề này, là anh nuốt lời trước.”
Giang Hàn Thanh buồn phiền giải thích: “Em nên từ chối anh.”
Từ trước đến nay điều anh muốn nhất không phải là một đứa trẻ, mà là Chu Cẩn.
Giang Hàn Thanh luôn ôm một chút giả tưởng may mắn nào đó, cho rằng sự không từ chối của Chu Cẩn chính là sự chấp thuận, cho nên ngay khoảnh khắc đó khi nhìn thấy viên thuốc tránh thai, tất cả những ảo tượng tốt đẹp lập tức tan tành, cảm xúc của anh cũng theo đó mà đạt đến cực hạn.
“Cho nên em mới nói trong chuyện này chúng ta đều có lỗi. Không từ chối anh, là lỗi của em. Chuyện uống thuốc giấu anh, cũng là lỗi của em. Em sợ nếu mình nói ra thì chúng ta sẽ vì chuyện đứa bé mà cãi nhau.”
Chu Cẩn đã hẹn hò với rất nhiều đàn ông, mỗi khi cô nói tạm thời mình không muốn có con, đối phương sẽ giảm nhiệt tình tiếp xúc với cô.
Sau khi kết hôn, Chu Cẩn nhận ra Giang Hàn Thanh rất háo hức được làm một người cha, cô không thể cứ mỗi khi anh đang cảm thấy vui vẻ lại tạt cho anh một gáo nước lạnh, khiến hai người họ ngày càng xa cách nhau được.
Hơn nữa không phải Chu Cẩn không muốn mang thai, cô cũng rất thích trẻ con.
Mỗi ngày trên đường đi làm đến đội trọng án, cô sẽ phải đi qua vạch đường dành cho người đi bộ dẫn đến trường mẫu giáo, thỉnh thoảng sẽ trông thấy một nhóm trẻ em cầm tay nhau băng qua đường theo sự chỉ dẫn của cô giáo, khi Chu Cẩn nhìn thấy những khuôn mặt đỏ hồng non nớt đầy năng lượng đó, bất giác cảm thấy hạnh phúc.
Chỉ là tạm thời cô vẫn chưa thể buông bỏ vụ án của Chu Xuyên.
Chu Cẩn cần cân nhắc một năm, hoặc là hai năm nữa… Nếu vụ án “8.17” đến cuối cùng vẫn không có tiến triển gì, vậy thì lúc đó cô sẽ học cách hướng về phía trước và nghĩ đến việc có con.
Chu Cẩn giải thích rõ cho Giang Hàn Thanh, rồi lại hỏi: “Nói rồi thì anh có thể không tức giận được sao?”
“…”
“Tại sao em không nói?”
Giang Hàn Thanh giống như một hũ sành di động, dù có thế nào cũng nhất định không chịu bày tỏ tâm ý của mình, ngay cả Giang Bác Tri cũng phải bó tay, nhưng Chu Cẩn thì khác, một chút cũng không chịu lùi bước.
Chu Cẩn chuyển từ phòng ngự sang tấn công, nhích từng chút qua chèn ép, áp sát lại gần Giang Hàn Thanh.
Cô nhỏ giọng nói: “Vậy được, giáo sư Giang, chỉ cần anh nói anh rất ghét em thì hôm nay em sẽ ký vào giấy ly hôn. Em sẽ lấy nhà và xe của anh, rồi chúng ta đường ai nấy đi.”
Chu Cẩn dám nói bởi vì cô có lòng tin là như vậy. Nếu Giang Hàn Thanh không thích cô nữa, thì anh sẽ không xuất hiện ở núi Khuông, sẽ không liều mạng chỉ để ngăn xe của cô lại.
Quả nhiên Giang Hàn Thanh không đáp lại được lời này của cô, mà quay qua nói: “Chu Cẩn, em không hiểu, đây hoàn toàn không phải vấn đề về em.”
Thấy anh cuối cùng cũng chịu nói, Chu Cẩn ngồi ngay ngắn, bày ra dáng vẻ đang chăm chú lắng nghe, nói: “Vậy anh nói đi, rồi em sẽ hiểu.”
Giang Hàn Thanh khẽ mím môi. Chu Cẩn có tư thế muốn truy hỏi đến cùng, lại hai mắt sáng ngời nhìn anh, không cho anh cơ hội lảng tránh.
Anh không thể chạy thoát khỏi ánh mắt của Chu Cẩn, nói: “Hôm đó em cũng trông thấy rồi đó. Có lúc anh không kiềm chế được cảm xúc sẽ làm tổn thương em.”
Giang Hàn Thanh không thể tha thứ cho bản thân vì đã không chống nổi cơn ghen lúc đó, điều này khiến anh cảm thấy rất thất vọng. Anh có chút buồn phiền, nhưng trong mắt Chu Cẩn, sự phiền muộn đó gần như có gì đó thật mong manh dễ vỡ, Chu Cẩn bỗng thấy chua xót và khó chịu.
“Chuyện này không phải rất bình thường sao, em cũng có những lúc như thế. Vậy nếu như lần sau anh còn ngang nhiên vô cớ nổi giận với em thì em sẽ đánh cho anh một trận.” Chu Cẩn cười đùa dọa nạt anh, cố gắng để khiến anh không còn trách móc bản thân nữa.
Giang Hàn Thanh lại nghiêm mặt, “Không giống nhau.”
“Tại sao lại không giống?”
“Bởi vì anh không tốt, Chu Cẩn!” Các đốt ngón tay nắm chặt ga trải giường, lông mày Giang Hàn Thanh nhíu chặt, “Em căn bản không thể hiểu anh.”
Chu Cẩn nhất thời kinh nhạc khi thấy tâm trạng của anh đột nhiên dâng trào.
Giang Hàn Thanh nói: “Không phải em vẫn luôn muốn biết, tại sao lần nào anh cũng có thể tìm được em à? Ở Phượng Hoàng Lửa, ở Kim Cảng, còn cả núi Khuông…”
Giang Hàn Thanh ngẩng đầu, nhìn thấy trong mắt cô là bóng đen mù mịt: “Không chỉ có vậy, anh còn biết tất cả những nơi mà em đã từng đến trong ba năm qua.”
“…”
Giọng anh lạnh lùng, “Nói vậy còn chưa đủ rõ ràng sao? Chu Cẩn, anh vẫn luôn theo dõi em.”
Giang Hàn Thanh đã từng phạm phải một sai lầm chết người nhất – anh ích kỷ đặt chiếc đồng hồ bỏ túi có gắn ảnh của Chu Cẩn vào gần trái tim mình.
Từ trước đến nay, anh luôn coi nó như một tấm bùa hộ mệnh, một chiếc áo giáp kiên cố nhất, nhưng anh lại đánh mất chiếc đồng hồ bỏ túi ở nơi không nên đánh mất nhất.
Chiếc đồng hồ đó rơi vào tay Thích Nghiêm.
Thích Nghiêm đã từng ở trước mặt Giang Hàn Thanh, dùng đầu lưỡi ngậm sợi dây chuyền mỏng manh của chiếc đồng hồ bỏ túi, như thể đang thưởng thức môi lưỡi của cô gái bên trong, sau đó lại hôn lên bức ảnh bên trong chiếc đồng hồ giống như một kẻ điên.
Giang Hàn Thanh trơ mắt nhìn hắn phỉ báng Chu Cẩn, lần đầu tiên trong đời nảy sinh ý đồ xấu xa là muốn giết người.
Loại ác ý đó ăn sâu vào trong lòng anh và phát triển mạnh mẽ, một khi nó đã đạt đến giới hạn, nó sẽ điên cuồng ăn tươi nuốt sống anh và tiêu diệt anh.
Dưới sự thôi thúc bởi những ý nghĩ xấu xa như vậy, anh không hề đắn đo mà bắn bốn phát súng vào “Thích Nghiêm”, một viên trong đó trúng ngay giữa ấn đường, anh phải diệt cỏ tận gốc, không thể lưu lại hậu hoạ về sau.
Khi cảnh sát dọn dẹp hiện trường, họ không hề tìm thấy chiếc đồng hồ bỏ túi bị mất của Giang Hàn Thanh, mặc dù Diêu Vệ Hải liên tục xác nhận rằng bốn tên tội phạm do Thích Nghiêm cầm đầu đều đã bị giết và sẽ không còn bất kỳ lời đe dọa nào nữa, nhưng Giang Hàn Thanh vẫn không thể yên tâm.
Anh muốn chuộc lỗi lầm của mình.
Cảnh sát không thể bảo toàn tính mạng lâu dài cho Chu Cẩn nếu chỉ dựa vào một chiếc đồng hồ bỏ túi đã bị mất. Giang Hàn Thanh chỉ có thể làm những gì mà họ không thể làm.
Sau khi ra khỏi trung tâm cai nghiện, Giang Hàn Thanh đến Đại học Khoa học và Công nghệ Hải Châu để giảng dạy, mỗi ngày sau đó…
Anh đều âm thầm bảo vệ cô.
Cũng giống như lúc nhỏ, anh luôn đi theo phía sau cô.
Ở khu phòng bệnh đơn cùng tầng, Giang Hàn Thanh cuối cùng cũng tỉnh dậy.
Ngồi bên giường bệnh cùng anh là Giang Bác Tri.
Ông đưa cho anh quả táo đã gọt sạch sẽ trong tay.
Giang Hàn Thanh không có thêm bất kỳ biểu hiện nào, nhận lấy nó rồi nói câu cảm ơn, sau khi cắn hai miếng lại đặt vào đĩa hoa quả.
Giang Bác Tri nói: “Đợi lát nữa tiến hành kiểm tra tổng quát, xem còn có chấn thương nào bên trong nữa không. Con còn trẻ không nên để lại bệnh tật gì.”
“Vâng.” Anh lạnh nhạt buông một câu, ánh mắt nhanh chóng hướng ra ngoài cửa sổ, tỏ ý không quá muốn nói chuyện.
Giang Bác Tri thấy thái độ thờ ơ của anh, lại tiếp tục tìm chủ đề khác: “Ba đến thăm Chu Cẩn rồi, ông bà thông gia cũng đang ở đó.”
Giang Hàn Thanh quay lại nhìn Giang Bác Tri và yên lặng đợi ông nói tiếp.
Giang Bác Tri thấy anh quan tâm đến tình trạng của Chu Cẩn, liền nói: “Bác sĩ nói con bé bị quá sức, thêm chấn thương não nhẹ nên cần nghỉ ngơi nhiều hơn.”
Nói như vậy là không có gì nghiêm trọng, Giang Hàn Thanh thầm thở phào.
Lúc này, điện thoại di động của Giang Bác Tri vang lên, ông nhấn tắt, hai ba giây sau bên kia lại gọi tới, liên tục hai lần, có thể thấy là chuyện gấp.
Giang Hàn Thanh nhìn ra được sự bối rối của ông ấy, lạnh nhạt nói: “Ba làm việc của ba đi.”
Kể từ lần Giang Bác Tri nhắc đến ý định muốn có thêm một đứa con, mối quan hệ giữa hai cha con họ đã không còn thoải mái, xung quanh Giang Hàn Thanh dựng lên một lớp băng kiên cố vô hình, âm thầm ngăn cách anh tách biệt với tất cả mọi người.
Giang Hàn Thanh không muốn tiếp chuyện, Giang Bác Tri cũng không thể ép buộc anh, hai người trở nên im lặng, bầu không khí càng thêm cứng ngắc.
Giang Bác Tri bất lực thở dài, nói với Giang Hàn Thanh: “Con nghỉ ngơi đi, buổi tối ba sẽ lại tới thăm con.”
Giang Hàn Thanh từ chối nói: “Không cần đâu, tối nay con sẽ về.”
Anh đã từng trải qua một khoảng thời gian dài trong phòng cai nghiện khép kín, ngửi thấy mùi thuốc khử trùng duy chỉ bệnh viện mới có, trông thấy bức tường trắng xóa và trống rỗng sẽ rất dễ rơi vào những mảnh ký ức đau buồn trước kia.
Anh không thích nơi này.
Giang Hàn Thanh là một người khi đã hạ quyết tâm liền rất khó thay đổi, Giang Bác Tri cũng không khuyên bảo nhiều. Sau khi rời khỏi phòng, ông gọi một cuộc điện thoại và nhờ cậy bác sĩ thường xuyên lui tới thăm khám sức khỏe định kỳ cho Giang Hàn Thanh.
Trước khi rời đi, Giang Bác Tri lại qua thăm Chu Cẩn, thấy cô đã tỉnh lại, cuối cùng ông cũng yên tâm, quay qua nói chuyện với Chu Tùng Nhạc.
Chu Cẩn thấy bọn họ vẫn cười nói vui vẻ, rõ ràng Giang Hàn Thanh vẫn chưa nhắc chuyện ly hôn với bọn họ.
Chu Cẩn thầm thở phào nhẹ nhõm, nhấc người dậy, kéo lê đôi dép, nói với bọn họ: “Con đi thăm Hàn Thanh.”
Cô mặc áo bệnh nhân, bước chân vẫn còn hơi yếu, nhưng cô không dừng lại mà đi thẳng tới khu phòng của Giang Hàn Thanh.
Trước khi đến phòng bệnh, Chu Cẩn cũng không gõ cửa mà trực tiếp đẩy vào.
Giang Hàn Thanh đang ngồi trên giường bệnh, một tay cởi từng cúc áo bệnh viện, chuẩn bị thay đồ. Chỉ mới cởi được một nửa, Chu Cẩn đã xông vào.
Giang Hàn Thanh sững sờ.
Chu Cẩn không khỏi tán thưởng xương quai xanh cùng khoang ngực săn chắc của anh, cố ý huýt sáo châm chọc.
Ban đầu Giang Hàn Thanh thấy chuyện không có gì, nhưng sau khi nghe thấy tiếng huýt sáo của Chu Cẩn, bị cô chòng ghẹo, nhất thời ho đến nỗi mặt đỏ bừng.
Anh nhanh chóng cài nút lại, thấy Chu Cẩn đã ngồi ở bên cạnh mình, có chút cố chấp nói: “Sao em không gõ cửa?”
Chu Cẩn giải thích: “Em thấy cửa không khóa.”
Giang Hàn Thanh: “…”
Chu Cẩn khẽ vuốt ve chân anh, đoán chừng chỗ vết thương, hỏi: “Anh thế nào rồi?”
Giọng điệu Giang Hàn Thanh chắc nịch đáp: “Anh rất ổn.”
Chu Cẩn cẩn thận quan sát anh một lượt, cuối cùng đối diện với mắt ngọc sáng ngời của anh, vặn hỏi: “Anh không nói cho ba mẹ chúng ta biết chuyện ly hôn à?”
Nghe thấy hai từ ly hôn, Giang Hàn Thanh túm chặt ga trải giường, im lặng một hồi rồi mới nói: “Đợi sau khi ký xong thoả thuận thì anh sẽ nói.”
Chu Cẩn hỏi: “Vậy cho đến bây giờ, anh vẫn còn muốn ly hôn với em sao?”
“…”
“Lý do là gì?”
“…”
“Anh trách em không quan tâm đến anh, đó là lỗi của em, em xin lỗi, anh nói em không muốn có con với anh, trong chuyện này, chúng ta đều sai, trước khi kết hôn chẳng phải đã nói rõ tạm thời không suy nghĩ đến vấn đề này, là anh nuốt lời trước.”
Giang Hàn Thanh buồn phiền giải thích: “Em nên từ chối anh.”
Từ trước đến nay điều anh muốn nhất không phải là một đứa trẻ, mà là Chu Cẩn.
Giang Hàn Thanh luôn ôm một chút giả tưởng may mắn nào đó, cho rằng sự không từ chối của Chu Cẩn chính là sự chấp thuận, cho nên ngay khoảnh khắc đó khi nhìn thấy viên thuốc tránh thai, tất cả những ảo tượng tốt đẹp lập tức tan tành, cảm xúc của anh cũng theo đó mà đạt đến cực hạn.
“Cho nên em mới nói trong chuyện này chúng ta đều có lỗi. Không từ chối anh, là lỗi của em. Chuyện uống thuốc giấu anh, cũng là lỗi của em. Em sợ nếu mình nói ra thì chúng ta sẽ vì chuyện đứa bé mà cãi nhau.”
Chu Cẩn đã hẹn hò với rất nhiều đàn ông, mỗi khi cô nói tạm thời mình không muốn có con, đối phương sẽ giảm nhiệt tình tiếp xúc với cô.
Sau khi kết hôn, Chu Cẩn nhận ra Giang Hàn Thanh rất háo hức được làm một người cha, cô không thể cứ mỗi khi anh đang cảm thấy vui vẻ lại tạt cho anh một gáo nước lạnh, khiến hai người họ ngày càng xa cách nhau được.
Hơn nữa không phải Chu Cẩn không muốn mang thai, cô cũng rất thích trẻ con.
Mỗi ngày trên đường đi làm đến đội trọng án, cô sẽ phải đi qua vạch đường dành cho người đi bộ dẫn đến trường mẫu giáo, thỉnh thoảng sẽ trông thấy một nhóm trẻ em cầm tay nhau băng qua đường theo sự chỉ dẫn của cô giáo, khi Chu Cẩn nhìn thấy những khuôn mặt đỏ hồng non nớt đầy năng lượng đó, bất giác cảm thấy hạnh phúc.
Chỉ là tạm thời cô vẫn chưa thể buông bỏ vụ án của Chu Xuyên.
Chu Cẩn cần cân nhắc một năm, hoặc là hai năm nữa… Nếu vụ án “8.17” đến cuối cùng vẫn không có tiến triển gì, vậy thì lúc đó cô sẽ học cách hướng về phía trước và nghĩ đến việc có con.
Chu Cẩn giải thích rõ cho Giang Hàn Thanh, rồi lại hỏi: “Nói rồi thì anh có thể không tức giận được sao?”
“…”
“Tại sao em không nói?”
Giang Hàn Thanh giống như một hũ sành di động, dù có thế nào cũng nhất định không chịu bày tỏ tâm ý của mình, ngay cả Giang Bác Tri cũng phải bó tay, nhưng Chu Cẩn thì khác, một chút cũng không chịu lùi bước.
Chu Cẩn chuyển từ phòng ngự sang tấn công, nhích từng chút qua chèn ép, áp sát lại gần Giang Hàn Thanh.
Cô nhỏ giọng nói: “Vậy được, giáo sư Giang, chỉ cần anh nói anh rất ghét em thì hôm nay em sẽ ký vào giấy ly hôn. Em sẽ lấy nhà và xe của anh, rồi chúng ta đường ai nấy đi.”
Chu Cẩn dám nói bởi vì cô có lòng tin là như vậy. Nếu Giang Hàn Thanh không thích cô nữa, thì anh sẽ không xuất hiện ở núi Khuông, sẽ không liều mạng chỉ để ngăn xe của cô lại.
Quả nhiên Giang Hàn Thanh không đáp lại được lời này của cô, mà quay qua nói: “Chu Cẩn, em không hiểu, đây hoàn toàn không phải vấn đề về em.”
Thấy anh cuối cùng cũng chịu nói, Chu Cẩn ngồi ngay ngắn, bày ra dáng vẻ đang chăm chú lắng nghe, nói: “Vậy anh nói đi, rồi em sẽ hiểu.”
Giang Hàn Thanh khẽ mím môi. Chu Cẩn có tư thế muốn truy hỏi đến cùng, lại hai mắt sáng ngời nhìn anh, không cho anh cơ hội lảng tránh.
Anh không thể chạy thoát khỏi ánh mắt của Chu Cẩn, nói: “Hôm đó em cũng trông thấy rồi đó. Có lúc anh không kiềm chế được cảm xúc sẽ làm tổn thương em.”
Giang Hàn Thanh không thể tha thứ cho bản thân vì đã không chống nổi cơn ghen lúc đó, điều này khiến anh cảm thấy rất thất vọng. Anh có chút buồn phiền, nhưng trong mắt Chu Cẩn, sự phiền muộn đó gần như có gì đó thật mong manh dễ vỡ, Chu Cẩn bỗng thấy chua xót và khó chịu.
“Chuyện này không phải rất bình thường sao, em cũng có những lúc như thế. Vậy nếu như lần sau anh còn ngang nhiên vô cớ nổi giận với em thì em sẽ đánh cho anh một trận.” Chu Cẩn cười đùa dọa nạt anh, cố gắng để khiến anh không còn trách móc bản thân nữa.
Giang Hàn Thanh lại nghiêm mặt, “Không giống nhau.”
“Tại sao lại không giống?”
“Bởi vì anh không tốt, Chu Cẩn!” Các đốt ngón tay nắm chặt ga trải giường, lông mày Giang Hàn Thanh nhíu chặt, “Em căn bản không thể hiểu anh.”
Chu Cẩn nhất thời kinh nhạc khi thấy tâm trạng của anh đột nhiên dâng trào.
Giang Hàn Thanh nói: “Không phải em vẫn luôn muốn biết, tại sao lần nào anh cũng có thể tìm được em à? Ở Phượng Hoàng Lửa, ở Kim Cảng, còn cả núi Khuông…”
Giang Hàn Thanh ngẩng đầu, nhìn thấy trong mắt cô là bóng đen mù mịt: “Không chỉ có vậy, anh còn biết tất cả những nơi mà em đã từng đến trong ba năm qua.”
“…”
Giọng anh lạnh lùng, “Nói vậy còn chưa đủ rõ ràng sao? Chu Cẩn, anh vẫn luôn theo dõi em.”
Giang Hàn Thanh đã từng phạm phải một sai lầm chết người nhất – anh ích kỷ đặt chiếc đồng hồ bỏ túi có gắn ảnh của Chu Cẩn vào gần trái tim mình.
Từ trước đến nay, anh luôn coi nó như một tấm bùa hộ mệnh, một chiếc áo giáp kiên cố nhất, nhưng anh lại đánh mất chiếc đồng hồ bỏ túi ở nơi không nên đánh mất nhất.
Chiếc đồng hồ đó rơi vào tay Thích Nghiêm.
Thích Nghiêm đã từng ở trước mặt Giang Hàn Thanh, dùng đầu lưỡi ngậm sợi dây chuyền mỏng manh của chiếc đồng hồ bỏ túi, như thể đang thưởng thức môi lưỡi của cô gái bên trong, sau đó lại hôn lên bức ảnh bên trong chiếc đồng hồ giống như một kẻ điên.
Giang Hàn Thanh trơ mắt nhìn hắn phỉ báng Chu Cẩn, lần đầu tiên trong đời nảy sinh ý đồ xấu xa là muốn giết người.
Loại ác ý đó ăn sâu vào trong lòng anh và phát triển mạnh mẽ, một khi nó đã đạt đến giới hạn, nó sẽ điên cuồng ăn tươi nuốt sống anh và tiêu diệt anh.
Dưới sự thôi thúc bởi những ý nghĩ xấu xa như vậy, anh không hề đắn đo mà bắn bốn phát súng vào “Thích Nghiêm”, một viên trong đó trúng ngay giữa ấn đường, anh phải diệt cỏ tận gốc, không thể lưu lại hậu hoạ về sau.
Khi cảnh sát dọn dẹp hiện trường, họ không hề tìm thấy chiếc đồng hồ bỏ túi bị mất của Giang Hàn Thanh, mặc dù Diêu Vệ Hải liên tục xác nhận rằng bốn tên tội phạm do Thích Nghiêm cầm đầu đều đã bị giết và sẽ không còn bất kỳ lời đe dọa nào nữa, nhưng Giang Hàn Thanh vẫn không thể yên tâm.
Anh muốn chuộc lỗi lầm của mình.
Cảnh sát không thể bảo toàn tính mạng lâu dài cho Chu Cẩn nếu chỉ dựa vào một chiếc đồng hồ bỏ túi đã bị mất. Giang Hàn Thanh chỉ có thể làm những gì mà họ không thể làm.
Sau khi ra khỏi trung tâm cai nghiện, Giang Hàn Thanh đến Đại học Khoa học và Công nghệ Hải Châu để giảng dạy, mỗi ngày sau đó…
Anh đều âm thầm bảo vệ cô.
Cũng giống như lúc nhỏ, anh luôn đi theo phía sau cô.