Mục lục
RỪNG THÉP - Khí Ngô Câu
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trans: Hoàng Anh+ Beta

Trong phòng khách sạn, Giang Hàn Thanh im lặng ngồi thẫn thờ, các khớp ngón tay phải hơi co rút, nhất thời khó mà tỉnh lại từ trong mớ suy nghĩ hỗn độn.

Bạch Dương của phòng kỹ thuật đội trọng án đang ôm chiếc máy tính xách tay, thấp thỏm trốn ở một góc.

Tối qua cậu ấy đang đau đầu với vụ án của hậu cần Hằng Vận thì nhận được điện thoại của Chu Cẩn giữa chừng, nghe cô nói có một phát hiện lớn phía bên Hoài Sa, vì vẫn chưa cố định bằng chứng nên đã mời cậu ấy đến giúp và cung cấp hỗ trợ kỹ thuật.

Bạch Dương nghe xong, liền nói đùa với cô: “Đây tính là làm việc tư đó nha?”

Chu Cẩn nói: “Có thể giúp chị với được không?”

Bạch Dương chưa bao giờ nghe thấy Chu Cẩn nhờ vả mình bằng giọng điệu này, thầm nghĩ có lẽ không phải chuyện tầm thường, vẻ mặt lập tức trở nên nghiêm túc, đáp lại: “Chị đã có lời thì em luôn sẵn lòng tuân theo.”

Cụ thể là phát hiện gì, Chu Cẩn cũng không nói rõ trong điện thoại, nhưng Bạch Dương luôn tin tưởng cô, cũng không hỏi nhiều, trực tiếp đem theo đồ nghề bay đến Hoài Sa.

Khi cậu ta đến khách sạn trong trạng thái đầu tóc rối bù, khuôn mặt bơ phờ, gõ cửa phòng nhưng bên trong chỉ có Giang Hàn Thanh.

Bạch Dương dựa theo dặn dò của Chu Cẩn trước đó, truyền đạt lời của cô: “Chu Cẩn nhờ tôi qua giúp, chị ấy nói tất cả nghe theo sắp xếp của anh.”

Nói xong, Bạch Dương vừa đi vào phòng vừa tò mò hỏi: “Rốt cuộc là có phát hiện gì mới thế? Hai người đã tìm thấy lão Bọ Cạp đó rồi sao?”

Sau đó cậu ta nhìn thấy mặt của Giang Hàn Thanh lập tức biến sắc, cả người đông cứng tại chỗ, như thể máu chảy toàn thân cũng đang ngưng tụ lại.

Trước đây khi cùng làm việc trong đội trọng án, Bạch Dương chưa từng thấy cảm xúc của Giang Hàn Thanh có sự biến đổi quá đáng kể, có vẻ như anh trời sinh đã điềm đạm ít nói, có thể giữ vững phong độ trước mặt người khác, chưa một lần đánh mất phong thái đó.

Nhìn sắc mặt của một người đột nhiên trầm xuống, Bạch Dương không tránh khỏi có chút kinh hãi.

Giang Hàn Thanh im lặng ba đến bốn phút.

Giờ phút này cơn buồn ngủ còn sót lại cũng lập lức tan biến, hàng vạn suy nghĩ trong đầu cậu đan xen chồng chéo nhau.

Bởi vì suy nghĩ quá nhiều, nên ngược lại đã khiến cậu nhất thời không nghĩ ra được gì.

Giang Hàn Thanh nhớ tới biểu hiện của Chu Cẩn ngày hôm qua sao lại thân mật đến vậy, gần như thân đến khác thường, giống như thật sự sợ anh sẽ xảy ra chuyện, vẫn luôn nhìn anh và ôm anh.

Đáng lẽ anh nên nhận ra sớm hơn.

Làm thế nào mà anh lại có thể không phát hiện ra cơ chứ?

Rõ ràng anh là người hiểu rõ Chu Cẩn là người như thế nào nhất.

Khi anh lần đầu nói với Chu Cẩn về những nguy hiểm tiềm ẩn phía sau bức màn vụ “8.17”, cô nói: “Em hiểu rõ mình sẽ phải đối mặt với loại nguy hiểm gì. Nhưng càng nguy hiểm thì càng có cơ hội.”

Ngay cả sau khi Thích Nghiêm gọi điện để khiêu khích, mối đe dọa về cái chết đã gần kề cổ họng, phản ứng đầu tiên của Chu Cẩn không phải là sợ hãi, cũng không phải chùn bước.

Khi đó, cô đã chủ động bước tới ôm lấy anh và an ủi: “Cho dù là kẻ nào tìm tới cửa, em hứa sẽ không để bọn họ làm tổn thương anh.”

Chu Cẩn trước nay không đặt mình vào vị trí của nạn nhân, mong được người khác bảo vệ. Từ nhỏ đến lớn, cô đã luôn hy vọng mình sẽ trở thành thần bảo hộ của người khác giống như ba mẹ và anh trai của mình.

Bây giờ anh có nên tức giận không?

Tức giận tại sao Chu Cẩn luôn phải tỏ ra dũng cảm kiên cường? Tại sao luôn tự ý hành động? Tại sao không bao giờ quan tâm đến sự an nguy của chính mình, không để tâm đến sự lo lắng của mọi người dành cho cô mà cuối cùng vẫn lao về phía trước?

Nhưng tại sao anh phải tức giận?

Ngay từ đầu, cô đã không hề suy tính đến bất kỳ sự khác biệt về thể lực mà đẩy người phụ nữ đã lạm dụng anh ra, không màng tất cả kéo anh ra khỏi vực thẳm…

Như mọi khi, cô có lòng dũng cảm thuần khiết và sự dịu dàng vĩnh cửu.

Chu Cẩn biết Thích Nghiêm đang đe dọa Giang Hàn Thanh, đe dọa mọi người xung quanh anh, nếu như đã trốn không được mà tránh cũng không xong, vậy thì Chu Cẩn thà để mình là người tiếp theo.

Không chỉ vì vụ án của anh trai Chu Xuyên của cô, mà còn vì Giang Hàn Thanh.

Vì Giang Hàn Thanh – người đã liều mạng chặn chiếc xe mất kiểm soát ở núi Khuông và thiếu chút nữa lao vào vách núi, vì Giang Hàn Thanh – người đã chấp nhận rủi ro năm năm trước và vật lộn sáu ngày giữa ranh giới của sự sống và cái chết, vì Giang Hàn Thanh mà cô yêu…

Giang Hàn Thanh nắm lấy bàn tay phải đang run rẩy của mình, bây giờ không phải là lúc tự trách và hối hận, anh cần phải giữ bình tĩnh.

Ngay khi nhìn thấy Bạch Dương, Giang Hàn Thanh liền nhận ra, Chu Cẩn có thể đã phát hiện ra một số manh mối về Thích Nghiêm.

Rốt cuộc thì đó là gì, tạm thời anh vẫn chưa có manh mối.

Thấy Giang Hàn Thanh nãy giờ vẫn im lặng, Bạch Dương do dự một lúc mới đẩy chiếc bánh bao hấp và sữa đậu nành đặt trên bàn về phía Giang Hàn Thanh.

“Giáo sư Giang, Chu Cẩn còn nhờ tôi mang bữa sáng cho anh.”

Giang Hàn Thanh quay đầu nhìn bữa sáng trên bàn, nghĩ đến đôi mắt thường ngày hay cười của Chu Cẩn, khóe miệng nhếch lên một nụ cười.

Trước khi quyết định làm chuyện nguy hiểm, vẫn còn có tâm trạng lo nghĩ cho bữa ăn của anh.

Sao lại có kiểu người như cô ấy được?

Cả người vốn sắp bị giày vò đến cực hạn lại ngay lập tức được xoa dịu, Giang Hàn Thanh đưa điện thoại di động cho Bạch Dương, giọng nói nhẹ nhàng thêm chút sắc bén.



“Công việc.”



Trên màn hình máy tính, bản đồ từng chút được thu gần lại, các tọa độ màu đỏ nhấp nháy mờ nhạt.

Theo định vị của Bạch Dương đưa ra, hai viên cảnh sát hình sự của đội trọng án tiếp tục lái xe loanh quanh gần nơi của Chu Cẩn.

Họ không dám đến quá gần.

Đối phương có ý thức chống điều tra rất mạnh, một khi phát hiện ra tình hình không ổn sẽ hoàn toàn giấu nhẹm đi, ngược lại càng khiến bao công sức bấy lâu nay đổ sông đổ bể.

Giang Hàn Thanh đã liên lạc với đồn cảnh sát chịu trách nhiệm điều tra vụ tấn công của Vương Bành Trạch và thuyết phục họ cử tới một bộ phận lực lượng cảnh sát chi viện.

Tất cả sự chuẩn bị hiện giờ, những gì họ có thể làm là chờ đợi.

Phía trước của kế hoạch là một ẩn số, không rõ nguy hiểm, không rõ kết thúc.

Mặc cho không rõ nhưng nó vẫn tồn tại, cuối cùng nó vẫn sẽ đến.

Quá trình chờ đợi ít hay nhiều đều là cực hình.

Bạch Dương nhìn chằm chằm màn hình máy tính, không dám thả lỏng một giây phút nào.

Hiện không đủ bằng chứng để trực tiếp huy động lực lượng cảnh sát ở Hoài Sa, có lẽ đến cuối cùng, có mừng hụt một phen thì cá cũng sẽ không cắn câu.

Thời gian trôi qua, một đồng nghiệp của đội trọng án đang theo sát Chu Cẩn truyền đến thông tin, Chu Cẩn lên xe của một người đàn ông ở bên đường, có vẻ như hai người có quen biết nhau.

Bạch Dương nhìn chấm đỏ di chuyển trên màn hình nói: “Bám theo, chú ý đừng để lộ sơ hở.”

Hai cảnh sát hình sự của đội trọng án vẫn luôn đuổi theo chiếc xe có Chu Cẩn trên đó, giữa đường đã hai lần suýt đánh mất mục tiêu theo dõi, may nhờ có Bạch Dương kịp thời cung cấp vị trí nên mới không bị mất dấu.

Đường cao tốc vành đai phải đi qua một đường hầm, ra khỏi đường hầm không lâu, một cảnh sát giao thông bên đường kiểm tra thổi nồng độ cồn và đúng lúc chặn chiếc xe của họ lại.

Hai người đều có chút nóng ruột, trực tiếp xuất trình thẻ cảnh sát, nói rõ bọn họ đang thi hành nhiệm vụ, đừng làm chậm trễ thời gian.

Đối phương nhìn thấy là cảnh sát Hải Châu, tỏ rõ thái độ có trách nhiệm không thể tùy tiện cho qua, kiên quyết yêu cầu họ dừng xe để kiểm tra.

Cãi qua cãi lại, càng thêm lãng phí thời gian.

Bọn họ thôi không tranh luận nữa, lập tức xuống xe tiếp nhận kiểm tra nồng độ cồn theo quy trình, sau khi xác định không sao cả, bọn họ nhanh chóng phóng xe đuổi theo.

Trên đường đi, họ xác nhận lại vị trí của Chu Cẩn với Bạch Dương, cả hai đều thở phào nhẹ nhõm khi biết cô vẫn đang ở trên đường vành đai phía trước.

Không lâu sau, viên cảnh sát phụ trách lái xe từ từ dừng xe lại.

“Sao lại dừng xe thế?”

“Tắc đường.”

“…”

Ngước mắt nhìn lên, con đường phía trước xe cộ xếp thành hàng dài, các phương tiện di chuyển khó khăn, tiếng còi ồn ào lộn xộn lần lượt vang lên trên đường quốc lộ, ẫm ĩ khiến người khác thêm sốt ruột.

Bạch Dương đã nhanh chóng tiến hành theo dõi tình trạng đường ở thành phố Hoài Sa, và phát hiện ra trên đường vành đai có một đoạn đường đã được đánh dấu màu đỏ, trùng hợp lại gần vị trí Chu Cẩn đang ở.

Giang Hàn Thanh cảm thấy tình hình không mấy khả thi, vừa định gọi thử cho Chu Cẩn, vừa nhờ Bạch Dương liên hệ với Cục cảnh sát giao thông Hoài Sa để hỏi nguyên nhân.

Cảnh sát giao thông bên đó trả lời rằng theo như thông báo, đã xảy ra một vụ tai nạn ô tô trên đường vành đai, hiện xe cứu thương và xe cảnh sát đã đến hiện trường.

Bạch Dương kinh ngạc: “Tai nạn xe?”

Đúng lúc này, đồng nghiệp bên chi viện của đội trọng án gọi tới, trong giọng nói có vẻ hoang mang: “Xảy ra tai nạn, dường như là … là chiếc xe mà Chu Cẩn đã lên…”

Trong đầu Bạch Dương lập tức trống rỗng, lại nhìn lên màn hình định vị, lại phát hiện Chu Cẩn vẫn đang di chuyển, hơn nữa tốc độ còn rất nhanh.

Cậu ấy rút ra một nghi ngờ từ trong sự ngỡ ngàng, vô thức hỏi: “Chuyện gì đang xảy ra vậy?”

Là xe cấp cứu sao?

Nhưng rõ ràng Chu Cẩn đang di chuyển ra hướng ngoại thành, nếu như là được đưa tới bệnh viện, tuyệt đối không phải tuyến đường này.

Tiếng chuông cảnh tỉnh vang lên trong đầu Bạch Dương, cậu ấn vào tai nghe hét lớn: “Đừng dừng lại, tiếp tục đuổi theo!”

“Rõ!”

Cậu ta lập tức trở nên căng thẳng, đây là cá đã mắc câu rồi sao?

Nhưng nếu thực sự như vậy thì có phải quá dễ dàng rồi không? Bạch Dương lúc này không dám đưa ra bất kỳ phán đoán chắc chắn nào, quay qua nhìn Giang Hàn Thanh phía sau như cầu cứu.

Giang Hàn Thanh trầm mặt, giọng điệu hết sức bình tĩnh nói: “Đi tìm quản lý khách sạn trưng dụng một chiếc xe.”

Anh muốn tự mình đuổi theo? Bạch Dương liếc mắt nhìn chân của anh: “Nhưng vết thương của anh?”



“Không sao.”

Bạch Dương không nói nhiều, nhanh chóng chạy xuống lầu.

Giang Hàn Thanh nhìn chằm chằm chấm đỏ trên màn hình, đôi mắt đen láy toát ra vẻ lạnh lùng.



Từng chiếc xe cảnh sát nối tiếp nhau rời khỏi trụ sở nhấp nháy đèn xanh đỏ, lao như bay trên đường.

Còi báo động kéo dài, rú ầm bên tai, như sợi tơ liên miên không ngừng, đột nhiên bị tiếng đàn piano vang lên cắt đứt!

Cơn đau âm ỉ nơi lồng ngực đột nhiên bùng phát, Chu Cẩn thoáng ho khan một tiếng, tỉnh dậy từ trong tiếng đàn piano.

Xung quanh là một màu đen, đen kịt, màu đen không đáy.

Hai tay cô bị trói ngược lại ra sau ghế, cố gắng vùng vẫy vài lần nhưng đều vô ích.

Chu Cẩn nhìn ngó xung quanh, nhưng lại không thấy gì, chỉ có thể nghe thấy một bản nhạc piano êm tai từ phía trước truyền đến.

Áo khoác trên người mình không biết đã được cởi ra từ lúc nào đó, chiếc váy màu đỏ tươi bắt mắt, điểm sáng duy nhất trong bóng tối.

Chân, đầu gối và cánh tay của cô có nhiều vết bầm tím, vết thương trên trán đã không còn chảy máu nữa mà chỉ còn cơn đau châm chích ngứa ran.

Đây là nơi nào?

Ai đang chơi piano?

Giai điệu không hoa mỹ, không dồn dập, càng không hùng hồn đanh thép, ngược lại, âm thanh nhẹ nhàng êm ái, tựa như nước chảy, những nốt nhạc dồn nén liên tục trong lồng ngực người nghe, càng nhấn càng căng.

Chu Cẩn không biết nhiều về nhạc lý, nhưng lại cảm nhận được một cảm giác đau khổ gần như tuyệt vọng.

Cô mơ hồ nhìn thấy phía trước có một bóng người mờ nhạt.



Trên đường, Giang Hàn Thanh đang lái xe với tốc độ cực nhanh, theo lộ trình mà Bạch Dương chỉ dẫn mà lao nhanh trong khu đô thị, thành thục quay tay lái, vượt qua hết xe này đến xe khác phía trước.

Bạch Dương ôm máy tính, nén chịu cơn buồn nôn say xe, tiếp tục thông báo địa điểm.

Vị trí của Chu Cẩn tiếp tục thay đổi, từ ngoại ô chạy quanh đường vành đai thành phố một vòng rồi lại quay trở lại khu đô thị, vòng vèo hai tiếng đồng hồ, cuối cùng điểm sáng cũng dừng tại một khu chung cư cao cấp ở thành phố Hoài Sa.

Bạch Dương dẫn đường, hai người đi thang máy thẳng lên tầng 11, do có thiết bị theo dõi nên Bạch Dương nhất thời khó xác định được là phòng nào.

Cùng lúc đó, cảnh sát hình sự đội trọng án và một nhóm cảnh vụ nhỏ đã đến hỗ trợ.

Bạch Dương cho biết: “Trong tay bọn họ có thể có súng, phải đợi viện trợ.”

Sắc mặt Giang Hàn Thanh lúc này vô cùng tái nhợt, lạnh lùng quan sát toàn cảnh xung quanh.

Khi Chu Cẩn dừng tại đây, anh đã lờ mờ cảm thấy bất an, bởi vì anh rất quen thuộc với nơi này, trước đây anh đã từng sống trong khu chung cư này khi còn làm việc ở sở tỉnh.

Bạch Dương để ý thấy bắp thịt trên vai anh co chặt lại: “Giáo sư Giang … Anh vẫn ổn chứ?”

Giang Hàn Thanh bất giác đi về phía bên phải hành lang.

Bạch Dương có chút hoảng sợ: “Giáo sư Giang, chờ đã!”

Ngay giây tiếp theo, cậu liền nhìn thấy Giang Hàn Thanh vươn tay đẩy một cánh cửa ra, cửa không khóa, bên trong vang lên tiếng đàn piano.

Bạch Dương đi theo Giang Hàn Thanh vào trong.

Phòng khách trống không, xám xịt, tối tăm và lạnh lẽo, phủ đầy bụi mịn.

Đối diện với cửa ra vào có đặt một cái bàn kính. Có một chú gấu bông nhỏ ngồi trên chiếc bàn đó, nó ôm trong lòng một hộp quà nhỏ tinh xảo.

Gấu bông thường rất dễ thương, nhưng trong căn phòng trống trải này, sự dễ thương đó lại đem đến sự tồn tại kỳ lạ nhất.

Bạch Dương nhìn đôi mắt đen láy của con gấu bông, tim gần như muốn nhảy lên cổ họng.

Dường như Giang Hàn Thanh dự cảm được gì đó, bước tới, lấy hộp quà và mở nó ra.

Một chiếc nhẫn nhuốm máu, còn có một bức ảnh nhỏ, trong bức ảnh là một cô gái đang mỉm cười rạng rỡ.

Đột nhiên, con gấu bông phát ra thứ âm thanh gớm ghiếc sắc nhọn.

“Surprise!”

Tay phải cầm hộp quà khẽ run rẩy, đau đớn kịch liệt cùng nỗi sợ hãi tột cùng đan xen nhau, trong phút chốc đã xé xác Giang Hàn Thanh thành từng mảnh!

Dường như anh ngửi thấy một mùi hôi thối trong căn phòng trống trải này, mùi hôi nồng giống hệt với nhà kho bỏ hoang đó cách đây năm năm trước.

Khiến người khác ngạt thở và buồn nôn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK