Trans: Hoàng Anh+ Beta
Cô hoàn toàn không biết mình đã làm như thế nào, sức mạnh như bộc phát trong tích tắc thật đáng kinh ngạc, dùng sức kéo Tưởng Thành lên trên.
Tưởng Thành cũng đổi tay nắm lấy cổ tay cô, tay còn lại bám vào mép sân thượng, nén chịu cơn đau dữ dội, vươn người lên, Chu Cẩn kéo anh ngược trở lại.
Cả hai cùng ngã xuống đất.
Trong cổ họng Tưởng Thành như chứa máu, không ngừng thở dốc, anh hơi chống nửa thân trên, quay sang nhìn Chu Cẩn đang nằm trên đất.
Hô hấp Chu Cẩn càng khó khăn hơn, lồng ngực phập phồng kịch liệt, vì sức lực đã bùng phát đến cực hạn, dẫn đến cơ thịt và thần kinh đều rối loạn, ngón tay cô cũng bất giác run rẩy.
Không khí nóng hầm hập, hơi nóng bốc lên khiến cho nơi đây giống như một lò hấp, nhưng sau lưng Tưởng Thành lại đổ mồ hôi lạnh.
Niềm vui khi được cứu sống khiến anh không khỏi bật cười.
Khi chiếc răng khểnh của anh lộ ra như thoáng thấy được vẻ rạng rỡ trẻ trung của anh trước đây.
Anh cười lớn nói: “Đàn bà con gái chân yếu tay mềm như em, sao lại mạnh bạo như thế…”
Nghe thấy anh còn dám cười, Chu Cẩn liền giơ chân đá vào chân anh mấy cái, trách mắng: “Còn cười được nữa, đồ khốn… Anh thấy có lỗi với em, có lỗi với ba mẹ, vậy cố mà sống cho thật tốt vào chứ, tính làm trò gì đây? Mạng sống của Mạnh Tuấn Phong đổi lấy cho anh, anh lại đem ra phí phạm nó.”
“Anh là tên khốn! Đồ khốn!”
Mắt cá chân Tưởng Thành vừa bị thương bị cô đá vào, ôm lấy đầu gối theo phản xạ có điều kiện, đau nhức đến mức chân thực như thế, nhưng anh lại không màng đến cơn đau, ngược lại còn mỉm cười, luôn miệng xin tha thứ.
Chu Cẩn vẫn còn sợ hãi không thôi, nước mắt chảy dài trên má, giờ phút này trông thấy Tưởng Thành bình an vô sự, trái tim căng thẳng nhanh chóng buông lỏng.
Cuối cùng cô cũng bật cười rồi đưa tay lên lau nước mắt trên mặt mình.
Có một loạt tiếng nổ “bùm bùm” ở tầng dưới, cả nhà xưởng như sắp nổ tung.
Tưởng Thành đứng dậy trước, kéo Chu Cẩn lên rồi nói: “Mau đi thôi.”
Họ trèo lên thùng hàng, đập vỡ cửa sổ tầng hai, kính vỡ tan tành. Vì không có dây thừng nên họ chỉ có thể nhảy mạnh xuống. Chu Cẩn tìm nơi chất đống gỗ dưới vách tường và nói: “Em nhảy trước.”
Không chút do dự, cô đi qua cửa sổ và nhảy xuống trước. May mà ở đây gỗ chất cao nên cô đã nhảy lên trên, theo quán tính mà lăn xuống, Chu Cẩn kiểm soát sức lực, lật người, đáp đất an toàn.
Tưởng Thành cũng nhảy lên đống gỗ, nhưng xương mắt cá chân của anh gần như sắp nứt toác ra vì bị Quỷ Lục giẫm lên, trọng lực tiếp đất khiến cho mắt cá chân đang đau âm ỉ bỗng nhói lên đau nhức dữ dội.
Đầu gối anh mềm nhũn, đột nhiên bị hẫng rơi từ trên cao rơi xuống, Chu Cẩn muốn đỡ anh nhưng không kịp, Tưởng Thành nặng nề ngã rầm xuống đất.
Ngay lúc đó, trong tai anh có tiếng ong ong, đầu óc trống rỗng.
Chu Cẩn vội đỡ anh dậy, khoác tay Tưởng Thành đặt lên vai mình, hỏi: “Còn đi được không?”
Anh nuốt cơn đau khô khốc trong cổ họng, làm dịu cơn chóng mặt trong phút chốc, đáp: “Được, anh không sao.”
Đúng lúc này, phía trước có ba bóng người đang đi tới.
Đêm tối bao trùm, ánh lửa rực rỡ trong nhà xưởng cũng không thể chiếu sáng được sắc trời tối đen như mực kia, Chu Cẩn rất khó có thể nhìn rõ xem ai đang đến, lúc đầu còn tưởng là nhóm hỗ trợ của đội đặc cảnh.
Ánh sáng của đèn pin ở phía đối diện soi thẳng vào họ, đung đưa lập lòe trước mắt cô.
Cô cảm thấy có gì đó không ổn, Tưởng Thành phản ứng còn nhanh hơn cô, ôm Chu Cẩn nấp sau đống gỗ.
“Đoàng đoàng đoàng-!”
Ba phát súng khiến mùn cưa bay tứ tung.
“Là cảnh sát.” Một người cảnh giác nói, “Chú Thất, chú đi trước đi.”
Chu Cẩn còn đang ngơ ngác thì Tưởng Thành đã nhanh chóng đoán ra được đó là ai: “Tay sai của Lão Bọ Cạp.”
Nghe đến cái tên Lão Bọ Cạp, máu nóng trong người Chu Cẩn thoáng chốc lan khắp tay chân cơ thể, đồng tử co lại, nghiến răng nghiến lợi, chẳng nói chẳng rằng lập tức lao ra ngoài!
Ban đầu có ba người đến, nhưng giờ chỉ còn lại một tên vệ sĩ tân trang chỉnh tề.
Anh vừa mới quay người lại, một bóng người cao gầy đột nhiên lao tới trước mặt, hắn quay người một vòng đá văng khẩu súng trên tay anh đi.
Khi một cú đấm chuẩn bị giáng xuống, Chu Cẩn đã kịp thời nắm lấy, túm lấy cánh tay to lớn của người đó, thuận theo hướng lực đấm mà bẻ gập tay anh ta lại sau lưng, đè tên vệ sĩ xuống đất.
Hàng loạt màn đấu tay đôi này này xảy ra chỉ trong vài giây ngắn ngủi, người đàn ông bị ngã đập đầu choáng váng rồi bất tỉnh.
Tưởng Thành đi tới, nhanh chóng giữ chặt tên vệ sĩ.
Chu Cẩn ném còng tay cho anh, mím môi, khuôn mặt thanh tú của cô bỗng tràn đầy ý hận, cô nói: “Em sẽ đuổi theo.”
Tưởng Thành nhìn cô giây lát, lẽ ra anh nên thuyết phục cô, nhưng lại không nói được câu nào.
Cuối cùng Tưởng Thành cũng gật đầu: “Ở đây giao cho anh.”
Chu Cẩn quay người cất bước đuổi theo.
Cô chạy bạt mạng, vẫn là muộn một bước, giương mắt lên nhìn chú Thất và một tên vệ sĩ khác chạy đến bên hông khu nhà xưởng, kéo tấm vải phủ bụi của một chiếc ô tô màu đỏ, chui vào xe, lập tức nổ máy.
Cô chạy tới, rõ ràng là đã kéo cửa xe, nhưng lại bị thân xe đột ngột lao ra, hất tung cô một cách thô bạo.
Chu Cẩn lăn hai vòng trên đất, suýt chút nữa, chỉ thiếu chút nữa thôi là bánh xe đã có thể nghiến nát chân cô.
Trên tay và mặt của Chu Cẩn đầy vết máu do trầy xước, cô cố gắng đứng dậy và định lái chiếc xe địa hình của mình để đuổi theo.
Đúng lúc này, một ngọn đèn pha trắng như tuyết đột nhiên vụt tới.
Chu Cẩn vô thức đưa tay lên che mắt, lại nghe thấy lốp xe ma sát với mặt đất phát ra tiếng rít chói tai, thân xe đen tuyền đánh dạt sang tạo nên vòng cua đẹp mắt, đuôi xe quét qua, vững vàng dừng lại trước mặt Chu Cẩn.
Cửa sổ xe mở ra, xuyên qua gió và xuyên màn đêm, Chu Cẩn nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc vô cùng đó.
Cô sững sờ trong giây lát.
Chiếc áo len màu đen làm nền cho đôi gò má của người đàn ông càng thêm trắng, môt màu trắng lạnh lẽo, trong đêm đen này, Giang Hàn Thanh giống như sứ giả của bóng đêm, đến thật đúng chỗ và đúng thời điểm.
Đuôi mắt anh hẹp dài, ánh nhìn sắc bén và lãnh đạm, nói với Chu Cẩn: “Lên xe đi.”
Chu Cẩn ngây người trong phút chốc, cũng không nghĩ nhiều, mở cửa xe, ngồi vào ghế lái phụ.
Giang Hàn Thanh bám theo sau chiếc xe màu đỏ, tốc độ xe càng lúc càng nhanh.
Cửa sổ của ghế phụ vẫn mở, mọi âm thanh xung quanh đều rất rõ ràng.
Chu Cẩn nghe thấy tiếng súng hỗn loạn, có vẻ như trong khu nhà xưởng vẫn đang giao tranh dữ dội; có tiếng còi của xe cảnh sát cùng đuổi theo sau cô; còn có tiếng gió gào thét bên ngoài cửa kính xe …
Tất cả âm thanh đan xen lẫn lộn, hỗn độn đến cực điểm, nhưng cũng dần vãng đi và biến mất trong tai cô, cô chỉ nghe thấy tiếng tim va đập vào lồng ngực—
‘Thình thịch, thình thịch’
“Làm sao anh…”
Cô muốn hỏi, tại sao anh lại xuất hiện ở đây, nhưng nghĩ đến vấn đề kiểu như này, cô đã từng hỏi rất nhiều lần rồi.
Khóe môi Chu Cẩn khóe môi, lời còn chưa nói hết đã liền dừng lại.
Không hiểu vì sao, cô đột nhiên nghĩ đến những gì Giang Hàn Thanh đã hứa với cô.
[ Điều tra vụ án là nhiệm vụ của em. Anh với tư cách là một người chồng cũng có nghĩa vụ phải bảo vệ em bằng hết khả năng của mình.]
Trước đây mỗi khi cô nghe Giang Hàn Thanh nói những lời mật ngọt thì sẽ đỏ mặt và sẽ cảm động, nhưng thời khắc nguy hiểm gần kề này, khi anh thực sự hoàn thành mọi lời hứa của mình, Chu Cẩn chỉ cảm thấy xót xa và sợ hãi vô tận.
Sắc mặt Hàn Thanh ảm đạm và lạnh lùng, lái xe ra khỏi nhà máy, đuổi theo chiếc xe màu đỏ, phi nước đại trên con đường lắc lư gập ghềnh.
Phía trước nhấp nháy ánh đèn xanh đỏ, xuyên thủng bầu trời đêm đen kịt ở Khuông San, đó là trạm kiểm soát do cảnh sát thiết lập trên đường núi.
Chiếc sedan màu đỏ không hề có ý định giảm tốc, tốc độ tăng vọt, tiếng động cơ như tiếng gầm của dã thú trong núi.
Những viên cảnh sát trực chốt bị tia sáng lóe lên trước mắt dọa chohoảng sợ phải dạt vào một bên lề đường, tránh chiếc xe ô tô vượt quá tốc độ.
Tốc độ quá nhanh, chậm chút nữa không chừng họ cũng sẽ bị đánh bay ra xa.
Chiếc xe không tông vào ai, mà trực tiếp đâm vào hai chiếc xe cảnh sát chắn phía trước, rồi tiếp tục bỏ chạy xuống núi.
Giang Hàn Thanh nhíu mày, đạp chân ga đến giới hạn cuối cùng, lúc này, tính năng vượt trội của chiếc xe được thể hiện một cách sống động, anh kiên quyết bám chặt đuôi chiếc xe màu đỏ, không rời nửa bước.
Ngay khi anh định vượt lên, chiếc xe ô tô màu đỏ liền bẻ lái và thân xe nghiêng sang một bên, lập tức chặn đường định vượt của Giang Hàn Thanh.
Anh buộc phải phanh lại và giữ khoảng cách một chút.
Một đỏ một đen, một trước một sau nối tiếp nhau, như một màn đua xe cực đoan, rượt đuổi điên cuồng trên con đường núi quanh co.
Gió vù vù bên cửa kính xe thổi bay tóc của Chu Cẩn, cọ vào khiến cô cảm thấy cay mắt, cô nhìn chằm chằm vào đèn hậu của chiếc xe màu đỏ phía trước, nhưng lại hoàn toàn không thể nào tập trung được.
Chú Thất đã cắt đuôi được nhiều xe cảnh sát, mà xe đen phía sau lại cứ bám chặt như vậy, trong lòng khó chịu, lửa giận xộc lên trán, rút súng bắn ba phát vào cửa sổ!
Ngay khi Giang Hàn Thanh nhìn thấy họng súng, trong lúc nguy hiểm ập đến, anh lại tỏ ra bình tĩnh, cầm chắc vô lăng điều chỉnh đường lái, thân xe dịch chuyển khiến cho một phát bắn bị trượt, một phát bắn tới mui xe, kim loại va vào nhau bắn tóe ra tia lửa.
Vẫn còn phát đạn khác bắn xuyên qua tâm của kính chắn gió, với lỗ đạn là tâm điểm, kính đột nhiên bị nứt.
Tấm kính lớn bỗng chốc nổ tung vỡ vụn, Chu Cẩn ôm đầu nghiêng người né tránh. Vừa rồi cô suýt chút nữa bị cuốn vào gầm xe, Chu Cẩn còn không thấy sợ, nhưng lúc này tim cô gần như thắt nghẹn đến cổ họng, bởi vì sự xuất hiện của Giang Hàn Thanh, và cũng vì sự sợ hãi không thể lý giải của con đường phía trước.
Tại thời điểm này, cô cuối cùng cũng hiểu được, mỗi lần hành động đầy mối nguy tiềm ẩn, tâm trạng của Giang Hàn Thanh khi cô nhận nhiệm vụ sẽ như thế nào, cuối cùng cũng hiểu tại sao anh lại nói với cô bằng một giọng điệu gần như đau đớn đến vậy.
[ Nghĩ về anh, được không?”]
Chu Cẩn tức giận đến mức muốn khóc, hai mắt đỏ hoe, hậm hực nói: “Anh không nên tới đây!”
Cảm xúc Giang Hàn Thanh không hề dao động, hỏi ngược lại: “Có cần dừng lại không?”
Chu Cẩn nghiến răng bực tức.
Giang Hàn Thanh bị phân tâm, đưa mắt nhìn sang Chu Cẩn. Tay và mặt cô chằng chịt những vết thương lớn nhỏ, vừa gớm ghiếc cũng vừa sáng tỏ, hai mắt anh nóng rực như lửa đốt.
Anh biết được câu trả lời của cô nên lại hướng mắt nhìn thẳng về phía trước.
Gió đêm dữ dội tràn vào qua kính chắn gió, khẽ thổi bay mái tóc anh, ánh đèn mờ ảo làm nổi rõ những đường nét tuấn mỹ trên góc nghiêng khuôn mặt anh.
Chu Cẩn nhìn vẻ mặt nghiêm nghị của anh, như có một vẻ điềm tĩnh và bình ổn không gì có thể lay chuyển được.
Giang Hàn Thanh nói: “Hãy tin tưởng anh.”
Cô hoàn toàn không biết mình đã làm như thế nào, sức mạnh như bộc phát trong tích tắc thật đáng kinh ngạc, dùng sức kéo Tưởng Thành lên trên.
Tưởng Thành cũng đổi tay nắm lấy cổ tay cô, tay còn lại bám vào mép sân thượng, nén chịu cơn đau dữ dội, vươn người lên, Chu Cẩn kéo anh ngược trở lại.
Cả hai cùng ngã xuống đất.
Trong cổ họng Tưởng Thành như chứa máu, không ngừng thở dốc, anh hơi chống nửa thân trên, quay sang nhìn Chu Cẩn đang nằm trên đất.
Hô hấp Chu Cẩn càng khó khăn hơn, lồng ngực phập phồng kịch liệt, vì sức lực đã bùng phát đến cực hạn, dẫn đến cơ thịt và thần kinh đều rối loạn, ngón tay cô cũng bất giác run rẩy.
Không khí nóng hầm hập, hơi nóng bốc lên khiến cho nơi đây giống như một lò hấp, nhưng sau lưng Tưởng Thành lại đổ mồ hôi lạnh.
Niềm vui khi được cứu sống khiến anh không khỏi bật cười.
Khi chiếc răng khểnh của anh lộ ra như thoáng thấy được vẻ rạng rỡ trẻ trung của anh trước đây.
Anh cười lớn nói: “Đàn bà con gái chân yếu tay mềm như em, sao lại mạnh bạo như thế…”
Nghe thấy anh còn dám cười, Chu Cẩn liền giơ chân đá vào chân anh mấy cái, trách mắng: “Còn cười được nữa, đồ khốn… Anh thấy có lỗi với em, có lỗi với ba mẹ, vậy cố mà sống cho thật tốt vào chứ, tính làm trò gì đây? Mạng sống của Mạnh Tuấn Phong đổi lấy cho anh, anh lại đem ra phí phạm nó.”
“Anh là tên khốn! Đồ khốn!”
Mắt cá chân Tưởng Thành vừa bị thương bị cô đá vào, ôm lấy đầu gối theo phản xạ có điều kiện, đau nhức đến mức chân thực như thế, nhưng anh lại không màng đến cơn đau, ngược lại còn mỉm cười, luôn miệng xin tha thứ.
Chu Cẩn vẫn còn sợ hãi không thôi, nước mắt chảy dài trên má, giờ phút này trông thấy Tưởng Thành bình an vô sự, trái tim căng thẳng nhanh chóng buông lỏng.
Cuối cùng cô cũng bật cười rồi đưa tay lên lau nước mắt trên mặt mình.
Có một loạt tiếng nổ “bùm bùm” ở tầng dưới, cả nhà xưởng như sắp nổ tung.
Tưởng Thành đứng dậy trước, kéo Chu Cẩn lên rồi nói: “Mau đi thôi.”
Họ trèo lên thùng hàng, đập vỡ cửa sổ tầng hai, kính vỡ tan tành. Vì không có dây thừng nên họ chỉ có thể nhảy mạnh xuống. Chu Cẩn tìm nơi chất đống gỗ dưới vách tường và nói: “Em nhảy trước.”
Không chút do dự, cô đi qua cửa sổ và nhảy xuống trước. May mà ở đây gỗ chất cao nên cô đã nhảy lên trên, theo quán tính mà lăn xuống, Chu Cẩn kiểm soát sức lực, lật người, đáp đất an toàn.
Tưởng Thành cũng nhảy lên đống gỗ, nhưng xương mắt cá chân của anh gần như sắp nứt toác ra vì bị Quỷ Lục giẫm lên, trọng lực tiếp đất khiến cho mắt cá chân đang đau âm ỉ bỗng nhói lên đau nhức dữ dội.
Đầu gối anh mềm nhũn, đột nhiên bị hẫng rơi từ trên cao rơi xuống, Chu Cẩn muốn đỡ anh nhưng không kịp, Tưởng Thành nặng nề ngã rầm xuống đất.
Ngay lúc đó, trong tai anh có tiếng ong ong, đầu óc trống rỗng.
Chu Cẩn vội đỡ anh dậy, khoác tay Tưởng Thành đặt lên vai mình, hỏi: “Còn đi được không?”
Anh nuốt cơn đau khô khốc trong cổ họng, làm dịu cơn chóng mặt trong phút chốc, đáp: “Được, anh không sao.”
Đúng lúc này, phía trước có ba bóng người đang đi tới.
Đêm tối bao trùm, ánh lửa rực rỡ trong nhà xưởng cũng không thể chiếu sáng được sắc trời tối đen như mực kia, Chu Cẩn rất khó có thể nhìn rõ xem ai đang đến, lúc đầu còn tưởng là nhóm hỗ trợ của đội đặc cảnh.
Ánh sáng của đèn pin ở phía đối diện soi thẳng vào họ, đung đưa lập lòe trước mắt cô.
Cô cảm thấy có gì đó không ổn, Tưởng Thành phản ứng còn nhanh hơn cô, ôm Chu Cẩn nấp sau đống gỗ.
“Đoàng đoàng đoàng-!”
Ba phát súng khiến mùn cưa bay tứ tung.
“Là cảnh sát.” Một người cảnh giác nói, “Chú Thất, chú đi trước đi.”
Chu Cẩn còn đang ngơ ngác thì Tưởng Thành đã nhanh chóng đoán ra được đó là ai: “Tay sai của Lão Bọ Cạp.”
Nghe đến cái tên Lão Bọ Cạp, máu nóng trong người Chu Cẩn thoáng chốc lan khắp tay chân cơ thể, đồng tử co lại, nghiến răng nghiến lợi, chẳng nói chẳng rằng lập tức lao ra ngoài!
Ban đầu có ba người đến, nhưng giờ chỉ còn lại một tên vệ sĩ tân trang chỉnh tề.
Anh vừa mới quay người lại, một bóng người cao gầy đột nhiên lao tới trước mặt, hắn quay người một vòng đá văng khẩu súng trên tay anh đi.
Khi một cú đấm chuẩn bị giáng xuống, Chu Cẩn đã kịp thời nắm lấy, túm lấy cánh tay to lớn của người đó, thuận theo hướng lực đấm mà bẻ gập tay anh ta lại sau lưng, đè tên vệ sĩ xuống đất.
Hàng loạt màn đấu tay đôi này này xảy ra chỉ trong vài giây ngắn ngủi, người đàn ông bị ngã đập đầu choáng váng rồi bất tỉnh.
Tưởng Thành đi tới, nhanh chóng giữ chặt tên vệ sĩ.
Chu Cẩn ném còng tay cho anh, mím môi, khuôn mặt thanh tú của cô bỗng tràn đầy ý hận, cô nói: “Em sẽ đuổi theo.”
Tưởng Thành nhìn cô giây lát, lẽ ra anh nên thuyết phục cô, nhưng lại không nói được câu nào.
Cuối cùng Tưởng Thành cũng gật đầu: “Ở đây giao cho anh.”
Chu Cẩn quay người cất bước đuổi theo.
Cô chạy bạt mạng, vẫn là muộn một bước, giương mắt lên nhìn chú Thất và một tên vệ sĩ khác chạy đến bên hông khu nhà xưởng, kéo tấm vải phủ bụi của một chiếc ô tô màu đỏ, chui vào xe, lập tức nổ máy.
Cô chạy tới, rõ ràng là đã kéo cửa xe, nhưng lại bị thân xe đột ngột lao ra, hất tung cô một cách thô bạo.
Chu Cẩn lăn hai vòng trên đất, suýt chút nữa, chỉ thiếu chút nữa thôi là bánh xe đã có thể nghiến nát chân cô.
Trên tay và mặt của Chu Cẩn đầy vết máu do trầy xước, cô cố gắng đứng dậy và định lái chiếc xe địa hình của mình để đuổi theo.
Đúng lúc này, một ngọn đèn pha trắng như tuyết đột nhiên vụt tới.
Chu Cẩn vô thức đưa tay lên che mắt, lại nghe thấy lốp xe ma sát với mặt đất phát ra tiếng rít chói tai, thân xe đen tuyền đánh dạt sang tạo nên vòng cua đẹp mắt, đuôi xe quét qua, vững vàng dừng lại trước mặt Chu Cẩn.
Cửa sổ xe mở ra, xuyên qua gió và xuyên màn đêm, Chu Cẩn nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc vô cùng đó.
Cô sững sờ trong giây lát.
Chiếc áo len màu đen làm nền cho đôi gò má của người đàn ông càng thêm trắng, môt màu trắng lạnh lẽo, trong đêm đen này, Giang Hàn Thanh giống như sứ giả của bóng đêm, đến thật đúng chỗ và đúng thời điểm.
Đuôi mắt anh hẹp dài, ánh nhìn sắc bén và lãnh đạm, nói với Chu Cẩn: “Lên xe đi.”
Chu Cẩn ngây người trong phút chốc, cũng không nghĩ nhiều, mở cửa xe, ngồi vào ghế lái phụ.
Giang Hàn Thanh bám theo sau chiếc xe màu đỏ, tốc độ xe càng lúc càng nhanh.
Cửa sổ của ghế phụ vẫn mở, mọi âm thanh xung quanh đều rất rõ ràng.
Chu Cẩn nghe thấy tiếng súng hỗn loạn, có vẻ như trong khu nhà xưởng vẫn đang giao tranh dữ dội; có tiếng còi của xe cảnh sát cùng đuổi theo sau cô; còn có tiếng gió gào thét bên ngoài cửa kính xe …
Tất cả âm thanh đan xen lẫn lộn, hỗn độn đến cực điểm, nhưng cũng dần vãng đi và biến mất trong tai cô, cô chỉ nghe thấy tiếng tim va đập vào lồng ngực—
‘Thình thịch, thình thịch’
“Làm sao anh…”
Cô muốn hỏi, tại sao anh lại xuất hiện ở đây, nhưng nghĩ đến vấn đề kiểu như này, cô đã từng hỏi rất nhiều lần rồi.
Khóe môi Chu Cẩn khóe môi, lời còn chưa nói hết đã liền dừng lại.
Không hiểu vì sao, cô đột nhiên nghĩ đến những gì Giang Hàn Thanh đã hứa với cô.
[ Điều tra vụ án là nhiệm vụ của em. Anh với tư cách là một người chồng cũng có nghĩa vụ phải bảo vệ em bằng hết khả năng của mình.]
Trước đây mỗi khi cô nghe Giang Hàn Thanh nói những lời mật ngọt thì sẽ đỏ mặt và sẽ cảm động, nhưng thời khắc nguy hiểm gần kề này, khi anh thực sự hoàn thành mọi lời hứa của mình, Chu Cẩn chỉ cảm thấy xót xa và sợ hãi vô tận.
Sắc mặt Hàn Thanh ảm đạm và lạnh lùng, lái xe ra khỏi nhà máy, đuổi theo chiếc xe màu đỏ, phi nước đại trên con đường lắc lư gập ghềnh.
Phía trước nhấp nháy ánh đèn xanh đỏ, xuyên thủng bầu trời đêm đen kịt ở Khuông San, đó là trạm kiểm soát do cảnh sát thiết lập trên đường núi.
Chiếc sedan màu đỏ không hề có ý định giảm tốc, tốc độ tăng vọt, tiếng động cơ như tiếng gầm của dã thú trong núi.
Những viên cảnh sát trực chốt bị tia sáng lóe lên trước mắt dọa chohoảng sợ phải dạt vào một bên lề đường, tránh chiếc xe ô tô vượt quá tốc độ.
Tốc độ quá nhanh, chậm chút nữa không chừng họ cũng sẽ bị đánh bay ra xa.
Chiếc xe không tông vào ai, mà trực tiếp đâm vào hai chiếc xe cảnh sát chắn phía trước, rồi tiếp tục bỏ chạy xuống núi.
Giang Hàn Thanh nhíu mày, đạp chân ga đến giới hạn cuối cùng, lúc này, tính năng vượt trội của chiếc xe được thể hiện một cách sống động, anh kiên quyết bám chặt đuôi chiếc xe màu đỏ, không rời nửa bước.
Ngay khi anh định vượt lên, chiếc xe ô tô màu đỏ liền bẻ lái và thân xe nghiêng sang một bên, lập tức chặn đường định vượt của Giang Hàn Thanh.
Anh buộc phải phanh lại và giữ khoảng cách một chút.
Một đỏ một đen, một trước một sau nối tiếp nhau, như một màn đua xe cực đoan, rượt đuổi điên cuồng trên con đường núi quanh co.
Gió vù vù bên cửa kính xe thổi bay tóc của Chu Cẩn, cọ vào khiến cô cảm thấy cay mắt, cô nhìn chằm chằm vào đèn hậu của chiếc xe màu đỏ phía trước, nhưng lại hoàn toàn không thể nào tập trung được.
Chú Thất đã cắt đuôi được nhiều xe cảnh sát, mà xe đen phía sau lại cứ bám chặt như vậy, trong lòng khó chịu, lửa giận xộc lên trán, rút súng bắn ba phát vào cửa sổ!
Ngay khi Giang Hàn Thanh nhìn thấy họng súng, trong lúc nguy hiểm ập đến, anh lại tỏ ra bình tĩnh, cầm chắc vô lăng điều chỉnh đường lái, thân xe dịch chuyển khiến cho một phát bắn bị trượt, một phát bắn tới mui xe, kim loại va vào nhau bắn tóe ra tia lửa.
Vẫn còn phát đạn khác bắn xuyên qua tâm của kính chắn gió, với lỗ đạn là tâm điểm, kính đột nhiên bị nứt.
Tấm kính lớn bỗng chốc nổ tung vỡ vụn, Chu Cẩn ôm đầu nghiêng người né tránh. Vừa rồi cô suýt chút nữa bị cuốn vào gầm xe, Chu Cẩn còn không thấy sợ, nhưng lúc này tim cô gần như thắt nghẹn đến cổ họng, bởi vì sự xuất hiện của Giang Hàn Thanh, và cũng vì sự sợ hãi không thể lý giải của con đường phía trước.
Tại thời điểm này, cô cuối cùng cũng hiểu được, mỗi lần hành động đầy mối nguy tiềm ẩn, tâm trạng của Giang Hàn Thanh khi cô nhận nhiệm vụ sẽ như thế nào, cuối cùng cũng hiểu tại sao anh lại nói với cô bằng một giọng điệu gần như đau đớn đến vậy.
[ Nghĩ về anh, được không?”]
Chu Cẩn tức giận đến mức muốn khóc, hai mắt đỏ hoe, hậm hực nói: “Anh không nên tới đây!”
Cảm xúc Giang Hàn Thanh không hề dao động, hỏi ngược lại: “Có cần dừng lại không?”
Chu Cẩn nghiến răng bực tức.
Giang Hàn Thanh bị phân tâm, đưa mắt nhìn sang Chu Cẩn. Tay và mặt cô chằng chịt những vết thương lớn nhỏ, vừa gớm ghiếc cũng vừa sáng tỏ, hai mắt anh nóng rực như lửa đốt.
Anh biết được câu trả lời của cô nên lại hướng mắt nhìn thẳng về phía trước.
Gió đêm dữ dội tràn vào qua kính chắn gió, khẽ thổi bay mái tóc anh, ánh đèn mờ ảo làm nổi rõ những đường nét tuấn mỹ trên góc nghiêng khuôn mặt anh.
Chu Cẩn nhìn vẻ mặt nghiêm nghị của anh, như có một vẻ điềm tĩnh và bình ổn không gì có thể lay chuyển được.
Giang Hàn Thanh nói: “Hãy tin tưởng anh.”