Trans: Hoàng Anh + Beta: Haily
Sau khi Triệu Bình thẩm tra người báo án xong, anh đi vào báo cáo với Chu Cẩn, nói rõ tình hình cho cô.
“Nạn nhân tên Trần Hiểu Ngọc, 27 tuổi, chưa lập gia đình. Căn nhà này do bố mẹ cô ấy mua cho, thường sống một mình.”
Chu Cẩn hỏi: “Nhận được báo án khi nào?”
Triệu Bình gật đầu: “Mới sáng nay, người báo cảnh sát là nhân viên chuyển phát nhanh. Trần Hiểu Ngọc có đặt mua một bó hoa trên mạng, thứ hai hàng tuần sẽ có nhân viên chuyển phát nhanh giao để trước cửa. Khi người giao hàng đến thì phát hiện cửa không đóng, vốn dĩ muốn nhắc nhở chủ hộ, kết quả là ngửi thấy mùi máu ngay khi vừa bước vào.”
Chu Cẩn nhìn thi thể trên giường, khẽ thở dài: “Trước tiên thông báo cho người nhà của nạn nhân đến nhận dạng thi thể.”
“Đã gọi báo rồi, ba mẹ cô ấy đang ở nơi khác, ngày mai mới có thể đến được. Đến lúc đó chị tiếp họ một lát nhé.”
“Không thành vấn đề.”
Trong phòng ngủ, kỹ thuật viên đang cố định lại vật chứng, cho thi thể Trần Hiểu Ngọc vào túi bọc xác, cẩn thận mang ra ngoài.
Chu Cẩn ngừng một lát, tiếp tục hỏi Triệu Bình: “Sư phụ chị nói ở Ninh Viến và Kim Cảng từng xảy ra ba vụ giết người tương tự?”
“Về cơ bản có thể nói là cùng một hung thủ.”
Ninh Viến và Kim Cảng là hai huyện cấp thành phố, thuộc quyền quản lý của thành phố Hải Châu. Vụ án giết người hàng loạt này đã được truyền tai nhau xôn xao trong nội bộ công an.
Lý do rất đơn giản: vụ án mạng hàng loạt có tính chất nghiêm trọng, dấu hiệu phạm tội rõ ràng, ngoài việc tiến hành xử lý mang tính ‘nghi thức’ đối với thi thể, hung thủ còn gây án ở nhiều nơi.
“Gây án không cố định” là điểm rất đặc biệt. Bởi vì khi chọn địa điểm gây án, hung thủ thông thường đều sẽ gây ở ở một ‘nơi an toàn’ theo tâm lý của hắn. Tuy nhiên hung thủ trong vụ án này đã gây án ở tận ba nơi khác nhau là Ninh Viến, Kim Cảng và Hải Châu.
Dựa vào đặc điểm này, cảnh sát Ninh Viến và Kim Cảng đã bí mật thông báo cho cảnh sát địa phương chú ý đến những vụ án có dấu hiệu phạm tội tương tự.
Cho đến sáng nay, sở cảnh sát khu vực trực thuộc nhận được tin báo từ nhân viên chuyển phát nhanh, ngay tức tốc đến khu tập thể Lệ Thủy.
Sau khi điều tra sơ bộ, việc đầu tiên là họ liên lạc với phía cảnh sát Ninh Viến, xác định rằng cái chết của Trần Hiểu Ngọc có cùng thủ pháp với những vụ giết người xảy ra ở Ninh Viến và Kim Cảng.
Bây giờ vụ án này chính thức do đội trọng án tiếp quản điều tra. Triệu Bình thở dài: “Sắp tới sẽ rất bận rồi đây.” Cậu ta xoa xoa lòng bàn tay, nói nhỏ với Chu Cẩn: “Nói thật, em chưa từng thấy vụ án nào lại bí ẩn như vậy.”
Vừa nói dứt lời, đột nhiên ngoài cửa vang lên tiếng cãi vã, Triệu Bình tò mò thò đầu ra ngoài, kiểm tra tình hình.
Chu Cẩn hỏi: “Chuyện gì thế?”
Triệu Bình nhìn thấy đồng chí cảnh vệ đã đẩy hai ba người ra khỏi băng phong tỏa, lớn tiếng mắng: “Anh không thể vào trong.”
“Trường thương đoạn phảo” nhanh chóng chĩa vào hiện trường.
*Trường thương đoạn phảo: là một cụm từ để nói đến ống kính tele, là công cụ tác nghiệp của các phóng viên.
“Xin hỏi ở đây xảy ra án mạng phải không?”, “Nạn nhân thuộc hộ gia đình nào?”, “Có một vài người dân đã chứng kiến hiện trường, nói rằng đã xảy ra vụ án cưỡng hiếp giết người, xin hỏi có phải thật hay không?” …
Hàng loạt câu hỏi chất vấn được đặt ra, khiến người cảnh vệ phải nhíu chặt mày.
Anh ta đưa tay che camera, vẻ mặt lạnh lùng: “Vụ án vẫn đang được điều tra, chúng tôi không có gì để nói. Mong mọi người hãy rời khỏi đây, không được can thiệp vào việc cảnh sát xử lý vụ án.”. truyện ngôn tình
Triệu Bình thấy rõ tình hình, quay đầu lại nháy mắt với Chu Cẩn: “Phóng viên, đến cũng nhanh thật.”
Chu Cẩn có chút đau đầu, nói: “Cậu ra giúp họ ứng phó một lát, mau chóng giải tán đi. Nhớ để ý tên tòa soạn, đừng để bọn họ gửi đi bất kỳ thông tin nào.”
Triệu Bình trêu chọc cô: “Em đi, em nhất định sẽ đi, bằng không thì chị lại không nhịn được mà đánh người ta mất.”
Chu Cẩn nhìn chằm chằm, giơ tay lên đe dọa sẽ vặn tai anh: “Cái miệng của cậu!”
Ai bảo Triệu Bình dám trêu chọc cô.
Trong một lần Chu Cẩn theo Đàm Sử Minh đến hiện trường, một phóng viên đã lẻn vào khu vực phong tỏa, lén chụp được hai bức ảnh thì bị Chu Cẩn tóm gọn được.
Khi tên phóng viên đó nhìn thấy Chu Cẩn là phụ nữ, cho rằng chỉ là một thực tập sinh cảnh sát, không những không sợ mà còn hét lên đe dọa: “Chúng tôi có quyền được biết những manh mối cơ bản nhất, cô có hiểu không?! Tôi nói cho cô biết, đừng có lên mặt dạy đời tôi, một bản thảo của tôi liền có thể khiến cô bị sa thải đấy! “
Chu Cẩn khi ấy còn trẻ, giống như một ống thuốc súng, châm ngòi một phát liền nổ. Cô giữ chặt cánh tay tên phóng viên, xoay người vặn một cái, vẻ mặt bình tĩnh, nhất quyết bắt giam anh ta về điều tra.
Cuối cùng vẫn là Đàm Sử Minh ra mặt, một mặt yêu cầu Chu Cẩn thả người, mặt khác lại nói vài ba câu đe dọa tên phóng viên, hai bên mãi mới chịu dừng.
Bây giờ trong trường hợp này, trước khi tình tiết vụ án chưa được làm sáng tỏ, những manh mối nhất định phải được bảo mật nghiêm ngặt.
Xét cho cùng đây là một vụ án giết người hàng loạt hiếm thấy, tình tiết tội phạm chứa đầy sắc thái thần bí. Một khi chưa tìm được hung thủ mà bị lộ ra ngoài, rất dễ gây hoang mang dư luận. Sau hai ba ngày người dân thành phố sẽ truyền tai nhau kể lại thành các dị bản khác nhau.
Sức ép của dư luận chẳng là gì, điều sợ nhất là sau khi tình tiết của vụ án được công bố cho dân chúng, sẽ có những người tâm lý bất ổn, vì quy bái hung thủ mà bắt chước thủ pháp của hắn để gây án. Đến lúc đó tình hình sẽ càng trở nên trầm trọng hơn.
Triệu Bình cũng biết tầm quan trọng của công tác bảo mật vụ án, rất nhanh liền ra ngoài đối phó với các phóng viên.
Chu Cẩn không nhìn thấy Vương Bành Trạch và Giang Hàn Thanh ở xung quanh hiện trường, đang băn khoăn không biết bọn họ đã đi đâu, đến cửa liền hỏi, có một cảnh sát nói đã nhìn thấy họ đi đến cầu thang.
Chu Cẩn cũng qua đó tìm.
Trên cầu thang, ánh nắng chói chang từ cửa sổ tràn vào, bóng người thẳng tắp của Giang Hàn Thanh in trên mặt đất. Cùi chỏ của Vương Bành Trạch chống vào bệ cửa sổ, ông đứng dựa vào tường, điếu thuốc trong miệng vẫn còn cháy, nhưng ông hút rất từ từ.
Vương Bành Trạch hỏi: “Nói xem cậu nghĩ thế nào?”
Sắc mặt của Giang Hàn Thanh trầm xuống: “Bốn vụ án giết người này, đặc thù của tội phạm rất rõ ràng, giống với ‘Vụ án giết người hàng loạt ở Hoài Quang’ năm đó. Dấu hiệu phạm tội là phụ nữ, váy đỏ, hoa hồng, bao gồm cả việc xử lý hiện trường, trạng thái đặt thi thể, còn có vết thương chí mạng ở cổ tay, hoàn toàn giống nhau. Nhưng…”
Giang Hàn Thanh mím môi, biểu cảm thất thần, không nói nên lời.
Vương Bành Trạch rít một hơi thuốc, tiếp tục nói: “Nhưng, năm năm trước, hung thủ của vụ án giết người hàng loạt ở Hoài Quang là Thích Nghiêm đã bị cậu giết rồi.”
Vương Bành Trạch dùng từ “giết”. Sự sắc bén không hề che đậy trong lời nói của ông khiến lòng Giang Hàn Thanh nhảy dựng lên.
Anh từ từ nắm chặt lòng bàn tay, không giải thích quá nhiều, nói với giọng điệu kiên định: “Nếu Thích Nghiêm đã chết rồi, vậy thì vụ án hiện tại này là mô phỏng theo thủ pháp của hắn để gây án.”
Vương Bành Trạch khẽ gảy tàn thuốc, khẳng định thêm lời nói của anh: “Hung thủ đang bắt chước Thích Nghiêm.” Đồng thời ông lại đưa ra một nghi vấn khác: “Tuy nhiên, trước nay chúng ta chưa từng tiết lộ chi tiết liên quan của vụ án đó.”
Sắc mặt Giang Hàn Thanh trầm như nước, nhanh chóng đưa ra phán đoán khẳng định: “Hắn quen biết Thích Nghiêm.”
“Nếu nói hắn ta quen biết Thích Nghiêm, chi bằng nói hắn ta đang thay Thích Nghiêm, trở về tìm cậu báo thù.”
Vương Bành Trạch vỗ vỗ ngực Giang Hàn Thanh, trầm giọng nói: “Vụ án này, còn cả chiếc đồng hồ bỏ túi đó của cậu. Hắn đang khiêu khích chúng ta.”
…
Chu Cẩn bước xuống cầu thang, nghe thấy tiếng nói chuyện ở dưới lầu, vừa định đi xuống thì điện thoại trong túi cô rung lên hai tiếng ‘buzz buzz’.
Chu Cẩn liếc nhìn, là Chiêm Vi gọi đến.
Cô trở nên thận trọng, nhanh chóng tìm một nơi yên tĩnh, ấn nút trả lời, đáp: “Chiêm Vi.”
Tiếng Chiêm Vi đầu dây bên kia đè thấp giọng, hỏi cô: “Chu Cẩn, cái người mà em kết hôn cùng tên là gì?”
Chu Cẩn nghi ngờ hỏi: “Đột nhiên anh hỏi cái này làm gì?”
“Em trả lời anh trước.”
“Giang Hàn Thanh. Không phải em đã nói cho anh biết rồi sao? Có chuyện gì vậy, lẽ nào anh em báo mộng cho anh, rồi kêu anh đến xem xét em rể sao?” Cô nói đùa.
Hiển nhiên Chiêm Vi không có ý đùa giỡn, anh ta trầm giọng nói: “Lần trước em nhờ anh giúp điều tra chuyện đó, người đã giúp Diêu Vệ Hải thu hồi những khẩu súng bị mất tích trong vụ ‘8.17’, anh đã tra ra được tên của anh ta.”
“Là ai?”
“Chồng của em, Giang Hàn Thanh.”
Sau khi Triệu Bình thẩm tra người báo án xong, anh đi vào báo cáo với Chu Cẩn, nói rõ tình hình cho cô.
“Nạn nhân tên Trần Hiểu Ngọc, 27 tuổi, chưa lập gia đình. Căn nhà này do bố mẹ cô ấy mua cho, thường sống một mình.”
Chu Cẩn hỏi: “Nhận được báo án khi nào?”
Triệu Bình gật đầu: “Mới sáng nay, người báo cảnh sát là nhân viên chuyển phát nhanh. Trần Hiểu Ngọc có đặt mua một bó hoa trên mạng, thứ hai hàng tuần sẽ có nhân viên chuyển phát nhanh giao để trước cửa. Khi người giao hàng đến thì phát hiện cửa không đóng, vốn dĩ muốn nhắc nhở chủ hộ, kết quả là ngửi thấy mùi máu ngay khi vừa bước vào.”
Chu Cẩn nhìn thi thể trên giường, khẽ thở dài: “Trước tiên thông báo cho người nhà của nạn nhân đến nhận dạng thi thể.”
“Đã gọi báo rồi, ba mẹ cô ấy đang ở nơi khác, ngày mai mới có thể đến được. Đến lúc đó chị tiếp họ một lát nhé.”
“Không thành vấn đề.”
Trong phòng ngủ, kỹ thuật viên đang cố định lại vật chứng, cho thi thể Trần Hiểu Ngọc vào túi bọc xác, cẩn thận mang ra ngoài.
Chu Cẩn ngừng một lát, tiếp tục hỏi Triệu Bình: “Sư phụ chị nói ở Ninh Viến và Kim Cảng từng xảy ra ba vụ giết người tương tự?”
“Về cơ bản có thể nói là cùng một hung thủ.”
Ninh Viến và Kim Cảng là hai huyện cấp thành phố, thuộc quyền quản lý của thành phố Hải Châu. Vụ án giết người hàng loạt này đã được truyền tai nhau xôn xao trong nội bộ công an.
Lý do rất đơn giản: vụ án mạng hàng loạt có tính chất nghiêm trọng, dấu hiệu phạm tội rõ ràng, ngoài việc tiến hành xử lý mang tính ‘nghi thức’ đối với thi thể, hung thủ còn gây án ở nhiều nơi.
“Gây án không cố định” là điểm rất đặc biệt. Bởi vì khi chọn địa điểm gây án, hung thủ thông thường đều sẽ gây ở ở một ‘nơi an toàn’ theo tâm lý của hắn. Tuy nhiên hung thủ trong vụ án này đã gây án ở tận ba nơi khác nhau là Ninh Viến, Kim Cảng và Hải Châu.
Dựa vào đặc điểm này, cảnh sát Ninh Viến và Kim Cảng đã bí mật thông báo cho cảnh sát địa phương chú ý đến những vụ án có dấu hiệu phạm tội tương tự.
Cho đến sáng nay, sở cảnh sát khu vực trực thuộc nhận được tin báo từ nhân viên chuyển phát nhanh, ngay tức tốc đến khu tập thể Lệ Thủy.
Sau khi điều tra sơ bộ, việc đầu tiên là họ liên lạc với phía cảnh sát Ninh Viến, xác định rằng cái chết của Trần Hiểu Ngọc có cùng thủ pháp với những vụ giết người xảy ra ở Ninh Viến và Kim Cảng.
Bây giờ vụ án này chính thức do đội trọng án tiếp quản điều tra. Triệu Bình thở dài: “Sắp tới sẽ rất bận rồi đây.” Cậu ta xoa xoa lòng bàn tay, nói nhỏ với Chu Cẩn: “Nói thật, em chưa từng thấy vụ án nào lại bí ẩn như vậy.”
Vừa nói dứt lời, đột nhiên ngoài cửa vang lên tiếng cãi vã, Triệu Bình tò mò thò đầu ra ngoài, kiểm tra tình hình.
Chu Cẩn hỏi: “Chuyện gì thế?”
Triệu Bình nhìn thấy đồng chí cảnh vệ đã đẩy hai ba người ra khỏi băng phong tỏa, lớn tiếng mắng: “Anh không thể vào trong.”
“Trường thương đoạn phảo” nhanh chóng chĩa vào hiện trường.
*Trường thương đoạn phảo: là một cụm từ để nói đến ống kính tele, là công cụ tác nghiệp của các phóng viên.
“Xin hỏi ở đây xảy ra án mạng phải không?”, “Nạn nhân thuộc hộ gia đình nào?”, “Có một vài người dân đã chứng kiến hiện trường, nói rằng đã xảy ra vụ án cưỡng hiếp giết người, xin hỏi có phải thật hay không?” …
Hàng loạt câu hỏi chất vấn được đặt ra, khiến người cảnh vệ phải nhíu chặt mày.
Anh ta đưa tay che camera, vẻ mặt lạnh lùng: “Vụ án vẫn đang được điều tra, chúng tôi không có gì để nói. Mong mọi người hãy rời khỏi đây, không được can thiệp vào việc cảnh sát xử lý vụ án.”. truyện ngôn tình
Triệu Bình thấy rõ tình hình, quay đầu lại nháy mắt với Chu Cẩn: “Phóng viên, đến cũng nhanh thật.”
Chu Cẩn có chút đau đầu, nói: “Cậu ra giúp họ ứng phó một lát, mau chóng giải tán đi. Nhớ để ý tên tòa soạn, đừng để bọn họ gửi đi bất kỳ thông tin nào.”
Triệu Bình trêu chọc cô: “Em đi, em nhất định sẽ đi, bằng không thì chị lại không nhịn được mà đánh người ta mất.”
Chu Cẩn nhìn chằm chằm, giơ tay lên đe dọa sẽ vặn tai anh: “Cái miệng của cậu!”
Ai bảo Triệu Bình dám trêu chọc cô.
Trong một lần Chu Cẩn theo Đàm Sử Minh đến hiện trường, một phóng viên đã lẻn vào khu vực phong tỏa, lén chụp được hai bức ảnh thì bị Chu Cẩn tóm gọn được.
Khi tên phóng viên đó nhìn thấy Chu Cẩn là phụ nữ, cho rằng chỉ là một thực tập sinh cảnh sát, không những không sợ mà còn hét lên đe dọa: “Chúng tôi có quyền được biết những manh mối cơ bản nhất, cô có hiểu không?! Tôi nói cho cô biết, đừng có lên mặt dạy đời tôi, một bản thảo của tôi liền có thể khiến cô bị sa thải đấy! “
Chu Cẩn khi ấy còn trẻ, giống như một ống thuốc súng, châm ngòi một phát liền nổ. Cô giữ chặt cánh tay tên phóng viên, xoay người vặn một cái, vẻ mặt bình tĩnh, nhất quyết bắt giam anh ta về điều tra.
Cuối cùng vẫn là Đàm Sử Minh ra mặt, một mặt yêu cầu Chu Cẩn thả người, mặt khác lại nói vài ba câu đe dọa tên phóng viên, hai bên mãi mới chịu dừng.
Bây giờ trong trường hợp này, trước khi tình tiết vụ án chưa được làm sáng tỏ, những manh mối nhất định phải được bảo mật nghiêm ngặt.
Xét cho cùng đây là một vụ án giết người hàng loạt hiếm thấy, tình tiết tội phạm chứa đầy sắc thái thần bí. Một khi chưa tìm được hung thủ mà bị lộ ra ngoài, rất dễ gây hoang mang dư luận. Sau hai ba ngày người dân thành phố sẽ truyền tai nhau kể lại thành các dị bản khác nhau.
Sức ép của dư luận chẳng là gì, điều sợ nhất là sau khi tình tiết của vụ án được công bố cho dân chúng, sẽ có những người tâm lý bất ổn, vì quy bái hung thủ mà bắt chước thủ pháp của hắn để gây án. Đến lúc đó tình hình sẽ càng trở nên trầm trọng hơn.
Triệu Bình cũng biết tầm quan trọng của công tác bảo mật vụ án, rất nhanh liền ra ngoài đối phó với các phóng viên.
Chu Cẩn không nhìn thấy Vương Bành Trạch và Giang Hàn Thanh ở xung quanh hiện trường, đang băn khoăn không biết bọn họ đã đi đâu, đến cửa liền hỏi, có một cảnh sát nói đã nhìn thấy họ đi đến cầu thang.
Chu Cẩn cũng qua đó tìm.
Trên cầu thang, ánh nắng chói chang từ cửa sổ tràn vào, bóng người thẳng tắp của Giang Hàn Thanh in trên mặt đất. Cùi chỏ của Vương Bành Trạch chống vào bệ cửa sổ, ông đứng dựa vào tường, điếu thuốc trong miệng vẫn còn cháy, nhưng ông hút rất từ từ.
Vương Bành Trạch hỏi: “Nói xem cậu nghĩ thế nào?”
Sắc mặt của Giang Hàn Thanh trầm xuống: “Bốn vụ án giết người này, đặc thù của tội phạm rất rõ ràng, giống với ‘Vụ án giết người hàng loạt ở Hoài Quang’ năm đó. Dấu hiệu phạm tội là phụ nữ, váy đỏ, hoa hồng, bao gồm cả việc xử lý hiện trường, trạng thái đặt thi thể, còn có vết thương chí mạng ở cổ tay, hoàn toàn giống nhau. Nhưng…”
Giang Hàn Thanh mím môi, biểu cảm thất thần, không nói nên lời.
Vương Bành Trạch rít một hơi thuốc, tiếp tục nói: “Nhưng, năm năm trước, hung thủ của vụ án giết người hàng loạt ở Hoài Quang là Thích Nghiêm đã bị cậu giết rồi.”
Vương Bành Trạch dùng từ “giết”. Sự sắc bén không hề che đậy trong lời nói của ông khiến lòng Giang Hàn Thanh nhảy dựng lên.
Anh từ từ nắm chặt lòng bàn tay, không giải thích quá nhiều, nói với giọng điệu kiên định: “Nếu Thích Nghiêm đã chết rồi, vậy thì vụ án hiện tại này là mô phỏng theo thủ pháp của hắn để gây án.”
Vương Bành Trạch khẽ gảy tàn thuốc, khẳng định thêm lời nói của anh: “Hung thủ đang bắt chước Thích Nghiêm.” Đồng thời ông lại đưa ra một nghi vấn khác: “Tuy nhiên, trước nay chúng ta chưa từng tiết lộ chi tiết liên quan của vụ án đó.”
Sắc mặt Giang Hàn Thanh trầm như nước, nhanh chóng đưa ra phán đoán khẳng định: “Hắn quen biết Thích Nghiêm.”
“Nếu nói hắn ta quen biết Thích Nghiêm, chi bằng nói hắn ta đang thay Thích Nghiêm, trở về tìm cậu báo thù.”
Vương Bành Trạch vỗ vỗ ngực Giang Hàn Thanh, trầm giọng nói: “Vụ án này, còn cả chiếc đồng hồ bỏ túi đó của cậu. Hắn đang khiêu khích chúng ta.”
…
Chu Cẩn bước xuống cầu thang, nghe thấy tiếng nói chuyện ở dưới lầu, vừa định đi xuống thì điện thoại trong túi cô rung lên hai tiếng ‘buzz buzz’.
Chu Cẩn liếc nhìn, là Chiêm Vi gọi đến.
Cô trở nên thận trọng, nhanh chóng tìm một nơi yên tĩnh, ấn nút trả lời, đáp: “Chiêm Vi.”
Tiếng Chiêm Vi đầu dây bên kia đè thấp giọng, hỏi cô: “Chu Cẩn, cái người mà em kết hôn cùng tên là gì?”
Chu Cẩn nghi ngờ hỏi: “Đột nhiên anh hỏi cái này làm gì?”
“Em trả lời anh trước.”
“Giang Hàn Thanh. Không phải em đã nói cho anh biết rồi sao? Có chuyện gì vậy, lẽ nào anh em báo mộng cho anh, rồi kêu anh đến xem xét em rể sao?” Cô nói đùa.
Hiển nhiên Chiêm Vi không có ý đùa giỡn, anh ta trầm giọng nói: “Lần trước em nhờ anh giúp điều tra chuyện đó, người đã giúp Diêu Vệ Hải thu hồi những khẩu súng bị mất tích trong vụ ‘8.17’, anh đã tra ra được tên của anh ta.”
“Là ai?”
“Chồng của em, Giang Hàn Thanh.”