Trans: Hoàng Anh+ Beta
Chung cư cao cấp, phòng 1105.
Dàn âm thanh kiểu cũ phát đi phát lại những bản nhạc piano, lúc thì du dương, lúc lại nhẹ nhàng trầm bổng, vang vọng trong căn phòng.
Bạch Dương khoanh chân ngồi trên mặt đất ngay cạnh cửa, cậu ấy nhìn tọa độ trên màn hình máy tính, lúc này mới đột nhiên nhận ra Giang Hàn Thanh trông hơi mất bình tĩnh so với thái độ vốn có của anh.
Ít nhất họ đều mắc phải một sai lầm chết người, đó là quá dựa dẫm vào hệ thống định vị trên người Chu Cẩn, mất hết khả năng phán đoán, thay vào đó là tạo cơ hội cho đối phương.
Giang Hàn Thanh cần không gian riêng để suy nghĩ.
Lúc này anh đang ngồi bên cạnh bàn, ngón tay cầm chiếc nhẫn của Chu Cẩn, anh đặt nó trên môi, ngửi được mùi máu tanh, bàn tay không tự chủ được mà run lên.
Chí ít, hiện giờ Chu Cẩn vẫn an toàn.
Nếu Thích Nghiêm đã có ý muốn giết cô thì không cần phải để lại chiếc nhẫn này.
Nhà máy sản xuất ma túy bị tịch thu, Hạ Vũ, Quách Chính Anh cùng những kẻ khác lần lượt bị bắt, dưới tình hình tổn thất đáng kể như vậy, Thích Nghiêm không nghĩ đến việc trốn thoát, thậm chí cũng không lên kế hoạch chống lại cảnh sát.
Nhưng lại chọn mạo hiểm rất lớn, đó là nhắm vào Vương Bành Trạch và xuống tay với Chu Cẩn.
Không, Vương Bành Trạch chỉ là một khẩu súng rỗng mà hắn bắn phát đầu tiên, Thích Nghiêm đã thuê Sử Cường giết người, nhưng lại công khai tấn công ông ấy trong phòng thí nghiệm nghiên cứu tội phạm. Đó là hành động khiêu khích cảnh sát, đồng thời cũng có thể kìm chân cảnh sát để mọi sự chú ý của họ đều hướng về Vương Bành Trạch.
Mục tiêu thực sự vẫn là Chu Cẩn.
Cho dù Chu Cẩn không chủ động tấn công lần này, Thích Nghiêm cũng sẽ tìm cơ hội bắt cóc cô.
Thích Nghiêm muốn chơi với anh một trò chơi cuối cùng để trả thù cho anh trai hắn sao?
Điều này có nghĩa là…
Vốn dĩ Thích Nghiêm không hề để tâm đến cơ nghiệp của mình, hậu cần Hằng Vận hay những tên tay sai dưới trướng hắn, điều mà hắn quan tâm nhất chính là anh trai của hắn.
Đến cuối cùng hắn vẫn không thể chịu đựng được việc dù cho anh trai hắn đã đầu hàng nhưng Giang Hàn Thanh vẫn nâng súng bắn người, và còn sống bình yên trong suốt năm năm dưới sự bảo hộ của cảnh sát.
…
Tiếng đàn piano đột nhiên dừng lại.
Một chùm sáng trắng như tuyết chiếu xuống trước mặt, thuận theo ánh sáng, Chu Cẩn thấy đó là một sân khấu nhỏ, nơi cô đang ngồi giống như một buổi hòa nhạc nhỏ.
Nó được trang hoàng cẩn thận nhưng không có vẻ gì là đang hoạt động, càng giống với một phòng game trong một biệt thự riêng.
Người đàn ông ngồi trước cây đàn piano mặc bộ âu phục và đeo giày da, không thắt cà vạt, cổ áo sơ mi tùy tiện để hở vài chiếc cúc.
Hắn đặt tay phải lên ngực, khẽ cúi đầu chào Chu Cẩn, như để cảm ơn khán giả duy nhất sau màn trình diễn.
Chu Cẩn sẽ không bao giờ quên gương mặt này, trước sau gì cũng đã sát hại tất cả chín cô gái, vì để trả thù cảnh sát mà giết Chu Xuyên và Lý Cảnh Bác của đội đặc cảnh, Diêu Vệ Hải và Mạnh Tuấn Phong của đội chuyên án…
Thật đúng là ác quỷ.
Nhưng vẻ ngoài của hắn lại rất bình thường, thừa hưởng làn da trắng sáng của Thích Chân, khuôn mặt mang một kiểu nét đẹp nữ tính, bởi vì đáy mắt hắn thường kèm theo ý cười, nhìn trông nho nhã và dịu dàng, lúc này khi đứng trên sân khấu, không khác gì với một nghệ sĩ piano thực thụ.
Hắn cười và nói với Chu Cẩn: “Cảnh sát Chu, rất vui được gặp cô, rất vui khi cô đã đến nghe tôi chơi piano. Cô cảm thấy thế nào?”
Trong miệng Chu Cẩn khô khốc, thanh giọng cũng vậy, cô thành thật nói: “Rất hay.”
“Cảm ơn.”
Thích Nghiêm hiển nhiên càng thêm vui vẻ, từ trên sân khấu bước xuống, kéo một cái ghế, ngồi ở bên cạnh Chu Cẩn.
Hắn nhìn làn da trắng như tuyết và bộ váy đỏ tươi của Chu Cẩn, nhất là ở độ tuổi giữa một cô gái và một người phụ nữ như cô, quả thật là rất xinh đẹp.
Hắn vén tóc Chu Cẩn lên, Chu Cẩn nghiêng đầu né tránh, Thích Nghiêm ngoan cố nhéo tai cô rồi vân vê.
“Tôi vốn định trực tiếp giết cô, rồi sau đó khoét mắt cô gửi cho giáo sư Giang.” Thích Nghiêm nói, “Có điều cô mặc váy đỏ rất xinh, đã khiến tôi thay đổi chủ ý. Một người phụ nữ xinh đẹp thì nên có một cái chết xinh đẹp.”
Chu Cẩn cười nhạt.
Thích Nghiêm lại nghịch tóc cô, chậm rãi nói: “Hơn nữa con người tôi không thích những hành vi thiếu nghệ thuật, nếu không phải là Giang Hàn Thanh, có lẽ cô không cần phải đón nhận sự đối đãi kiểu thô bạo như này, tôi có thể mời cô cùng ăn tối, hay lại đưa cô đến đây để nghe tôi chơi piano.”
Chu Cẩn im lặng.
Thích Nghiêm hơi mất hứng, nói: “Cảnh sát Chu, cô Chu, tôi cần câu trả lời của cô, phụ nữ chủ động một chút không phải chuyện xấu xa gì đâu.”
Chu Cẩn lạnh lùng hỏi: “Đó là cách anh giết những cô gái đó?”
Thích Nghiêm thở dài: “Cô thực biết làm hỏng cuộc vui đó, bọn họ không đủ tư cách để nghe tôi đàn, cô là khán giả thứ hai của tôi. Cô có biết vị khán giả đầu tiên là ai không? Cũng chính anh ấy đã sắp xếp phòng hòa nhạc này cho tôi.”
“Ai?”
Thích Nghiêm mỉm cười, nhưng hốc mắt lại sâu hoắm, nửa khuôn mặt ẩn hiện trong bóng tối nên nụ cười cũng trở nên lạnh lùng.
“Anh trai tôi, Văn Lãng.” Hắn nói, “Người đã bị chồng cô bắn chết sau khi đầu hàng năm năm trước.”
Hắn tiến sát lại, há miệng cắn vào xương tai của Chu Cẩn. Chu Cẩn đau đến nỗi chau mày, nhưng không hề phát ra tiếng kêu la nào.
Thích Nghiêm nói thầm bên tai cô: “Bây giờ cô biết, tôi mời cô đến đây là muốn làm gì không?”
…
Bạch Dương đã liên hệ với đội trọng án Hải Châu, Đàm Sử Minh đã đề xuất hợp nhất vụ án này và vụ án Vương Bành Trạch bị tấn công cùng với đội chuyên án vụ “8.17” để tạo điều kiện trực tiếp tham gia điều tra.
Bên này Bạch Dương cũng đã liên hệ với cảnh sát điều tra vụ tai nạn xe hơi, họ đã đưa ra những kết quả điều tra sơ bộ.
Cậu vừa định đứng dậy để đi vào trong nói chuyện này với Giang Hàn Thanh, đột nhiên một đôi chân dài xuất hiện ngay trước mặt.
Ngẩng đầu liền nhìn thấy khuôn mặt tuấn mỹ vô cùng Tưởng Thành, nhất thời kinh ngạc nói: “Cảnh sát Tưởng?”
Tuy Tưởng Thành vẫn chưa chính thức khôi phục thân phận, nhưng Bạch Dương vẫn luôn tôn trọng anh, có điều bây giờ nhìn thấy vẻ mặt âm u của Tưởng Thành, Bạch Dương chỉ biết nuốt nước bọt.
Tưởng Thành hỏi: “Giang Hàn Thanh có trong đó không?”
Bạch Dương gật đầu, lập tức nghĩ đến quan hệ như nước với lửa của bọn họ lại vội vàng lắc đầu.
Tưởng Thành trực tiếp đẩy cửa đi vào, tiếng động lớn đã khiến Giang Hàn Thanh ngẩng đầu lên, lòng bàn tay anh vẫn đang nắm chặt chiếc nhẫn.
Tưởng Thành nghe thấy tiếng đàn trong phòng, ánh mắt càng thêm tối sầm, vươn tay muốn tắt âm thanh.
Căn phòng bỗng im bặt.
Anh ấy nhìn Giang Hàn Thanh chằm chằm, lạnh lùng nói: “Cậu chỉ có cơ hội nói một câu.”
Xương bàn tay anh ấy phát ra âm thanh răng rắc khi anh nắm chặt chúng.
Giang Hàn Thanh bình tĩnh nhìn thẳng vào đôi mắt đầy phẫn nộ của Tưởng Thành: “Anh có thể đánh tôi.”
Tưởng Thành túm lấy cổ áo anh, vung tay định đấm.
Bạch Dương hoảng hốt nói: “Cảnh sátTưởng, đừng!”
Giang Hàn Thanh không phản kháng, đôi mắt đen láy như đọng nước.
Nghĩ đến đôi mắt Chu Cẩn sẽ hơi cong lên mỗi khi nhắc đến Giang Hàn Thanh, anh ấy biết đó là ánh mắt mà Chu Cẩn chỉ có khi yêu.
Nắm đấm của Tưởng Thành ngưng trệ không hạ xuống, anh nghiến răng hàm sau, đột nhiên buông tay ra.
Anh ấy lùi lại hai bước, nói: “Nếu Tiểu Ngũ xảy ra chuyện, tôi nhất định giết cậu.”
Giang Hàn Thanh thầm nghĩ, có lẽ không cần Tưởng Thành phải làm điều đó.
Bạch Dương sợ bọn họ thật sự sẽ đánh nhau, nên vội vàng đổi chủ đề: “Đã có kết quả điều tra vụ tai nạn rồi.”
Giang Hàn Thanh và Tưởng Thành cùng nhau nhìn về phía cậu, đồng thanh nói: “Nói đi.”
Bạch Dương giật mình, nhất thời căng thẳng, lắp bắp nói: “Cái đó … người đi cùng Chu Cẩn là Trưởng phòng Chiêm của phòng Thông tin sở tỉnh, người đang ở bệnh viện, đã tỉnh lại rồi. Anh ta nó, trước đây mình từng công tác trong đội đặc cảnh, vì có quan hệ với Chu Xuyên nên cũng quen biết Chu Cẩn.
Gần đây, con anh ta đầy tháng, Chu Cẩn nói với anh ta mình đến Hoài Sa công tác, muốn tiện ghé qua thăm đứa bé, hôm nay anh đang lái xe đến đón Chu Cẩn thì đột nhiên phát hiện phanh xe bị đứt trên đường, bởi vì cú ngã không nhẹ nên anh ta đã bất tỉnh ngay sau đó. Tuy nhiên, anh ta nói một cách chắc nịch rằng trước khi rơi vào hôn mê, anh ta đã nhìn thấy một nhóm người lái một chiếc xe van màu đen và đưa Chu Cẩn đi.”
Sau khi Bạch Dương báo cáo xong, vẻ mặt có chút nghiêm trọng, nói thêm: “Tôi đã kiểm tra lời khai của anh ta, về cơ bản không có vấn đề gì. Trưởng phòng Chiêm này trước đây quả thật là trong đội đặc cảnh, đứa trẻ gần đây cùng vừa đầy tháng … Người bên Sở tai nạn giao thông nói rằng ống phanh bị đứt do có ai đó động tay động chân, nhưng rốt cuộc là ai đã làm, trưởng phòng Chiêm cũng không có manh mối gì.”
Giang Hàn Thanh khẽ cau mày, hỏi: “Đội đặc cảnh? Đồng nghiệp của Chu Xuyên?”
Bạch Dương gật đầu khẳng định, nói: “Phải.”
Giang Hàn Thanh đứng dậy, cất chiếc nhẫn vào túi áo khoác, chuẩn bị đi ra ngoài.
Tưởng Thành hỏi: “Cậu đi đâu?”
Giang Hàn Thanh lạnh lùng đáp: “Bệnh viện.”
Chung cư cao cấp, phòng 1105.
Dàn âm thanh kiểu cũ phát đi phát lại những bản nhạc piano, lúc thì du dương, lúc lại nhẹ nhàng trầm bổng, vang vọng trong căn phòng.
Bạch Dương khoanh chân ngồi trên mặt đất ngay cạnh cửa, cậu ấy nhìn tọa độ trên màn hình máy tính, lúc này mới đột nhiên nhận ra Giang Hàn Thanh trông hơi mất bình tĩnh so với thái độ vốn có của anh.
Ít nhất họ đều mắc phải một sai lầm chết người, đó là quá dựa dẫm vào hệ thống định vị trên người Chu Cẩn, mất hết khả năng phán đoán, thay vào đó là tạo cơ hội cho đối phương.
Giang Hàn Thanh cần không gian riêng để suy nghĩ.
Lúc này anh đang ngồi bên cạnh bàn, ngón tay cầm chiếc nhẫn của Chu Cẩn, anh đặt nó trên môi, ngửi được mùi máu tanh, bàn tay không tự chủ được mà run lên.
Chí ít, hiện giờ Chu Cẩn vẫn an toàn.
Nếu Thích Nghiêm đã có ý muốn giết cô thì không cần phải để lại chiếc nhẫn này.
Nhà máy sản xuất ma túy bị tịch thu, Hạ Vũ, Quách Chính Anh cùng những kẻ khác lần lượt bị bắt, dưới tình hình tổn thất đáng kể như vậy, Thích Nghiêm không nghĩ đến việc trốn thoát, thậm chí cũng không lên kế hoạch chống lại cảnh sát.
Nhưng lại chọn mạo hiểm rất lớn, đó là nhắm vào Vương Bành Trạch và xuống tay với Chu Cẩn.
Không, Vương Bành Trạch chỉ là một khẩu súng rỗng mà hắn bắn phát đầu tiên, Thích Nghiêm đã thuê Sử Cường giết người, nhưng lại công khai tấn công ông ấy trong phòng thí nghiệm nghiên cứu tội phạm. Đó là hành động khiêu khích cảnh sát, đồng thời cũng có thể kìm chân cảnh sát để mọi sự chú ý của họ đều hướng về Vương Bành Trạch.
Mục tiêu thực sự vẫn là Chu Cẩn.
Cho dù Chu Cẩn không chủ động tấn công lần này, Thích Nghiêm cũng sẽ tìm cơ hội bắt cóc cô.
Thích Nghiêm muốn chơi với anh một trò chơi cuối cùng để trả thù cho anh trai hắn sao?
Điều này có nghĩa là…
Vốn dĩ Thích Nghiêm không hề để tâm đến cơ nghiệp của mình, hậu cần Hằng Vận hay những tên tay sai dưới trướng hắn, điều mà hắn quan tâm nhất chính là anh trai của hắn.
Đến cuối cùng hắn vẫn không thể chịu đựng được việc dù cho anh trai hắn đã đầu hàng nhưng Giang Hàn Thanh vẫn nâng súng bắn người, và còn sống bình yên trong suốt năm năm dưới sự bảo hộ của cảnh sát.
…
Tiếng đàn piano đột nhiên dừng lại.
Một chùm sáng trắng như tuyết chiếu xuống trước mặt, thuận theo ánh sáng, Chu Cẩn thấy đó là một sân khấu nhỏ, nơi cô đang ngồi giống như một buổi hòa nhạc nhỏ.
Nó được trang hoàng cẩn thận nhưng không có vẻ gì là đang hoạt động, càng giống với một phòng game trong một biệt thự riêng.
Người đàn ông ngồi trước cây đàn piano mặc bộ âu phục và đeo giày da, không thắt cà vạt, cổ áo sơ mi tùy tiện để hở vài chiếc cúc.
Hắn đặt tay phải lên ngực, khẽ cúi đầu chào Chu Cẩn, như để cảm ơn khán giả duy nhất sau màn trình diễn.
Chu Cẩn sẽ không bao giờ quên gương mặt này, trước sau gì cũng đã sát hại tất cả chín cô gái, vì để trả thù cảnh sát mà giết Chu Xuyên và Lý Cảnh Bác của đội đặc cảnh, Diêu Vệ Hải và Mạnh Tuấn Phong của đội chuyên án…
Thật đúng là ác quỷ.
Nhưng vẻ ngoài của hắn lại rất bình thường, thừa hưởng làn da trắng sáng của Thích Chân, khuôn mặt mang một kiểu nét đẹp nữ tính, bởi vì đáy mắt hắn thường kèm theo ý cười, nhìn trông nho nhã và dịu dàng, lúc này khi đứng trên sân khấu, không khác gì với một nghệ sĩ piano thực thụ.
Hắn cười và nói với Chu Cẩn: “Cảnh sát Chu, rất vui được gặp cô, rất vui khi cô đã đến nghe tôi chơi piano. Cô cảm thấy thế nào?”
Trong miệng Chu Cẩn khô khốc, thanh giọng cũng vậy, cô thành thật nói: “Rất hay.”
“Cảm ơn.”
Thích Nghiêm hiển nhiên càng thêm vui vẻ, từ trên sân khấu bước xuống, kéo một cái ghế, ngồi ở bên cạnh Chu Cẩn.
Hắn nhìn làn da trắng như tuyết và bộ váy đỏ tươi của Chu Cẩn, nhất là ở độ tuổi giữa một cô gái và một người phụ nữ như cô, quả thật là rất xinh đẹp.
Hắn vén tóc Chu Cẩn lên, Chu Cẩn nghiêng đầu né tránh, Thích Nghiêm ngoan cố nhéo tai cô rồi vân vê.
“Tôi vốn định trực tiếp giết cô, rồi sau đó khoét mắt cô gửi cho giáo sư Giang.” Thích Nghiêm nói, “Có điều cô mặc váy đỏ rất xinh, đã khiến tôi thay đổi chủ ý. Một người phụ nữ xinh đẹp thì nên có một cái chết xinh đẹp.”
Chu Cẩn cười nhạt.
Thích Nghiêm lại nghịch tóc cô, chậm rãi nói: “Hơn nữa con người tôi không thích những hành vi thiếu nghệ thuật, nếu không phải là Giang Hàn Thanh, có lẽ cô không cần phải đón nhận sự đối đãi kiểu thô bạo như này, tôi có thể mời cô cùng ăn tối, hay lại đưa cô đến đây để nghe tôi chơi piano.”
Chu Cẩn im lặng.
Thích Nghiêm hơi mất hứng, nói: “Cảnh sát Chu, cô Chu, tôi cần câu trả lời của cô, phụ nữ chủ động một chút không phải chuyện xấu xa gì đâu.”
Chu Cẩn lạnh lùng hỏi: “Đó là cách anh giết những cô gái đó?”
Thích Nghiêm thở dài: “Cô thực biết làm hỏng cuộc vui đó, bọn họ không đủ tư cách để nghe tôi đàn, cô là khán giả thứ hai của tôi. Cô có biết vị khán giả đầu tiên là ai không? Cũng chính anh ấy đã sắp xếp phòng hòa nhạc này cho tôi.”
“Ai?”
Thích Nghiêm mỉm cười, nhưng hốc mắt lại sâu hoắm, nửa khuôn mặt ẩn hiện trong bóng tối nên nụ cười cũng trở nên lạnh lùng.
“Anh trai tôi, Văn Lãng.” Hắn nói, “Người đã bị chồng cô bắn chết sau khi đầu hàng năm năm trước.”
Hắn tiến sát lại, há miệng cắn vào xương tai của Chu Cẩn. Chu Cẩn đau đến nỗi chau mày, nhưng không hề phát ra tiếng kêu la nào.
Thích Nghiêm nói thầm bên tai cô: “Bây giờ cô biết, tôi mời cô đến đây là muốn làm gì không?”
…
Bạch Dương đã liên hệ với đội trọng án Hải Châu, Đàm Sử Minh đã đề xuất hợp nhất vụ án này và vụ án Vương Bành Trạch bị tấn công cùng với đội chuyên án vụ “8.17” để tạo điều kiện trực tiếp tham gia điều tra.
Bên này Bạch Dương cũng đã liên hệ với cảnh sát điều tra vụ tai nạn xe hơi, họ đã đưa ra những kết quả điều tra sơ bộ.
Cậu vừa định đứng dậy để đi vào trong nói chuyện này với Giang Hàn Thanh, đột nhiên một đôi chân dài xuất hiện ngay trước mặt.
Ngẩng đầu liền nhìn thấy khuôn mặt tuấn mỹ vô cùng Tưởng Thành, nhất thời kinh ngạc nói: “Cảnh sát Tưởng?”
Tuy Tưởng Thành vẫn chưa chính thức khôi phục thân phận, nhưng Bạch Dương vẫn luôn tôn trọng anh, có điều bây giờ nhìn thấy vẻ mặt âm u của Tưởng Thành, Bạch Dương chỉ biết nuốt nước bọt.
Tưởng Thành hỏi: “Giang Hàn Thanh có trong đó không?”
Bạch Dương gật đầu, lập tức nghĩ đến quan hệ như nước với lửa của bọn họ lại vội vàng lắc đầu.
Tưởng Thành trực tiếp đẩy cửa đi vào, tiếng động lớn đã khiến Giang Hàn Thanh ngẩng đầu lên, lòng bàn tay anh vẫn đang nắm chặt chiếc nhẫn.
Tưởng Thành nghe thấy tiếng đàn trong phòng, ánh mắt càng thêm tối sầm, vươn tay muốn tắt âm thanh.
Căn phòng bỗng im bặt.
Anh ấy nhìn Giang Hàn Thanh chằm chằm, lạnh lùng nói: “Cậu chỉ có cơ hội nói một câu.”
Xương bàn tay anh ấy phát ra âm thanh răng rắc khi anh nắm chặt chúng.
Giang Hàn Thanh bình tĩnh nhìn thẳng vào đôi mắt đầy phẫn nộ của Tưởng Thành: “Anh có thể đánh tôi.”
Tưởng Thành túm lấy cổ áo anh, vung tay định đấm.
Bạch Dương hoảng hốt nói: “Cảnh sátTưởng, đừng!”
Giang Hàn Thanh không phản kháng, đôi mắt đen láy như đọng nước.
Nghĩ đến đôi mắt Chu Cẩn sẽ hơi cong lên mỗi khi nhắc đến Giang Hàn Thanh, anh ấy biết đó là ánh mắt mà Chu Cẩn chỉ có khi yêu.
Nắm đấm của Tưởng Thành ngưng trệ không hạ xuống, anh nghiến răng hàm sau, đột nhiên buông tay ra.
Anh ấy lùi lại hai bước, nói: “Nếu Tiểu Ngũ xảy ra chuyện, tôi nhất định giết cậu.”
Giang Hàn Thanh thầm nghĩ, có lẽ không cần Tưởng Thành phải làm điều đó.
Bạch Dương sợ bọn họ thật sự sẽ đánh nhau, nên vội vàng đổi chủ đề: “Đã có kết quả điều tra vụ tai nạn rồi.”
Giang Hàn Thanh và Tưởng Thành cùng nhau nhìn về phía cậu, đồng thanh nói: “Nói đi.”
Bạch Dương giật mình, nhất thời căng thẳng, lắp bắp nói: “Cái đó … người đi cùng Chu Cẩn là Trưởng phòng Chiêm của phòng Thông tin sở tỉnh, người đang ở bệnh viện, đã tỉnh lại rồi. Anh ta nó, trước đây mình từng công tác trong đội đặc cảnh, vì có quan hệ với Chu Xuyên nên cũng quen biết Chu Cẩn.
Gần đây, con anh ta đầy tháng, Chu Cẩn nói với anh ta mình đến Hoài Sa công tác, muốn tiện ghé qua thăm đứa bé, hôm nay anh đang lái xe đến đón Chu Cẩn thì đột nhiên phát hiện phanh xe bị đứt trên đường, bởi vì cú ngã không nhẹ nên anh ta đã bất tỉnh ngay sau đó. Tuy nhiên, anh ta nói một cách chắc nịch rằng trước khi rơi vào hôn mê, anh ta đã nhìn thấy một nhóm người lái một chiếc xe van màu đen và đưa Chu Cẩn đi.”
Sau khi Bạch Dương báo cáo xong, vẻ mặt có chút nghiêm trọng, nói thêm: “Tôi đã kiểm tra lời khai của anh ta, về cơ bản không có vấn đề gì. Trưởng phòng Chiêm này trước đây quả thật là trong đội đặc cảnh, đứa trẻ gần đây cùng vừa đầy tháng … Người bên Sở tai nạn giao thông nói rằng ống phanh bị đứt do có ai đó động tay động chân, nhưng rốt cuộc là ai đã làm, trưởng phòng Chiêm cũng không có manh mối gì.”
Giang Hàn Thanh khẽ cau mày, hỏi: “Đội đặc cảnh? Đồng nghiệp của Chu Xuyên?”
Bạch Dương gật đầu khẳng định, nói: “Phải.”
Giang Hàn Thanh đứng dậy, cất chiếc nhẫn vào túi áo khoác, chuẩn bị đi ra ngoài.
Tưởng Thành hỏi: “Cậu đi đâu?”
Giang Hàn Thanh lạnh lùng đáp: “Bệnh viện.”