• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

La Đông Phong theo đuổi Thẩm Diệu Hàm lâu như vậy, cô cũng thích anh, nhưng bản thân lại cảm thấy một chút không xứng với anh, nhà cô nghèo như vậy đến mức đi làm thêm để kiếm thêm phí sinh hoạt.



Cuối cùng mẹ Đông Phong cuối cùng cũng tìm đến cô, không cần nói cũng đã đủ hiểu chuyện gì.



Thẩm Diệu Hàm không nói cho anh biết chuyện mẹ anh đến tìm cô.



Cô ngồi bên trong quán nước đối diện với người phụ nữ trung niên có vẻ đẹp hiền hoà, giọng nói của bà lại vô cùng nhẹ nhàng, mang đầy cảm giác bà rất thương Đông Phong.



“ Diệu Hàm! bác biết con yêu Tiểu Phong, nhưng nó cần có tương lai con ạ, nó là đàng ông nên cũng cần người vợ để giúp nó phát triển sự nghiệp, con có hiểu ý bác không? ” Bà vẻ mặt như đang muốn cầu xin cô mau rời khỏi con trai bác ấy.



Thẩm Diệu Hàm cúi mặt giọng cô nghe êm tai đến lạ “ Dạ con hiểu ”.



“ Nếu bây giờ bác bảo nó chia tay với con chắc chắn nó sẽ không đồng ý, nên bác mới muốn nhờ con mong con hiểu cho ”.



“ Tháng sau nó phải đính hôn với Tiểu Thư của Hạ Gia rồi ” Bà cố ý nói thêm cho cô hiểu.



Cô nghe đến đây trái tim liền cảm thấy đau nhói, cô là người biết rõ nhất về cách biệt gia thế, cũng biết bản thân không xứng với anh, trái tim nhỏ bé của cô cũng chẳng thể chịu thêm đã kích nữa rồi.



Thẩm Diệu Hàm nở nụ cười dịu dàng nói với bà ấy “ Con biết rồi, con sẽ nói với anh ấy ”.



“ Con xin phép ” Cô kéo ghế đứng dậy, cúi đầu chào bà rồi mới rời khỏi.



Xem ra chuyện cô cũng chỉ đến đây, cô chỉ là kẻ làm ngáng chân anh, mãi mãi cũng thể không chung một con đường, cuối cùng cũng chỉ đi đến đây.



Hoá ra cảm giác bị mẹ người mình yêu tìm đến nói những lời đó lại thế này, cũng giống Giai Giai, hoá ra ngày đó Giai Giai cô ấy cũng từng chịu những lời nói cay nghiệt thế này.



Thẩm Diệu Hàm trở về nhà, cô về sớm hơn La Đông Phong nên nấu cơm tối đợi anh về, vừa nấu cơm tối vừa khóc nước mắt của cô bất giác rơi xuống không rõ nguyên do.



Đến tối La Đông Phong từ công ty trở về nhà, vừa về anh đã ôm chầm lấy cô, với anh cô chính là liều thuốc duy nhất xoá tan mọi mệt mỏi của bản thân.



“ Hàm Hàm! Hôm nay anh đi làm thật sự rất mệt, em thưởng cho anh đi ” La Đông Phong vẻ mặt nũng nịu nhìn cô đầy mong đợi.



Nhưng sắc mặt của Thẩm Diệu Hàm không thay đổi, cô lạnh lùng đẩy anh ra khỏi người mình giọng nói không có chút cảm xúc.



“ Anh đừng như vậy, mệt thì ăn tối xong về phòng nghĩ ngơi ” Thẩm Diệu Hàm lạnh nhạt đến mức khiến La Đông Phong sững sốt.



“ Hàm Hàm! Anh lại làm gì sai rồi sao, em đừng giận nói anh nghe anh sẽ sửa được không? ” La Đông Phong nắm lấy tay cô, vẻ mặt vô cùng bất an nói.



Thẩm Diệu Hàm nhìn anh, gương mặt không một chút cảm xúc gì, lạnh tanh, lạnh đến mức khiến người ta rùng mình “ Đông Phong! Chúng ta chia tay đi em chán rồi không muốn yêu nữa ”.



La Đông Phong bất động trơ mắt nhìn cô, xong liền nở nụ cười trừ “ Em đừng đùa nữa, anh sai anh sẽ sửa đột nhiên chia tay làm gì ”.



“ Em nói thật, em chán rồi không còn tình cảm nào với anh nữa ” Thẩm Diệu Hàm thái độ vô cùng vô cùng nghiêm túc nhìn anh.



“ Tại sao ” La Đông Phong lúc này mới nhận ra rằng cô không đùa, mà cô đang vô cùng nghiêm túc.



Anh sững sờ hỏi lại cô, vẻ mặt ngờ nghệch nhìn cô, ánh mắt mang chút thất vọng.



“ Em nói rồi, em hết tình cảm rồi chúng ta chia tay thôi ” Thẩm Diệu Hàm vô cùng kiên nhẫn nhắc lại một lần nữa.



La Đông Phong cười nhạt, bàn tay buông lỏng tay cô ra “ Chúng ta yêu nhau nhiều năm như vậy, em nói hết yêu liền hết yêu? ”.



Thẩm Diệu Hàm không nói nữa, cô đứng dậy quay người đi về phòng “ Vì yêu nhiều năm nên đâm ra chán rồi ”.



Anh ngồi trên sofa phòng khách, ánh mắt vẫn dõi theo hình bóng của cô, người con gái này anh đặt cả tâm can để yêu cô, anh theo đuổi cô cũng rất lâu.



Mọi yêu cầu của cô anh đều chưa từng làm trái ý.



Cuối cùng lại không hiểu nổi được cô, cuối cùng cũng không thể có được trái tim cô, anh thật sự không hiểu được cô là đang nghĩ cái gì, cũng không thể hiểu nổi cô nữa rồi.



Thẩm Diệu Hàm trở về phòng coi khoá cửa lại, cơ thể bất giác trượt theo cánh cửa, ngồi ôm lấy bản thân, tiếng khóc nấc vang lên, cô không muốn chia tay anh, một chút cũng không muốn.



Tiếng khóc của cô vô cùng đáng thương.



Cô cũng không biết được hai người họ vốn chỉ cách một cánh cửa, anh ở bên ngoài dựa lưng vào cánh cửa, tiếng khóc nấc của cô anh đều nghe thấy, anh im lặng dựa vào không nói gì cũng chẳng tạo ra tiếng động.



Thẩm Diệu Hàm khóc đến mức ngủ quên đi, anh bên ngoài một lúc bên trong không còn tiếng động nữa anh mới nhẹ nhàng bế mở cửa đi vào bên trong.



La Đông Phong bế cô đang ngủ quên ở nền nhà lên tay, đi đến giường ngủ, anh nhẹ nhàng đặt cô xuống đắp chăn cẩn thận, anh làm sao để mất cô dễ dàng như vậy.



Thẩm Diệu Hàm trở nên như vậy chỉ có thể là mẹ anh tìm đến cô ấy, nên cô ấy mới chia tay anh, là anh không bảo vệ cô tốt, là anh không để mắt đến cô chăm sóc cô thật tốt.



“ Bảo bối! để em thiệt thòi rồi, chồng em đi đòi lại công bằng cho em ” La Đông Phong nói xong hôn lên trán cô một cái.



Anh bước chân thẳng tắp ra ngoài, còn cho người canh giữ cô cẩn thận, sợ cô lại chạy trốn như Trình Giai Giai hay Tiêu Mỹ Trinh nữa thì khổ lắm.



Bảo bối của anh, anh không nỡ nặng lời vậy mà mẹ anh lại ép cô ấy rời khỏi anh.



La Đông Phong trở về nhà, mẹ anh và Hạ Vy đã ngồi bên trong đợi sẵn, vì biết hôm nay anh về nên cô ta mới đến đây để tìm gặp anh.



Vừa nhìn thấy anh hai mắt cô ta đã sáng lên, anh đẹp trai thật, vẻ đẹp không một chút tùy vết của anh khiến cô ta say mê.



“ Tiểu Phong! con về rồi con nhìn xem biết con về Tiểu Hạ đã nấu rất nhiều món đợi con đó ” Mẹ anh vô cùng vui vẻ đứng dậy kéo tay anh rồi nói.



La Đông Phong ngồi xuống sắc mặt lạnh ngắt, không đợi người khác lên tiếng mà đi thẳng vào vấn đề cần nói.



“ Mẹ! có phải mẹ đến gặp vợ con? ” La Đông Phong nói thẳng là vợ vì anh vốn không muốn kết hôn với Hạ Vy.



Muốn đánh dấu rằng mình là người đã có chủ, mà chẳng ai thay thế được cô.



“ Vợ? vợ con là ai đừng ăn nói hàm hồ, con chuẩn bị mà kết hôn với Tiểu Hạ đi ” Mẹ anh có chút tức giận khi anh chưa gì đã nhắc đến cô.



La Đông Phong nhếch mép nhìn cô ta đang sững sốt nhìn anh, sắc mặt anh không tốt ngay cả đôi mắt cũng hình viên đạn như muốn đâm thủng người cô ta.



Anh nhìn cô ta, hai chân vắt chéo tay gác lên ghế sofa ở giữa nhà “ Cô ta? đem cô ta về sách dép cho vợ con thì được chứ bắt con cưới cô ta thì đừng hòng ”



Hạ Vy lúc này nghe anh nói liền biến sắc, cô ta đứng bật dậy đầy tức giận, ngay cả nết na cũng không cần giữ nữa.



“ Anh nói cái gì? cái con nghèo đó mà anh đem so với tôi sao? ” Hạ Vy lớn tiếng nhìn La Đông Phong.



Anh nghe người khác xúc phạm cô liền không kiềm lòng mà rút súng chỉa vào đầu cô ta, nhướn mày đầy thách thức, ngay cả mẹ anh cũng không thể xen vào.



Họng súng chỉa vào đầu Hạ Vy khiến cô ta sợ tái cả mặt mũi.



“ Cô nói ai nghèo? Cả tài sản của tôi đều đứng tên vợ tôi, tôi là làm không công cho vợ tôi người nghèo là tôi mới đúng cô nói sai rồi ” La Đông Phong chậm rãi nói từng câu từng chữ, khiến cô ta tức giận đến đỏ cả mặt.



Hạ Vy sợ hãi, nhưng lại không kiềm được cơn giận “ Cô ta cũng đâu có gì hơn tôi, gia sản tôi cúng có ”.



La Đông Phong bật cười nhìn cô ta, nhìn cô ta từ trên xuống dưới một chút cũng không thể so với vợ anh, vợ anh nhìn xinh hơn cô ta nhiều, cô ta là hàng dạt còn vợ anh là hàng limited.



“ Cô hỏi vợ tôi có gì hơn cô? Cô ấy cái gì cũng hơn cô, ba vòng hơn cô, chân cũng dài hơn cô, và đặc biệt lại còn xinh đẹp hơn cô nữa ” Anh nhìn cô ta tức giận đầy thích thú.



Hạ Vy liền câm nín không nói nên lời, quay mặt sang mẹ anh cầu cứu nhưng đến bà cũng không cứu nổi vì thứ La Đông Phong cầm là súng chứ không phải là đồ chơi tầm thường của trẻ con.



“ Tôi nói tôi không kết hôn, cô còn nhờ mẹ tôi tìm đến vợ tôi làm phiền cô ấy, thì tôi sẽ thay cô ấy dọn xác cô ” Anh rút súng xuống.



Cô ta lúc này ngã phịch xuống ghế sofa.



Mẹ anh cũng không dám nói gì, vì bà biết La Đông Phong nói được làm được tính khí chẳng khác nào anh họ nó, đây cũng là lần đầu bà thấy con trai bà tức giận như vậy.



Ở nhà Thẩm Diệu Hàm vừa thức giấc, không thấy anh ở nhà, cô vừa định dọn hành lý rời đi, nhưng hành lý dọn xong lại không thể bước ra khỏi cửa, anh vậy mà lại cho người canh giữ cô.



“ Thiếu Phu Nhân! cô ở lại đợi La Thiếu cậu ấy về đi, cô đi như vậy cậu ấy sẽ lấy mạng chúng tôi mất ” Một tên vệ sĩ nhanh chóng chặn cô lại không cho cô ra khỏi cửa.



Thẩm Diệu Hàm nhìn anh ta, cô vẻ mặt có chút bực bội “ Tôi và La Thiếu nhà cậu đã không liên quan nữa rồi, tôi đi rồi anh ấy cũng sẽ không làm gì các người đâu ”.



Người đàn ông từ trong gara xe đi ra, bước chân thẳng tắp, quần tây đen kết hợp cùng áo sơ mi trắng cổ trụ đóng thùng sắc mặt vô cùng u ám tiến lại chổ cô.



La Đông Phong vừa nghe cô nói không liên quan, anh liền tức giận không chịu được.



“ Em nói lại anh nghe ”



Anh đi lại phất tay cho vệ sĩ lui xuống, anh nâng bàn tay cô lên, mân mê những ngón tay xinh đẹp của cô, giọng điệu đầy đe doạ.



Chẳng hiểu sao nhìn anh lạ lẫm thế này, còn trong hình ảnh này lại khiến Thẩm Diệu Hàm có chút sợ hãi, không dám nói với anh.



La Đông Phong ngẩn đầu nhìn cô, đang nhìn mình “ Sao vậy? không nói sao? còn định bỏ chạy? ”.



Thẩm Diệu Hàm im lặng lắc đầu nhìn anh, đôi mắt long lanh.



“ Chồng em vất vả đi đòi công bằng cho em như vậy, em lại còn muốn bỏ trốn, em thật sự không phải thấy anh quá đáng thương sao? ” La Đông Phong nhìn cô, bài ra vẻ mặt cưng chiều đối với Thẩm Diệu Hàm.



Anh vòng tay qua ôm lấy eo của cô, mặt đối mặt bốn mắt nhìn nhau.



Thẩm Diệu Hàm không hiểu ý anh nói, cô liền nghi hoặc hỏi lại “ Anh lại làm gì nữa vậy ”.



“ Không làm gì cả, chỉ là suýt chút đã giết người rồi ” La Đông Phong bình thản nói với cô.



“ Nhưng anh chợt nhận ra, nếu giết Hạ Vy sẽ bẩn tay anh, em sẽ mắng, cũng không thể để em thành goá phụ ” La Đông Phong hôn lên trán cô, lời nói đầy bỡn cợt.



Thẩm Diệu Hàm đơ người không nói gì, chỉ im lặng mặc cho anh ôm, cho anh hôn.



“ Sao này có chuyện gì nhất định phải nói anh nghe, không được hành xử như hôm qua nữa biết không, chồng em không phải để trang trí ”.



“ Sao này dù em cầm súng bắn chết người thì chồng em sẽ thay em dọn xác không phải sợ, chỉ cần đừng chia tay anh là được, nếu còn như hôm qua nữa anh nhất định không bỏ qua cho em ”.



Anh bế cô lên, cúi đầu hôn lên môi cô đầy dịu dàng.



Thẩm Diệu Hàm nhìn anh cười đến tít mắt, cô nghe anh nói thì không khỏi cảm động, cô thật sự là có phước lắm đó, được La Đông Phong cưng như trứng hứng như hoa, lại còn được anh theo đuổi trước nữa.



“ Đông Phong! Em yêu anh nhất ”.



“ Gọi ông xã, giấy kết hôn anh đã thay em ký rồi ” La Đông Phong đặt cô lên giường, cốc vào đầu cô một cái rồi dịu dàng nói.



Thẩm Diệu Hàm có chút bất ngờ khi tất cả anh đều có thể làm, chuyện cô làm chỉ là ở nhà đợi anh.



“ Ừm! Ông xã! Em yêu anh, rất rất yêu anh, cả đời này chỉ yêu một mình anh ”.



La Đông Phong bật cười, dịu dàng hôn lên môi cô, nụ hôn ngọt như đường mật, khiến cô đáp lại anh một cách dây dưa không muốn rời, vòng tay qua cổ anh.



Anh chòng hay tay khóa cô dưới thân mình.



“ Bà xã! em thật sự biết dụ người ”.



“ Cũng là do anh dạy ”



Thẩm Diệu Hàm cầm vạt áo anh ngẩn đầu tiếp tục hôn lên môi anh mà cắn mút, lần đầu thấy cô chủ động La Đông Phong không khỏi phấn khích, anh dùng một tay vịnh lấy eo cô mà siết chặt cô ép vào người anh.



“ Bà xã! Anh yêu em ”.



Nói xong anh liền đè cô xuống giường, đêm dài lắm mộng, nhưng là giấc mộng đẹp, khi giữa họ cuối cùng cũng tháo bỏ được khúc mắc, cuối cùng cũng ở bên nhau mà không cần ý kiến của người khác.



Cả đêm triền miên, sự cưng chiều của anh dành cho cô chưa bao giờ ngừng lại, tình yêu của cô dành cho anh cũng không có chuyện sẽ hết.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK
Chương trước
Chương trước
Chương sau
Chương sau
Về đầu trang
Về đầu trang