[ Em vừa đi với Hứa Chí Quân về? ]
Trình Giai Giai vì sợ Chu Trạch Dương hiểu lầm liền vội giải thích.
[ Không phải, chỉ là vô tình gặp thôi, anh đừng hiểu lầm ]
Tin nhắn bên kia rất nhanh được hồi đáp, đọc có thể thấy mang theo sự tức giận của Chu Trạch Dương.
[ Trình Giai Giai! Vô tình? Nhà cậu ta không hề cùng đường với em, em còn muốn nói dối ]
Cô không tin Chu Trạch Dương lại không chịu tin cô, anh lại cho rằng cô nói dối anh để đi với Hứa Chí Quân sao? Phải làm thế nào anh mới chịu tin cô chứ.
[ Em không nói dối anh ]
Cô buông điện thoại xuống, cầm lấy một bộ pijama rồi bước vào phòng tắm, đột nhiên dòng nước lạnh lại khiến cho cô tỉnh táo suy nghĩ, dường như ở bên cạnh Chu Trạch Dương lâu quá cô đã dần ỷ lại anh ấy, trái tim cũng không thể ngăn lại tình yêu của cô dành cho Trạch Dương, mỗi ngày nó đều tăng thêm một chút.
Cô cũng đang cố gắng từng ngày để thay đổi, để xứng với Chu Trạch Dương.
Trình Giai Giai trở ra nhưng dòng tin nhắn của cô vẫn không có hồi đáp, Trình Giai Giai nghĩ có lẽ do anh giânn dỗi cô nên mới như thế, qua ngày mai sẽ không sao nữa, cô lấy vở ra học bài, chỉ có như vậy cô mới có thể đứng cùng Chu Trạch Dương.
Chu Trạch Dương bị mẹ anh gọi về nhà gấp, nên không để ý đến tin nhắn mà Giai Giai gửi đến.
#playerDailymotion {width: 520px; float: right; padding-left: 10px; margin-right: -10px;}
Người phụ nữ trung niên ngồi nghiêm nghị ở trên sofa, bà chỉ định gọi anh về ăn một bữa cơm. Chu Trạch Dương thông thả bước vào bên trong nhà, anh cảm giác bầu không khí có gì đó không đúng.
“ Mẹ ba đâu? ” Chu Trạch Dương vốn dĩ không thích về đây cho lắm vì về đây cảm giác ngột ngạt vô cùng.
Mẹ anh cầm tách trà nhẹ nhàng thổi nhẹ mấy cái sau đó uống một ngụm nhỏ rồi mới đáp “ Ở trên thư phòng ”.
“ Ngày mốt con xin nghĩ hôm hôm, Khả Vy ngày mốt sẽ về nước con nhớ ra sân bay đón con bé đấy ” Mẹ anh lạnh nhạt lên tiếng.
“ Cô ấy về rồi? ” Chu Trạch Dương bất ngờ, Khả Vy về rồi? Người mà anh đợi cuối cùng cũng chịu về rồi.
“ Ừm! Hai bên gia đình cũng sắp xếp rồi hai đứa chuẩn bị đính hôn đi ” Mẹ anh gật đầu, vẻ mặt nghiêm nghị, vì bà biết Chu Trạch Dương rất để ý đến Khả Vy.
Hai đứa này lớn lên với nhau từ bé, lại rất mến nhau, lúc nhỏ Chu Trạch Dương còn nói lớn lên nhất định sẽ cưới Khả Vy làm vợ, bà cũng rất nhiệt tình ủng hộ.
Chu Trạch Dương đột nhiên rơi vào trầm mặc, anh đợi Trịnh Khả Vy năm năm rồi, bây giờ cô ấy về rồi, tại sao anh lại thấy trong lòng khó chịu nhỉ? Sự lo âu này từ đâu mà dâng lên vậy? Khiến trái tim anh lại khó chịu vô cùng.
“ Lên gọi ba con xuống dùng cơm đi ” Mẹ anh nhìn thấy cũng trễ rồi, liền nói với anh.
Chu Trạch Dương mơ hồ gật đầu, sau đó lên gọi ba mình xuống dùng cơm tối, sắc mặt anh trầm mặc từ lúc nghe tin Khả Vy về lại chẳng biết thế nào với Trình Giai Giai, anh đợi Khả Vy lâu như vậy không thể bỏ lỡ cô ấy.
Buổi cơm trôi qua vô cùng bình thường, chỉ hỏi anh về mấy vấn đề học hành không có gì to tác, chỉ là Chu Trạch Dương trong lòng chẳng hiểu sao lại khó chịu vô cùng, mẹ anh cũng liên tục nhắc về Khả Vy khiến anh không hiểu sao trái tim lại rung lên.