“ Công chúa nhỏ em có đau không? ” Anh nắm lấy tay cô ân cần nói.
Trình Giai Giai nhìn anh lắc đầu, vẻ mặt đượm buồn, nếu mẹ anh không nhắc có lẽ cô đã quên chuyện ba mẹ cô đã qua đời rồi.
Chu Trạch Dương thừa sức hiểu được cô đang buồn chuyện gì.
Anh vươn tay ôm lấy cô “ Công chúa nhỏ đừng buồn, sau này anh thay ba mẹ chăm sóc em, bên cạnh em, yêu thương em được không? ”
Trình Giai Giai khẽ gật đầu.
Anh hôn lên môi cô một cách nhẹ nhàng, nhưng tay anh vừa chạm vào người cô đã bị cô thẳng thừng gạt ra một cách không thương tiếc, vì nếu để anh làm càng ngày mai cô không thể đến bệnh viện làm việc.
Bụng cô đột nhiên kêu lên mấy tiếng, Chu Trạch Dương nhìn cô bật cười.
Anh lại ngăn tủ lấy ra một tờ giấy, đưa đến trước mặt cô “ Anh cho người chuẩn bị thủ tục đăng ký kết hôn rồi, bây giờ chỉ cần em ký một cái em liền làm vợ anh ”
“ Tại sao em phải ký, anh còn chưa cầu hôn em ” Trình Giai Giai bĩu môi uất ức nói.
“ Dù không cầu hôn em vẫn phải ký, vì nếu không lấy anh sau này không ai dám lấy em ” Chu Trạch Dương tự tin nói, ai mà dám lấy cô chứ, ai có lá gan đó anh liền cho anh ta không thấy mặt trời.
Nhìn vẻ bá đạo của anh Trình Giai Giai chỉ biết đặt bút ký vào.
Vừa ký xong liền bị anh nhấc lên, cô hốt hoảng vòng tay ôm lấy cổ anh “ Chu Trạch Dương anh làm gì vậy? ” anh lại phát điên cái gì nữa vậy.
#playerDailymotion {width: 520px; float: right; padding-left: 10px; margin-right: -10px;}
“ Gọi sai rồi! gọi ông xã ” Chu Trạch Dương cắn lấy đầu ngón tay cô trách mắng.
“ Gọi cái đầu anh ” Trình Giai Giai đánh vào người anh mấy cái quát mắng.
Chu Trạch Dương đặt cô xuống, anh nheo mắt nhìn cô, Trình Giai Giai liền có cảm giác nguy hiểm nếu cô cãi anh chắc chắn anh không bỏ qua cho cô đâu.
Cô mỉm cười vòng tay qua cổ anh, nhẹ nhàng hôn lên môi anh mà dỗ dành “ Ông xã! ”.
“ Ừm ngoan! để ông xã đi nấu đồ ăn tối cho em ” Chu Trạch Dương hôn lên trán cô nói.
Vẻ mặt anh đầy mãn nguyện.
Bọn họ như vợ chồng son.
Lần này Chu Trạch Dương vô cùng cưng chiều cô, cô bảo anh về sớm 5h chiều anh đã có mặt ở nhà, cô bảo anh dọn nhà, anh liền không thèm đến công ty mà ở nhà dọn nhà cho cô.
Hôm nay là chủ nhật anh và cô đều không đi làm, Trình Giai Giai ngồi gọn trong lòng anh, anh vẫn cầm lấy laptop mà xem tài liệu của Trịnh Thị.
Nhìn chẳng hiểu được gì, hai mắt liền sụp xuống mở không nổi nữa, cô liền ngồi ngủ ở trong lòng anh, dạo gần đây Giai Giai rất dễ ngủ, tính tình cũng thay đổi thất thường, nữa đêm lại đòi ăn.
Chu Trạch Dương vuốt tóc cô, hôn lên trán cô một cái, rồi cố gắng xem tài liệu thật nhanh để mang cô về phòng ngủ, nhưng anh vừa cử động mạnh cô liền giật mình thức giấc.
“ Trạch Dương! Em đói ” Trình Giai Giai nằm trong lòng anh lên tiếng.
“ Được, anh đi lấy đồ ăn cho em ” Chu Trạch Dương gật đầu, bế cô lên ngồi ngay ngắn rồi anh mới đi lấy đồ ăn cho cô.
Trình Giai Giai ngồi đợi anh xuống bếp lấy đồ ăn, mắt bất giác quét qua bản lịch tuần, 23 sao? hình như cô đã trễ mùa dâu được 1 tháng rồi? từ tháng trước vẫn còn đều ngày mà.
Không phải cô mang thai rồi đó chứ?
Đúng lúc Trạch Dương mang đồ ăn lên cho cô, nhìn cô thất thần liền lo lắng không ít, anh đặt bát cháo xuống sau đó liền lại chổ cô mà cẩn thận hỏi.
“ Em sao vậy? khó chịu chổ nào sao? ”
“ Không có! nhưng bà dì của em đã trễ một tháng rồi ” Trình Giai Giai nhìn anh bất an nói, cô chưa muốn mang thai.
Chu Trạch Dương không hiểu liền ngây người ra suy nghĩ mất một lúc “ Dì em lên thăm em sao? sao lại trễ đến tận một tháng vậy? ”.
“ Đồ ngốc nhà anh, em làm gì còn dì nào chứ ” Trình Giai Giai thật hết nói nổi với Chu Trạch Dương, cô cốc vào đầu anh một cái.
Suy nghĩ mất một lúc mới nhớ ra, Chu Trạch Dương liền hiểu vấn đề.
“ Thay đồ đi, anh đưa em đến bệnh viện ”
Trình Giai Giai cũng vô cùng lo lắng, cô không có kinh nghiệm mang thai nên rất sợ, cô khẽ gật đầu. Anh lái xe đưa cô đến bệnh viện, suốt đoạn đường anh cũng không nói gì liền khiến cho Giai Giai có suy nghĩ anh cũng không muốn cô mang thai, nếu mang thai nhưng anh và cô đều không muốn thì đứa bé này biết làm sao đây?
Trình Giai Giai cúi mặt không nói, nếu anh muốn cô sẵn sàng sinh đứa bé ra, để cả hai người cùng nuôi, nhưng nếu Trạch Dương không muốn cô cũng sẽ tự mình đi sinh sau đó tự nuôi dưỡng mà không cần người khác.
Cô không thể nhẫn tâm bỏ đứa con của mình, nó là giọt máu của cô, lương cô cũng không phải không nuôi nổi một bảo bối nhỏ, nhưng Chu Trạch Dương xem ra anh thật sự không muốn có con.