Trình Giai Giai vừa hoàng thành xong cả phẫu thuật kéo dài hai tiếng. Cô mệt mỏi quay về phòng làm việc của mình, vừa ngã lưng ra ghế nhắm mắt nghĩ ngơi thì cửa phòng làm việc có người gõ.
“ Vào đi ” Trình Giai Giai mệt mỏi lên tiếng.
Nữ nhân viên y tá bước vào trên tay cô bé còn có mấy hộp đồ ăn.
“ Bác sĩ Trình! Đồ ăn trưa Chu Thiếu mang đến cho chị ”.
Nữ y tá vừa dứt lời.
Trình Giai Giai lộ ra vẻ mặt khó coi vô cùng “ Mang ra ngoài bảo anh ta tự ăn đi ” Cô mệt mỏi không quan tâm.
Ngày nào Chu Trạch Dương chả đến, cô thật sự không muốn dính líu đến anh một chút nào. Cô không muốn nhìn thấy anh, sao bao nhiêu chuyện xảy ra dù bây giờ anh nói anh thật lòng thích cô, cô cũng chẳng dám tin nữa.
Nữ y tá mang đồ trả cho Chu Trạch Dương.
Anh đột nhiên có chút tức giận, dù cô không thích anh, thì cô cũng đừng hành hạ bản thân như vậy chứ. Chu Trạch Dương cầm túi đồ ăn khó chịu mở cửa bước vào phòng làm việc của cô.
“ Trình Giai Giai em là đang muốn hành hạ bản thân đến chết hay sao? ” Chu Trạch Dương tức giận đứng trước mặt cô.
Trình Giai Giai chậm rãi mở mắt ra nhìn anh, dáng vẻ vô cùng lười nhác “ Liên quan gì đến anh? ” cô bị gì là chuyện của cô không liên quan đến anh.
“ Không liên quan? Được anh sẽ đến nói chuyện với ba mẹ em ” Chu Trạch Dương tức giận gật đầu, anh thật sự không chịu nổi khi thấy cô thế này. Cả một tháng nay theo cô anh hình như thấy cô gầy đi không ít.
#playerDailymotion {width: 520px; float: right; padding-left: 10px; margin-right: -10px;}
“ Anh dám ” Trình Giai Giai tức giận. Anh rốt cuộc lấy quyền gì mà quản cô, cô và anh đã kết thúc lâu rồi cô cũng không còn là cô gái năm đó cam chịu tất cả vì anh nữa.
“ Em nói xem? Chu Trạch Dương anh có dám không? ” Chu Trạch Dương tiến tới ép cô dựa vào bàn làm việc, anh ghé sát tai cô mà thì thầm.
Cô hoảng hốt hai tay chống lên ngực anh. Tư thế này vô cùng ám muội, Trình Giai Giai không sợ hãi mà nhìn thẳng vào mắt anh.
Cảm thấy không chịu nổi nữa liền thở hắc ra một hơi rồi nhẹ nhàng lên tiếng.
“ Anh rốt cuộc muốn thế nào mới buông tha cho tôi? ”
“ Quay về làm bạn gái anh ” Chu Trạch Dương nhướn mày nói với cô
Trình Giai Giai không nhịn nổi nữa liền đẩy mạnh anh ra hai má ửng đỏ nói “ Anh đừng hòng ”.
Xong liền bỏ đi khỏi phòng làm việc cô còn ở lại chắc cô tức chết cô mất. Anh tưởng anh ngon lắm sao? Muốn bỏ liền bỏ muốn cô về liền bắt cô về sao?
Chu Trạch Dương mỉm cười nhìn cô rời đi, anh liền nhanh chân xoay người một cái liền ép sát Trình Giai Giai vào cánh cửa phòng làm việc.
“ Công Chúa Nhỏ! em ngoan ngoãn đi hay em muốn anh làm em tại đây? ” Chu Trạch Dương dùng tay vuốt sống lưng của Trình Giai Giai khiến cô rùng mình một cái.
Trình Giai Giai nhìn vẻ mặt nham hiểm của anh khiến cô có chút sợ hãi. Phòng này cách âm nên dù anh làm gì người khác cũng không hay biết, nhưng cô sợ người khác vào bất chợt.
“ Chu Trạch Dương! Anh mau buông ra ”
Anh cúi đầu hôn lên môi cô ngang ngược nói “ Không buông ”.
“ Anh... ” Trình Giai Giai còn chưa nói hết câu đã bị Chu Trạch Dương hôn ngấu nghiến, như bao nhiêu sự nhớ nhung đều dồn vào nụ hôn đó.
Trình Giai Giai không chống đỡ nổi sự dịu dàng của anh. Mấy phút sau liền bắt nhịp theo anh, đến khi cánh tay anh chuẩn bị luồng vào áo cô thì cô mới giật mình đẩy anh ra.
“ Sau này đừng đáp lại nếu không anh cũng không thể buông tha em một cách dễ dàng như vậy đâu ” Chu Trạch Dương bật cười thích thú nhìn cô.
Cô không thèm quan tâm đến anh, đi lại ghế ngồi xuống, tức giận lấy túi đồ ăn của anh ra ăn. Chu Trạch Dương ngồi ghế đối diện cô, anh cẩn thận bốc tôm cho cô.
Trình Giai Giai cũng không có ý kiến với hành động dịu dàng của anh, vì cô sợ ý kiến anh lại làm bừa.
Người không khác gì Trình Giai Giai chính là Tiêu Mỹ Trinh. Thậm chí Tiêu Mỹ Trinh còn khổ sở hơn cả cô nữa.
Từ Minh Viễn bắt cô nàng về sống cùng anh ta. Mỗi ngày Tiêu Mỹ Trinh đi làm về dù sớm hay trễ cũng chẳng bao h thấy Từ Minh Viễn ở nhà. Dù thời gian trôi dù cô nàng có thích anh ta thì sự thật về gia thế, về tình cảm một phía cô cũng không hi vọng hay ảo tưởng mong đợi gì từ anh.
Trên đường đi làm về trên tay cô là ly cacao nóng, chiếc áo khoác dày trên người cô giúp cô sưởi ấm khi thành phố A trở lạnh. Đây là lần đầu cô nàng thấy thành phố A lạnh đến mức này.
Đột nhiên bước chân Tiêu Mỹ Trinh khự lại, ánh mắt cô dán vào khung cửa sổ ở nhà hàng sang trọng bên đường. Từ Minh Viễn đang ngồi cùng một cô gái ở bên trong nhà hàng, cô gái đó rất quen mắt.
Tiêu Mỹ Trinh chợt nhớ ra cô gái đó là thanh mai trúc mã của Minh Viễn. Cô cười nhạo bản thân, đứng đó không biết trôi qua bao lâu, dòng xe lướt qua cô, phải mất một lúc cô mới hoàng hồn mà bước đi tiếp.
Xem ra cũng phải tìm cơ hội để nói chuyện rõ ràng một lần.
Từ Minh Viễn bên trong nhà hàng lúc này bất ngờ quay đầu ra bên ngoài nhìn, anh cảm thấy như ai đang nhìn mình nhưng lúc anh quay sang chỉ thấy được bóng lưng của một cô gái đang bước đi trên vỉa hè.