...
Robert trầm ngâm hồi lâu, cuối cùng ông mới lên tiêng:
- Tôi nghĩ Anthony quá đủ mạnh để không phải tham gia vào những trận vô bổ. Cả hai bên cũng đã hòa hoãn với nhau rồi. Cậu còn phải đuổi cùng giết tận đến vậy sao?
Nghe đến đây, sắc mặt Zane cũng dần thay đổi đi. Trong ánh mắt như đang hiện lên ngọn lửa, giống như nó đang hiện lên trong kia ức của anh vậy.
Bằng một cách nào đó, mà chỉ cần nhìn qua ánh mắt, Robert đã gần như thấy được hỏa hoạn sắp tới vậy. Thiết nghĩ vẫn nên là bảo toàn mạng sống cho chính mình trước đã. Nếu không giữ được mạng thì tranh đấu gia tộc còn ích lợi gì nữa chứ.
- Hèm... Hắn ta hiện tại cũng đã lui về dưỡng thân rồi. Cuộc gặp cuối cùng giữa tôi với hắn thì cũng đã là 7 năm trước. Lúc đó, hình như lão ta cũng đã nói tới việc gì đó, ủy thác cho ai để tìm người. Việc này là do tôi nghe lén lão ta nói điện thoại. Ngoài ra cả hai cũng chỉ ngồi chơi, nói đôi ba câu về sự đời thôi.
Từ lời nói ra, Zane vẫn thay đổi sắc mặt, dường như không được khả quan cho lắm. Gương mặt tối đi, đến ngay cả đường gân trên thái dương anh cũng hiện lên một cách rõ ràng.
Chớp mắt một cái, khi nhìn về phía Zane, đầu súng đen ngòm đang chĩa về bản thân. Robert bắt đầu biết lo cho tính mạng của mình. Ở đây có thuộc hạ của ông thì sao chứ? Ông có thể sống sót một cách dễ dàng vậy ạ? Nếu giết người không thành thì có lẽ Zane cũng chẳng thể tồn tại đến tận ngày hôm nay. Nếu không phải là Zane, ông có thể đàm phán với thằng cháu mình một chút. Nhưng với Zane, anh ta còn cho ông thời gian đàm phán chắc?1
Gương mặt bắt đầu hiện rõ nhưng nét lo lắng. Khẩu súng vẫn không di chuyển, vẫn hướng về phía ông một cách vô tình mà lạnh lẽo. Nó giống như đang ám chỉ việc nếu ông không nói cho đúng thì sẽ không còn cơ hội nào để được sống nữa. Chính vì điều này mà ông phải căn răng để nói ra bí mật mà ông chỉ muốn bản thân mình biết thôi:
- Đó là... sổ sách ghi chép của người anh trai của lão. Tôi không biết trong đó ghi chép lại những gì, nhưng có vẻ nó quan trọng đối với William nói chung. Hơn nữa, lão vẫn đang cho người đi tìm ra đứa bé đó. Cái xác chết khi hỏa hoạn đã được xét nghiệm ADN nhưng không trùng khớp. Còn về cuốn sổ đó, tôi cũng đã cố để tìm thử nhưng vẫn không thấy. Nó dường như bốc hơi khỏi thế gian này vậy.
Lần này có vẻ Zane đã hạ hỏa đi một chút. Ít nhất anh cũng đã biết được thông tin mình cần. Việc còn lại của Austin và người chú của anh thì tự đi giải quyết. Zane đứng dậy, ánh mắt liếc đến Austin, cả hai giống như có thể truyền đạt qua ánh mắt vậy. Austin cũng chỉ gật đầu, đợi đến khi Zane rời đi mới cho người đóng chặt cửa lại.
...
Kaylin khi này ngồi ở trong phòng khách, cô vẫn chỉ ngồi im một chỗ. Người hầu thi thoảng có đi đến để hỏi xem cô có cần gì không nhưng cô vẫn chỉ lắc đầu không có nói thêm gì.
Đang ngồi nhìn ra bên ngoài thì thấy chiếc Maybach đã quay trở về. Kaylin có chút vừa mừng vừa lo, cô vẫn đang đợi Austin về, chỉ có anh thì cô mới bắt chuyện dễ hơn. Nhưng Zane đương nhiên cũng sẽ trở về, điều này khiến gương mặt cô liến thoáng hiện lên tầng lớp sợ hãi.
Nhưng người đi xuống chẳng như mong đợi của cô, đã vậy còn khiến cô cảm thấy lạnh người hơn. Mỗi lần anh di chuyển bước chân để đi vào, mỗi lần nhìn cô đều giống như cô là căn nguyên của mọi vấn đề vậy.
Kaylin sợ hãi vội đứng dậy, chân vẫn hơi run. Cô không biết Zane bị ai chọc tức mà nhìn đáng sợ tới vậy. Như thể cô sắp bị đánh tới nơi rồi.1
Vừa thấy anh đến gần mình, cô vội cúi đầu chào anh ngay. Nhưng giây sau đó liền bị anh túm cổ gáy, bị siết chặt khiến da đầu của cô căng ra. Ánh mắt cũng run theo.1
Từng hành động của anh đều thô bạo, khiến Kaylin không dám làm gì nếu không sẽ còn đau hơn nữa.
Nhưng cô chưa hiểu gì liền bị anh tát mạnh một cái. Gương mặt dường như bị tê liệt không còn cảm giác. Khoang miệng cũng cảm nhận rõ vị tanh, han gỉ của sắt. Đến cả từ trong mũi cũng chảy ra dòng máu nóng. Kaylin vừa sợ vừa đau, đôi mắt còn bất ngờ xen lẫn sợ hãi. Đưa tay giữ lấy má của mình, cả người run lên rồi còn không dám nhìn Zane.1
Chưa hết sự sợ hãi vì cái tát đó, vậy mà anh liền mạnh tay xé bỏ bộ váy trên người cô. Giữa sảnh lớn đầy người qua lại, Kaylin trơ mắt không thể phản kháng. Mọi người xung quanh thấy cô rất đáng thương nhưng lại không thể vào can ngăn được. Đây là lần đầu tiên họ thấy Zane tức giận với một người con gái mà làm ra hành động như vậy. Thường thì anh sẽ tiễn họ một đoạn để gặp Chúa, nhưng cách làm này còn khiến cô gái bị sỉ nhục đến chết mất.
Cả người trần như nhuộng, Kaylin ôm lấy cơ thể co rúm người lại. Cô muốn biến mất khỏi đây nhưng chẳng thể làm cách nào hết. Đôi bàn tay nhỏ chẳng thể che được gì nhưng vẫn ôm chặt lấy người. Vậy mà Zane liền mạnh tay kéo ra, như thể sắp lìa cánh tay khỏi cơ thể luôn vậy. Hành vi của anh đều như kẻ điên loạn, nhìn khắp người Kaylin, kéo căng da thịt cô ra giống như đang muốn tìm thứ gì đó. Bị lật qua lật lại, rồi còn mạnh bạp khiến Kaylin run bần bật. Cô nức nở để cầu xin Zane, thậm chí còn phải co người vào trong cơ thể anh nhưng anh lại ra tay đánh cô, giống như anh đang muốn đưa cô lên bàn phẫu thuật để tìm kiếm thứ mình đang cần vậy. Kaylin run rẩy trong vô thức cũng chỉ biết nắm lấy ống quần của Zane để cầu xin anh.
Cô gái nhỏ ban nãy da còn trắng trẻo, bây giờ lại hiện lên những vết thương. Gương mặt cũng bầm dập hết vết thương cũ thì lại đến vết thương mới. Ánh mắt không cần chớp mắt cũng ứa ra nhiều nước mắt. Đến ngay cả trong tròng mắt còn bị tụ máu một cách rõ ràng.
Khi Zane còn đang tính kéo Kaylin ra ngoài xe thì Austin cũng về. Vẻ mặt anh còn đang vui nhưng vừa nhìn thấy cảnh tượng này mà đớ người ra. Vội chạy tới tách hai con người này ra. Anh biết Zane đang định làm gì, vì thế mà liền phải nói để Zane bớt động chạm tay chân với Kaylin:
- Không phải cậu biết suy luận lắm à? Nhìn như vậy còn chưa đủ để rõ con bé biết chuyện này hay không à? Có gì tôi sẽ tìm giúp cậu, con bé... dù sao chỉ là đứa nhỏ. Cũng không nên hà khắc quá như vậy.
Zane nhìn theo bóng dáng nhỏ của Kaylin đang nép sau Austin. Cô nhìn anh, quả thực giống như đang nhìn quái vật. Đều hiện lên ánh mắt sợ hãi, run rẩy không thể đứng vững.
Thấy Zane vẫn chưa có ý định thay đổi, Austin đành phải nói thêm:
- Tôi sẽ qua Pháp ngày mai. Nhất định trong một tháng sẽ tìm ra nơi ở hiện tại của hắn ta. Chỉ cần để con bé yên ổn là được rồi.
Lời vừa dứt, Zane liền đi tới kéo tay Kaylin lại về phía mình. Austin vì thấy trên người Kaylin không mặc gì, anh liền cởi áo khoác choàng lên người cho cô. Nhưng còn chưa cảm nhận được hơi ấm thì liền bị Zane vứt bỏ chiếc áo sang một bên. Bế thốc cô lên, quay người để đi vào nhà. Nhưng anh dừng lại mà lên tiếng:
- Nhớ kĩ, cậu có một tháng.
- Được, nhất trí.
Nhìn theo bóng lưng cao ngạo kia rời đi, Austin có chút hơi thấp thỏm trong lòng. Đúng thật anh chẳng phải người tốt gì, nhưng Kaylin thì khác. Nhìn một đứa bé không hiểu gì nhưng vẫn bị đánh đập làm anh thấy thương thay. Có lẽ đây là hiệu ứng khi ở cạnh thiên thần sao? Anh không biết từ bao giờ bản thân lại vì một người mà đâm đầu làm một việc có vẻ như tự chui đầu xuống hố sâu vậy.
..
Ở trên phòng, Kaylin vẫn không ngừng run. Cổ của cô bị ép ngửa lên rất cao, cả gương mặt cũng bị ép tới gần mặt Zane. Giữ lấy người cô còn điên cuồng cắn môi cô chứ không phải hôn. Kaylin bật khóc lớn trong vô vọng, cô đưa tay càng muốn đẩy Zane ra thì chỉ nhận lại càng nhiều nỗi đau.
Đến khi Zane dừng lại, Kaylin liền xoay người muốn chạy đi ngay. Nhưng cô còn chưa thể rời khỏi đùi anh liền bị anh giữ chặt người lại. Cả gương mặt chỗ nào cũng bị sưng còn chảy máu, người còn hiện đầy dấu răng đang chảy máu. Zane đưa mắt nhìn cô một lượt, bàn tay thô to đưa lên gương mặt cô. Đôi mắt đỏ sưng húp đó đều hiện rõ sự sợ hãi. Bàn tay càng đưa tới gần mặt cô, cô càng sợ mà rụt người. Muốn xoay người để né nhưng vừa thấy anh nhíu mày, cô liền mếu máo mà đưa tay run run, cầm lấy tay anh mà tự để tay anh lên má mình. Có lẽ bàn tay của anh còn to hơn cả mặt cô. Đôi mắt gần như tuyệt vọng sắp không trụ nổi nữa vậy.
Hơi thở lạnh phả ra, Kaylin sợ hãi mà liền nhoài người về phía Zane. Cô nhỏ bé trong lòng anh, lại muốn ôm anh. Nhưng còn không thể thì liền bị anh đẩy ra. Bàn tay thô to miết mạnh lên làm da bầm tím trên gương mặt nhỏ đó, đều không một chút nhẹ nhàng. Sau đấy liền rời xuống cơ thể kia. Anh đều chẳng nhẹ nhàng mà mạnh tay giống như vẫn muốn ra tay với Kaylin thêm vậy.
- Còn khóc?
Giọng nói có chút nhất mạnh vào từ khóc làm Kaylin liền phải lắc đầu. Cô đưa tay quyệt nước mắt đi. Vậy mà đôi mắt cô bây giờ lại chống đối lại cô. Nó còn chảy nhiều nước mắt hơn làm cô càng phải lau nhiều hơn.
Nhìn hành động này khiến Zane nhíu mày, anh giữ hai tay của Kaylin lại. Điều này làm Kaylin nghĩ mình đã làm gì sai, cô cố gắng không để bản thân sụt sịt trước mặt anh.
Nhưng Zane lại không làm gì nữa. Anh chỉ ôm cô nằm ngủ. Điều này khiến Kaylin có nhiều ủy khuất trong lòng. Dù sao anh đánh cô như vậy mà không có một lời hỏi thăm. Cô không cần anh xin lỗi, nhưng cô tủi thân, cô muốn có người hỏi thăm mình. Chỉ vì khi đó cô mới thấy bản thân mình còn có chút một điều gì đó cho cuộc đời.1
Nằm trong lòng anh, đến khi ngày càng trở nên im lặng, khi này Kaylin mới nhìn anh. Cô khịt mũi, lấy một chút cam đảm còn sót lại mà dụi đầu vào lồng ngực anh. Tuy đều lạnh lẽo nhưng cô lại cảm thấy đỡ hơn một chút. Có lẽ cô coi anh giống như một người cha, vẫn mong anh để ý tới mình dù một chút. Bàn tay nhỏ đưa đến hông của anh, lần mò mà nhẹ nhàng ôm lấy anh. Cô thật sự như đang coi anh là một người cha mất rồi. Có lẽ vì sống thiếu quá nhiều tình thương, để hiện tại dù là một người cô đang rất sợ, dù luôn áp bức đánh đập cô, nhưng mỗi lần cô đều không chống trả, chỉ mong một ngày nào đó người này sẽ hiểu cô chỉ cần anh một lần xoa đầu cô. Chỉ lạnh nhạt thôi cũng được. Cô chỉ muốn cảm nhận một chút nho nhỏ, cô chỉ muốn có một gia đình mà thôi.1