Trong lúc đang suy nghĩ thì Zane lại gọi điện thoại tới. Tay cô hơi run, cầm lấy điện thoại lên để nghe.
- D...dạ.
- Ra cổng đi.
Zane nói xong chưa kịp để Kaylin trả lời thì đã tắt máy. Cô hoang mang không hiểu anh đang định làm gì. Nói là sẽ ở cùng anh nhưng tâm lý cô cũng chưa ổn định lắm. Zane cho dù không hành hạ, không đánh đập nhưng cô vẫn thấy rất sợ anh. Con người này như có ma lực nào đấy khiến cô cứ phải cuốn lấy anh vậy.
Bước chân xuống giường mà ngó ra ngoài cửa sổ, trời tối nên cô không nhìn rõ Zane đang đứng chỗ nào. Cuối cùng thở dài mà bước đi nặng nề xuống dưới.
Vệ sĩ đứng canh gác ở ngoài cổng cũng nhiều, Kaylin ngó mãi nhưng không thấy Zane đâu. Cô đi ra sau bờ tưởng, quả nhiên anh đang đứng đó. Lâu rồi cô không thấy anh hút thuốc. Hình như vẫn có hút, chỉ là những lúc trước mặt cô thì anh sẽ vứt đi. Bộ dạng lười biếng dựa vào tường để hút thuốc, Kaylin cảm thấy Zane sống trong đó như đang hòa nhập với những tên tù nhân rồi vậy.
Đứng nhìn anh từ xa, vậy mà anh lại có thể biết được mà vứt điếu thuốc đi. Quay về phía Kaylin đang đứng, cũng không hề bước đến. Cô thận trọng đến gần anh, mùi thuốc lá nồng nặc khiến cô khó thở phải lùi mấy bước. Trước kia giàu có thì anh hay dùng loại đắt tiền cho nên cô không cảm thấy mùi ngột ngạt như này. Nhưng đấy là do Zane mỗi lần hút xong đều có thời gian để hóng gió, cô không ngửi thấy rõ mùi là đúng thôi. Chỉ là hôm nay cô đến sớm, anh gọi điện như vậy không nghĩ là cô sẽ theo lời anh mà xuống thật.
Cũng không có đến gần Kaylin, thậm chí còn đi đến hồ mà Vinson hay đến đó câu cá. Kaylin không hiểu, cô lại đi theo sau anh nhưng mà cách anh mấy bước, cô không phải là không thích, là mùi đó khiến cô khó thở.
Zane đột nhiên nhảy xuống hồ, sau đấy lại không có tiếng động gì. Cô cố gắng đến gần hồ hơn để nhìn nhưng không thấy bóng dáng anh, mặt hồ sau khi anh nhảy xuống dần lặng đi rồi. Kaylin lo sợ anh bị chuột rút, cô vừa gọi tên anh nhưng lại vô thức đi xuống hồ mất.
- Zane... Zane à...
Càng đi xuống sâu vẫn chẳng thấy anh có động tĩnh gì. Cô lo lắng muốn đi gọi người giúp nhưng bản thân mình hiện tại mới là người gặp nạn. Chẳng may trượt chân mà bị ngã ngửa ra. Cô sặc nước lại bị trôi ra khỏi vùng an toàn.
Zane khi này mới mở mắt bơi tới chỗ cô. Ôm lấy cô lên bờ mà không hiểu nổi cô có thể ngốc tới cỡ nào. Kaylin ho sặc sụa, mắt đỏ lên vì nước. Phải một lúc sau cô mới thấy đỡ hơn.
Lại không ngờ thấy Zabe lành lặn không hề có dấu hiệu của việc bị đuối nước. Cô mím môi co đầu gối lại. Tự dưng không đâu lo cho người biết bơi rồi, bản thân không biết bơi còn nhảy xuống dưới đó.
- Ngu dốt. Xuống hồ làm gì? - Zane ngồi bên cạnh, nằm xuống nhìn trời mà mắng cô.
Kaylin gục đầu xuống hai đầu gối, giọng nhỏ nhi nhí:
- Em... sợ Ngài bị... đuối nước...
Không thể hiểu nổi cô.
Còn đang yên tĩnh, Zane đột nhiên kéo Kaylin xuống nằm đè lên anh. Cô thấy gương mặt anh qua ánh đèn yếu ớt. Zane cứ lạnh lùng dù thế nào cô vẫn thấy anh xa cách với cô quá. Nhưng còn chưa hiểu gì đã bị anh giữ chặt lấy gáy đè xuống để hôn. Không có sự chuẩn bị khiến Kaylin ban đầu giật mình sợ hãi. Tuy vậy cô vẫn khó thở quá đi, anh chưa từng nghĩ tới cảm nhận của cô một chút nào. Zane vẫn luôn như vậy mỗi lúc gần cô, cho dù ở địa vị nào vẫn không hề thay đổi điều đó. Cô vẫn phải nuốt nước mắt vào trong mà chịu đựng anh cho qua chuyện này.
Đầu môi đỏ ửng của Kaylin còn vương nước bọt của anh. Cô sợ anh sẽ làm những chuyện đồi bại ngay tại đây, cơ thể co rúm lại muốn tránh xa anh. Không ngờ Zane lại kéo cô đứng dậy. Anh cởi áo chỉ để vắt khô nước trên áo mà thôi.
Kaylin cảm thấy nếu như anh mặc như vậy sẽ cảm lạnh. Nhưng cô cũng không có quần áo của anh ở đây. Còn đang suy nghĩ thì Zane lên tiếng:
- Đến để gặp chú của em. Không định vào nhà à?
Kaylin mở to mắt nhìn anh. Đây đâu phải thời điểm thích hợp, hơn nữa cô chưa chuẩn bị gì hết. Cứ thế mà vào nói chuyện luôn sao?
- Có thể... có thể thay đồ trước... được không ạ?
Nhìn bộ dạng cô ướt như chuột lột, anh gật đầu.
Kaylin thấy thế thì bớt lo hơn. Có thêm thời gian cho cô suy nghĩ thêm. Nhưng mà Zane cũng đâu có chỗ nào khô ráo. Cô nghĩ mãi mới nắm lấy tay anh. Zane không hiểu, cô còn đưa anh đi bằng cổng phụ. Bình thường giờ này vệ sĩ đang đi ăn tối. Cô thuận lợi đưa anh vào trong nhà mà không ai hay biết. Cảm thấy để anh ở phòng mình là tốt nhất rồi. Cô đi mượn bộ quần áo của chú vệ sĩ cao to nhất để cho anh mặc.
Zane ở trong phòng đi lại nhìn tất cả. Nhưng anh lại tỏ ra rất quen thuộc với nơi này, chỗ nào cũng biết. Đến khi Kaylin quay lại thì anh mới đứng im một chỗ.
Đưa cho anh bộ quần áo còn bảo anh vào nhà tắm để thay. Zane nhíu mày nhưng vẫn cầm theo bộ đồ đó để mặc. Rõ ràng Kaylin ở lâu với anh như vậy nhưng vẫn không biết được số đo quần áo của anh ra sao. Zane vẫn luôn cho người thiết kế riêng. Cơ thể anh vốn dĩ rất hoàn hảo, nhưng lại cao to khác người khiến cho mấy bộ quần áo cỡ lớn nếu mặc thì vẫn vừa nhìn sẽ bị ngắn đi. Đến cả chiếc quần âu cũng không vừa với anh.
Đi ra ngoài vẫn là đang mặc chiếc quần công nhân. Kaylin không hiểu đến gần anh:
- Ngài...
- Không vừa. - Thấy cô ấp úng khó hỏi. anh đành phải giải thích.
Hiểu ra vẫn đề này, Kaylin chỉ biết gãi đầu. Cô cũng đâu có quần áo của anh ở đây. Thế nhưng còn đang nghĩ đã bị Zane bế vào phòng tắm. Cô sợ hãi muốn thoát ra mà bị anh giữ lại. Zane lột sạch đồ của cô khiến cô đỏ mặt không nói được lời nào. Thấy cánh tay anh có khoảng trống, cô nhân lúc đó mà chui qua. Vừa muốn mở cửa để đi ra ngoài đã bị Zane ôm lại. Tiếp xúc gần với cô quá rồi đấy. Là do anh vô tình hay cố ý mà cứ phải chạm vào những nơi nhạy cảm của phụ nữ?
Nhìn anh với đôi mắt bất lực, Zane lại chỉ nhếch khóe môi nhìn cô.
- Nếu thích thì muốn làm em lúc nào cũng được.
Đúng thật là cũng đang muốn, nhưng anh đã kiềm chế mà mặc quần áo lại cho cô. Kaylin ngậm ngùi bước ra khỏi nhà tắm. Cô lo anh bị cảm lạnh nên lấy khăn tắm choàng lên người cho anh.
Zane xăm kín cả một cánh tay, còn cả phần ngực lên đến gần cổ nữa. Cô không thích chút nào nhưng không hề nói ra. Chỉ dám hỏi anh có đau không.
Bàn tay bị ép anh đặt lên người của anh. Kaylin có thể cảm nhận nhịp tim của anh, nhưng mà điều cô chú ý vẫn là những hình xăm kỳ quái.
- Có... đau... không ạ?
- Chắc là có.
Câu trả lời hời hợt của anh, Kaylin lại cho là có đau đối với anh.
- Nếu đau như vậy... tại sao lại làm?
Còn chưa để anh kịp trả lời, cánh cửa phòng cô đột nhiên bật ra. Austin mở cửa nhìn vào, anh thở hồng hộc.
- Lyly, em biết cậu ta được thả ra chưa?...
Vừa hỏi xong, ánh mắt dồn về phía Zane, Austin cũng không nói nổi lời nào. Mắt anh mở to mà nhìn hai con người trước mặt.