Vì Zane cần phải xử lý mớ hỗn độn này nên anh rất bận. Kaylin bị bắt đưa đi mà chả có ai ở bên. Cô ngồi thẫn thờ nhìn ra ngoài cửa sổ. Chợt một tiếng nổ lớn vang lên, xung quanh cô hỗn loạn. Có bàn tay đã ấn cô xuống bụng xe, rồi hàng loạt tiếng súng nổ ra. Kaylin thấy bầu trời như tối sầm lại vậy. Cả ba tên trong xe đều nói tiếng Pháp nên cô không hiểu gì hết.
Từ bên ngoài có thêm ba chiếc xe áp sát lấy bốn người bọn họ. Cửa kính rất tốt nhưng chịu lực quá mạnh từ bên ngoài nên nó đang dần dần nứt ra. Chiếc xe đã phóng hết tốc độ có thể nhưng vì bánh xe bị bắn thủng lốp nên đã buộc đứng chết tại chỗ.
Một chiếc xe nhấn ga đâm vào đuôi xe chở Kaylin. Chiếc xe hồi đầu còn nguyên vẹn, bây giờ bị đâm bắn ra khiến cho xe còn bị nghiêng xe sang một bên. Có lẽ người trong xe cũng không mấy an toàn được nữa rồi. Kaylin trong lúc bị lật xe đã đập phải vật gì đó rất cứng khiến cô ngất đi tạm thời. Mọi chuyện sau đó đối với cô cũng không còn rõ nữa.
...
- Này ăn đi.
- Haiz, hôm nay lại là món này à?
- Có ăn là tốt. Ngươi còn chán sống lắm à mà than vãn?
Từ bên ngoài có tiếng nói chuyện của hai người đàn ông. Kaylin mơ hồ cựa quậy ngồi dậy. Cô đưa tay lên đầu xoa nhẹ chỗ khiến cô đau. Trong này rất tối, cô cũng không thể biết đây là đâu nữa. Chỉ có tia sáng dọc thẳng tới chân cô vì cánh cửa có hở ra một chút. Mò mẫm xung quanh chỗ mình, thấy bản thân đang nằm trên giường, cô lo lắng không biết đây là đâu. Bóng tối bao trùm làm cô thêm phần kinh hãi. Cô lần mò đường đi để đến cửa phòng. Đưa tay gõ vào cửa để hai người vừa nói chuyện bên ngoài chú ý đến. Nhưng bọn chúng chỉ liếc nhẹ vào cửa rồi lại cắm đầu vào ăn coi như không có chuyện gì.
Kaylin bất lực ngồi dựa vào tường, đây cũng không phải lần đầu cô bị nhốt trong những căn phòng tối như vậy. Chỉ là những lần đó cô biết lí do và cô bị nhốt ở đâu, còn đối với ở đây thì cô chẳng biết gì cả. Chỉ nhớ vụ va chạm sáng nay rồi cô ngất đi. Giờ thì lại ở đây không được ai giải thích gì. Cô sẽ bị nhốt ở đây suốt đời sao?
Còn đang ngồi ôm đầu gối nghĩ vớ vấn thì có tiếng động bên ngoài vọng vào.
- Công tước mới đến. - Hai tên bên ngoài cúi đầu chào người đàn ông đó.
- Cô ta thế nào?.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Chú Nhỏ
2. Hoa Trong Gương: Vô Tình Gặp Người
3. Cô Dâu Bảy Tuổi: Làm Dâu Âm Phủ
4. Bình Yên Sau Mười Năm
=====================================
- Vừa nãy chắc mới tỉnh dậy, thuộc hạ thấy cô ta gõ cửa.
Nghe lời của hai tên này xong, hắn mở cửa đi vào. Đưa tay bật công tắc điện trong phòng lên. Anh chú ý ở giường không có ai, nhưng chợt nhìn xuống ngay bên cạnh cửa ra vào thì Kaylin đã ngồi một góc ở đó. Cô có vẻ tàn tạ hơn lần đầu anh gặp cô rồi.
Lloyd đóng cửa hạ thấp người xuống để nói chuyện với cô.
- Mấy ngày rồi không gặp, tiểu thư... à phải là phu nhân Anthony đây thiếu sức sống quá đó.
Kaylin nhận ra anh, cô có chút hơi mất bình tĩnh mà đi đến phía anh.
"Chiếc nhẫn đó, anh trả cho tôi đi."
Thấy Kaylin làm ngôn ngữ kí hiệu như vậy anh nhíu mày. Anh không hiểu được mấy cái vô bổ này của cô. Nhưng đại khái đoán được cô muốn lấy lại chiếc nhẫn đó.
Đưa tay vén mái tóc cô ra sau tai, Lloyd lại thấy hào hứng hơn.
- Xem ra tên chồng của cô đối với cô không tốt rồi. Ở chỗ tôi ăn ngủ cũng thoải mái, cô cũng sẽ không phải làm việc gì. Hay là làm tình nhân của tôi, cô thấy sao?
Những lời như vậy mà hắn cũng có thể nói ra. Kaylin nghe không thuận tai dù cô không hiểu tình nhân là gì. Chỉ cảm thấy anh là người không tốt, từng cái động chạm của anh lên người cô cũng khiến cô ghê sợ mà né tránh.
Hắn ta thấy cô như vậy càng thấy thích thú hơn. Bế cô về phía giường, còn nói cho cô biết một số thông tin.
- Tôi thật sự không nghĩ vợ của tên điên đó lại là một người như cô. Yếu đuối thì có thể làm được gì? Lại còn dễ bị cho người khác sai khiến.
"Trả chiếc nhẫn đi." - Kaylin dứt khoát đưa tay viết từng chữ để anh có thể hiểu.
Tên Lloyd thấy cô như vậy bật cười lớn. Cô nghĩ nó là món hàng bình thường để mà muốn cho ai thì cho, muốn trả lại thì là trả à.
- Cô bạn nhỏ à, tôi thấy em thú vị thật đấy. Tên đó có lẽ không cho em nhúng tay vào chuyện gia tộc của hắn nhỉ? - Hắn áp sát lấy cô còn ngửi mùi hương trên cổ của cô mà nói tiếp - Từ rất lâu rồi, gia tộc của ta đã chờ ngày này lâu lắm rồi cô biết không? Người đứng đầu gia tộc của hắn khiến tất cả bọn ta từ cao quý tụt thấp hơn cả những bọn thường dân hèn mọn. Nhờ vào mấy mưu hèn của bọn chúng để chiến thắng. Có muốn biết chiếc nhẫn từ đâu mà ra không? Chính là từ gia tộc của ta! Bọn chúng muốn khẳng định vị thế liền tùy ý quyết đấu, còn giết cả gia chủ khi đó của gia tộc ta. Những đứa trẻ người còn cha mẹ người không, có khi cả nhà cũng chết hết. Bọn chúng lại an nhàn lấy đi danh vọng, tiền tài để có được như ngày hôm nay. Cô nghĩ tiếp theo tôi nên làm gì?
Hắn ta là người kế thừa hợp pháp của gia tộc Rodrigo. Kaylin nghe hắn nói cũng vẫn là không hiểu chuyện gì lắm. Chắc hắn tưởng cô được nghe ngóng nhiều chuyện nhưng có lẽ hắn đã nhầm. Cô nghe xong thì chỉ có biểu cảm ngơ ngẩn. Anh không chắc rằng Zane thật sự coi trọng tới cô.
Cũng không muốn lôi thôi kể chuyện, mục đích hắn bắt cô về đây là rất rõ. Từ lúc chưa biết cô là ai đã có ham muốn nhất định đối với cô. Giờ thì bên phía Anthony làm sao có thể chống chọi nổi. Kaylin ở bên anh càng sớm càng tốt, còn bọn họ thì anh chỉ cần ngồi nhìn các thế lực khác bắt đầu chống phá lại gia tộc đó mà thôi.
Cúi xuống hôn lên cổ cô, thậm chí còn sỗ sàng luồn tay vào trong quần của cô khi này. Kaylin sợ hãi luống cuống đẩy hắn ra. Cô chỉ nghĩ được hắn muốn làm giống như Zane. Mà cô thì không hề thích điều đó. Hắn ta thô lỗ điên loạn trên người Kaylin khiến cô giữ lấy chiếc điện thoại bàn mà đập vào đầu anh.
- Fuck!
Hắn ôm đầu nhìn Kaylin cuộn tròn người trong lo sợ. Vốn định đưa tay lên đánh cô nhưng rồi lại thụt về. Ý tứ trong mắt gắn là quá rõ. Hiện lên sự gian sảo của mấy tên chơi bời.
- Nếu tiểu thư Kaylin đây không thích thì tôi cũng không ép. Cô nghỉ ngơi cho tốt. - Đưa tay vỗ nhẹ lên mặt Kaylin còn mỉm cười với cô.
Khi hắn rời đi còn không quên nhắc hai tên ở ngoài để ý kĩ tới cô. Nhìn Lloyd rời khỏi, Kaylin trong lòng cảm thấy hỗn loạn. Cô sợ ở nơi này cả đời mất thôi. Zane không định tìm cô về sao? Nhưng mới chợt nhận ra, cô ở đâu thì cũng như ngục tù, cũng không kém cạnh là bao.