Nhưng ở bên ngoài có vệ sĩ canh giữ, họ không để cô đi. Vì Kaylin giãy giụa đòi gặp Zane nên bọn họ đành phải đồng ý gọi điện giúp cô.
- Phu nhân, cô mau vào trong nằm nghỉ. - Một tên vệ sĩ đã nhắc nhở Kaylin đang bần thần đứng ở ngoài cửa phòng bệnh chờ Zane đến.
Cô lắc đầy, vài phút lại muốn hỏi Zane đâu. Cô sợ trong lúc mình hôn mê anh đã cho người làm hại chú của mình. Cô đang rất lo, cô muốn biết tình hình của người chú mình ra sao rồi.
Chỉ cần nhìn thấy Zane đi từ dãy hành lang đến, cô liền không chú ý sức khỏe mà chạy tới. Gương mặt cô trắng bệch, đứng trước mặt anh thở hổn hển rất lâu mới bình tĩnh được. Zane nhíu mày nhìn cô:
- Khỏe rồi thì về.
Thấy anh nói vậy, Kaylin không biết nên lắc hay là gật đầu nữa. Đứng trước mặt anh, áp lực từ anh rất lớn khiến cô không sợ không được.
Kaylin cứ đứng cúi đầu trước mặt anh im lặng không làm gì. Anh đành phải bế cô đi vào bên trong phòng. Bộ đồ bệnh nhân này hơi rộng so với cô rồi, hơn nữa còn dính máu của cô nên anh đã tự ý mở tủ lấy một bộ mới. Kaylin không muốn anh cởi đồ của mình ra, cô vừa kháng cự liền bị ánh mắt dữ tợn của anh làm cho đờ ra tại chỗ. Bàn tay nhỏ sau đấy cũng được dán băng y tế vào để cầm máu.
Khi này Kaylin mới hỏi đến anh:
"Ngài... sẽ không làm gì chú của em chứ?"
Từ ánh mắt mong đợi của Kaylin, Zane lại không quan tâm cho lắm.
- Tôi bảo ông ta chết rồi thì cô định làm gì tôi?
Gương mặt Kaylin cứng đờ, biểu cảm cũng khó mà miêu tả được lúc này. Mi dưới của cô giật giật khó hiểu. Bỗng chốc lại nở nụ cười dại.
"Chú ấy có sao không ạ?" - Kaylin vẫn muốn hỏi một lần nữa.
Thật sự lần này Zane còn nói như vậy chắc cô sẽ sốc ở đây mà chết mất. Anh không nói gì hết, chỉ cởi áo rồi kéo Kaylin xuống chiếc giường lớn để nằm. Trong căn phòng này rất đầy đủ tiện nghi, chỉ có điều cũng không ai mong muốn tới bệnh viện để điều trị dù là trong dịch vụ cao cấp như thế này.
Kaylin vẫn không thể bình tĩnh được, cả người cô run lên một cách khó hiểu.
"Chú của em không sao chứ?"
Zane nhìn cô, ánh mắt cô chứa tia hi vọng mỏng manh cuối cùng. Anh đưa tay lau nước mắt cho cô, chỉ là không muốn nhắc tới ông ta, nhưng cô cứ hỏi mãi.
- Không chết được.
Một lời ngắn gọn của Zane thôi thì Kaylin đã thấy nhẹ nhõm biết bao. Cô còn vừa cười vừa khóc làm anh thật sự đau đầu. Kaylin có thể khóc cả ngày, anh thật sự khâm phục tài năng này của cô thật đấy. Lau khô rồi lại có thể rơi nước mắt ra tiếp. Có lẽ cô được tạo ra từ nước cũng nên.
- Còn khóc nữa tôi cho cô thấy xác của lão. - Anh khó chịu liền đe dọa tới cô.
Kaylin rùng mình đưa tay bịt miệng mình lại. Tiếng sụt sùi đã nhỏ đi nhưng anh biết rõ Kaylin chưa thể nín khóc. Cô vùi mặt vào lồng ngực anh, tiếng nức nở rất nhỏ từng chút có thể chạm tới người đàn ông đang ôm cô. Khi nãy còn nghĩ cô thật sự muốn gặp anh nên mới bỏ ngang công việc để đến, sau đấy khó chịu vì cô là muốn hỏi đến người chú của mình.
- Sao tôi vẫn nghe thấy tiếng khóc?
Giọng nói gần bên tai Kaylin khiến cô rụt cổ lại, rất dè dặt mà nhìn anh.
"Em đang cố..."
- Hoặc là nín ngay bây giờ, hoặc là tôi làm cho cô khóc một thể.
Trước lời đe dọa của Zane, Kaylin mím môi cố không thút thít nữa. Thế nhưng cổ họng cô cứng nghẹn lại, cuối cùng không chịu được mà khóc lớn hơn. Điều này khiến Zane vuốt mặt, cố giữ bình tình với cô lúc này. Anh xoay người muốn rời khỏi phòng để không phải nhìn cô khóc, thế nhưng Kaylin buộc phải bám lấy người anh. Cô ôm chặt người anh để không cho anh đi. Chỉ sợ là khiến anh tức giận thì làm hại đến người thân của cô.
- Buông ra. - Zane dứt khoát ra lệnh cho Kaylin.
Thế nhưng cô gái nhỏ lắc đầu còn ôm chặt anh hơn. Cô vẫn cố gắng ngưng nước mắt rơi ra nhưng còn phải cố gắng giữ anh lại. Vòng tay của cô ôm người anh là không đủ. Vốn dĩ cánh tay nhỏ đấy anh đẩy nhẹ cũng có thể tách khỏi người anh nhưng anh lại không làm vậy.
Quay người lại nhìn cô, đôi lúc con nhỏ này bám anh như một cái đuôi. Anh có nên phải dạy dỗ lại điều này?
"Em sẽ không khóc nữa... Ngài cùng đừng đi."
Kaylin ngước lên nhìn anh còn đưa tay viết vào lòng bàn tay anh.
Zane nhìn cô không nói gì. Nhưng sau đấy anh vẫn nằm im, nhắm mắt tựa như đang ngủ. Vì Kaylin sợ Zane đi rồi sẽ làm hại người thân của cô nên cô vẫn ôm anh rất chặt. Chốc lát sẽ nhìn anh xem biểu hiện của anh ra sao. Cô không tưởng tượng nổi, người khiến cha mẹ cô chết đang nằm cạnh cô, thậm chí cô có thể đến gần hơn chỉ cách một lớp vải. Tại sao cô vẫn không thể xuống tay với người này? Rõ ràng cô thừa sức có thời gian để làm việc đó, ngoài cô ra cũng sẽ không có ai làm được. Nhưng cuối cùng cô vẫn không thể làm được, cô không thể ra tay với anh hay là bất cứ ai, cô cũng không giống những người xung quanh thế giới của Zane. Gương mặt nhỏ áp sát vào người Zane, đôi lúc cô sẽ hơi ngửa mặt lên để xem anh đã thức chưa. Bàn tay nhỏ sau lưng anh thi thoảng sẽ ấn nhẹ như đang bấm những phím đàn. Cô không buồn ngủ nên đã nằm im chỉ để không tác động tới giấc ngủ của anh.