Làm việc từ khi tờ mờ sáng cho tới tận khi tối muộn, Kaylin thở không ra hơi. Sắc mặt lúc nào cũng trắng bệch làm người ta cảm thấy thương xót thay. Một lâu đài lớn tới như vậy nhưng cô bé phải làm tất cả, mỗi ngày đều làm. Quả thực không nghĩ nổi sức chịu đựng của cô gái nhỏ bé này đến mức nào.
Nhưng Kaylin cũng đâu phải khỏe khắn gì, chỉ là cô biết cách làm việc sao cho hợp lý để không thấy quá mệt mỏi. Tất cả đều sắp xếp một cách hợp lý.
Lau dọn xong thư phòng, Kaylin chợt nhìn ra ngoài cửa sổ, hiện tại trời cũng đã tối muộn luôn rồi. Có lẽ cô cũng nên về nghỉ ngơi thôi.
Di chuyển đến các cửa sổ trong thư phòng, Kaylin không biết là nó có thể tự đóng lại nên cô phải dùng sức của mình để đóng. Nhìn chật vật biết bao. Một cô gái đến cả các thiết bị điện tử nhỏ nhặt như này cũng không biết, còn cả việc phải lau nhà bằng sức người trong khi đã có máy hút bụi như Kaylin đây thì quả thực cô đã bị cách biệt với xã hội, có quá nhiều thứ cô sẽ nghĩ rằng đây là thời kì mới mất thôi.
Đóng xong tất cả cửa sổ trong phòng, cô nhìn lại một lượt trong thư phòng rồi mới quay người rời đi.
Nhưng còn chưa đi được thì đầu cô đập vào thứ gì rất cứng. Kaylin có cảm giác da đầu mình căng ra, cảm giác đau nhức ở đỉnh đầu lên cô liền đưa tay lên để xoa thì chạm phải bàn tay khác. Ngước nhìn lên lại chính là chủ nhân của lâu đài này. Lúc nào cũng vậy, mỗi lần nhìn đều khiến cô rùng mình đến khó mà kiểm soát nổi bản thân.
Trong chốc lát, Kaylin luống cuống cúi đầu chào anh. Cô chỉ muốn bản thân thu nhỏ lại hơn nữa, càng nhỏ càng tốt. Cô sợ mỗi khi đối diện trực tiếp với Zane như thế này, lúc có người còn đỡ, những lúc chỉ có hai người thì cô có cảm giác ánh mắt đó như muốn nuốt chửng cô vậy, đều đáng sợ làm cô không thích ứng nổi.
Zane đưa con mắt lạnh lẽo mà dò xét trên người Kaylin. Nhìn cô đứng mà chân còn run lẩy bẩy thì trong đáy mắt anh hiện lên một tầng khinh bỉ. Thật khó để đoán được tâm tư của con người này.
Di chuyển bước chân để đi đến gần Kaylin, cô thì lại càng lùi về sau để không chạm vào anh. Mỗi lần như vậy đều phải ngoái lại đằng sau để nhìn xem có vật cản hay không.
Nhìn thân hình bé nhỏ đó, chỉ cần một cánh tay của Zane có lẽ cũng khiến cô gục xuống ngay tại đây luôn rồi.
Nhưng không để cho Kaylin lùi xa thêm nữa, anh liền đưa tay tới nắm chặt lấy cổ tay của cô. Bàn tay to lớn đó, chưa gì đã siết chặt làm cho bàn tay của Kaylin trở nên trắng bệch không còn thấy các tơ máu đâu nữa.
Cô cắn môi dưới nhìn anh, dẫu biết rằng van xin có lẽ chẳng có tác dụng gì với Zane, nhưng hiện tại Kaylin muốn cầu xin anh tha cho mình. Dù thế nào ở thời điểm lúc này, cô muốn anh hiểu được ngôn ngữ của người khiếm khuyết như cô. Chỉ mong anh hiểu được một chút, rủ lòng thương hại cũng được. Chỉ cần anh tha cho cô, để cô đi là cô đã biết ơn lắm rồi.
Không khí trong phòng như lắng đọng lại, Kaylin bị Zane siết chặt tay như cành củi khô vậy. Cô đau mà cảm giác cổ tay sắp vỡ vụn ra luôn vậy.
Trong lúc cảm thấy tuyệt vọng muốn ngất đi, thì Zane liền đẩy mạnh cô ra phía bàn làm việc. Làm cho cô va mạnh eo vào mép bàn. Cảm giác đau đớn khó tả đó dâng trào lên. Kaylin đỏ hoe mắt nhưng không dám rơi nước mắt trước Zane.
Anh nhìn cô, sau đó liền ném cho cô chiếc bút và tờ giấy.
Thật lâu sau đó mới lên tiếng:
- Tên?
Kaylin lơ ngơ không hiểu gì. Anh nói như vậy, cô đã phải suy nghĩ một lúc lâu thì mới hiểu ra. Hiện tại Zane đều nói rút gọn đến mức người nghe khó hiểu. Nhưng anh là như vậy, dù không hiểu cũng phải cô mà hiểu được. Bằng không cũng chẳng có kết cục tốt đẹp gì.
Vậy là liền cầm bút ghi vào tờ giấy. Chữ của cô đã rất run rồi, cộng thêm việc hồi này Zane làm cô hoảng sợ và còn siết chặt tay cô, vì thế mà cô viết chữ càng run hơn.
Viết xong liền lo lắng di chuyển tờ giấy ra phía Zane. Anh đưa mắt nhìn vào tờ giấy trắng có dòng chữ "Kaylin" trên đó rồi lại lướt bỏ đi.
- Ngày mai chuẩn bị đi Italy.
???
Anh đang nói cô chuẩn bị sao?
Kaylin bặm môi, cô ngước lên nhìn anh rất nhanh rồi kiền viết vài dòng vào tờ giấy. Tuy rằng chữ rất khó coi, nhưng lại ngay ngắn và gọn gàng.
"Cháu phải đi với chú sao ạ?"
- Chú? - Zane nhướn mày nhìn Kaylin.1
Thấy Zane khó chịu, Kaylin trong đầu liền nảy số. Tất cả mọi người đều không gọi tên của anh, có người gọi là lão đại, còn đại ca, chủ nhân, rồi Ngài... Cô rất rối không biết gọi sao. Cuối cùng vẫn nghĩ là gọi theo cách người làm trong nhà gọi anh là được rồi.
"Xin lỗi Ngài. Ngày mai cháu phải đi cùng Ngài sao ạ?"
Zane đọc xong liền đưa mắt xuống nhìn Kaylin. Cô thấp bé, nhìn thế nào cũng thấy không có chút nào gọi là khí chất giống như người đó cả.
- Còn phải hỏi lại?
Thấy Zane hơi gằn giọng, Kaylin lập tức gật đầu rối rít còn viết vài dòng chữ:
"Cháu xin lỗi, ngày mai sẽ dậy sớm hơn ạ."
Nhìn vẻ mặt lo sợ của Kaylin, Zane định đưa tay lên đánh đầu cô nhưng cuối cùng lại phất tay đuổi cô ra ngoài.
Kaylin được sự cho phép liền cúi đầu chào Zane, sau đó liền phi thẳng ra ngoài mà quên mất bọng chân vẫn còn đau của mình.
Quay trở lại phòng, cô thở dốc không nghĩ được rằng mình sẽ thoát được một kiếp nạn nhanh đến chóng mặt như vậy.
Tắm giặt lên giường nằm, cô vẫn còn chưa hoàn hồn bởi việc ban nãy. Cổ tay bị Zane siết chặt hiện tại tham tím đến đáng sợ. Kaylin lại một lần nữa uống thuốc để giảm bớt sự đau đớn mà các cơ và dây thần kinh mang lại.
Nhắm chặt mắt để ngủ, nhưng cô vẫn rất sợ. Sợ rằng nếu dậy muộn thì ngày mai Zane sẽ xử phạt cô chết mất. Chính vì thế nên cô vẫn luôn ngủ trong thấp thỏm, cứ có tiếng chim hay tiếng lá xào xạc liền mở mắt bừng tỉnh dậy ngay.