Đợi khi ăn sáng xong, bà Anthony đã gọi bác sĩ tới để kiểm tra sức khỏe cho cô. Sau đấy còn cho người cùng cô luyện tập để đi lại.
Kaylin rất chăm chỉ để cố gắng đi lại tốt hơn. Tuy bản thân khá đau mỗi lần di chuyển nhưng vì cô mong muốn đi lại sớm nhất có thể nên đã cố. Đến bác sĩ chuyên môn cũng khen cô, ông còn nghĩ nhưng tiểu thư sống trong cảnh giàu có như vậy sẽ rất ỷ lại, nhưng Kaylin thì lại muốn tự thân vận động. Khá là đáng khen cho tinh thần của cô.
...
Sức khỏe cô bây giờ tốt hơn rất nhiều. Có thể tự đi lại trong khoảng thời gian ngắn. Cũng có thể tự mình đẩy xe ra ngoài ngắm trời đất.
Trong khuôn viên rộng lớn, cô chỉ ngồi yên lặng nhìn những chú hải âu bay lướt trên trời. Hương vị của biển cả tươi mát làm đầu óc người ta trở nên thư thái hơn. Cũng phải công nhận một điều cha mẹ chồng chăm sóc cô rất tốt. Sắc mặt của cô hồng hào hơn nhiều, tuy vẫn thấy sự mệt mỏi nhưng còn đỡ hơn là ở với người chồng độc ác của cô.
Kaylin thích ở một mình, chính vì vậy mà không có người giúp việc nào đang ở gần để chú ý đến cô.
Không biết là do chuyên tâm quá mức đến chuyện khác hay do người kia di chuyển quá mức kĩ càng làm cho cô không để ý đến người đang đứng cạnh mình. Chỉ là cho tới khi cô cảm nhận được cái cảm giác sởn gáy quen thuộc thì mới đưa mắt nhìn xung quanh. Linh cảm của cô rất đúng, mà có lẽ là do đã quá quen với người này nên dù anh chỉ đứng nhìn từ xa thì cô cũng có thể cảm nhận được ánh mắt đó đang hướng về cô.
Bàn tay tự động nắm chặt gấu áo lại, đôi môi mím chặt không biết phản ứng thế nào bây giờ cho đúng. Cô không dám nhìn về phía anh, cứ mỗi lần nhìn thì đều thấy đáng sợ như những lần bị hành hạ, cô không muốn nhớ tới nó nữa.
Zane có lẽ đã đứng đó từ lâu, cho tới khi cô chú ý đến mình thì anh mới rời tầm mắt sát thủ đi chỗ khác. Cũng không có ý định bắt chuyện với cô. Nhìn cái cách cô cư xử như bây giờ thì anh cũng chẳng có tâm trạng để nói chuyện với cô. Xoay người di chuyển vào trong biệt thự bỏ mặc cô ở ngoài.
Nghe thấy tiếng bước chân của Zane càng xa, trong lòng Kaylin như gỡ bỏ được tảng đá đè nặng ở người xuống. Cô thầm nghĩ hôm nay sẽ không ổn một chút nào, nhưng dù thế nào vẫn phải đối mặt với nó. Có lẽ là cho tới khi chút hơi thở cuối cùng thì cô vẫn phải đi theo anh, cũng không còn giải pháp nào hết.
...
Bữa tối trở nên yên tĩnh hơn mọi khi, người giúp việc trong phòng ăn cũng cảm nhận được không khí đang có phần căng thẳng trong gia đình này. Bình thường ông chủ cũng sẽ nói vài câu để Kaylin ăn nhiều hơn, ông còn thuộc dạng khá trầm tính. Vậy mà hôm nay còn không nói câu nào, ai có chỗ thì cứ ngồi mà ăn. Kaylin cắt từng miếng thịt cũng cảm thấy nặng nề. Thường các ngày trong tuần anh sẽ rất bận, vậy mà hôm nay mới là thứ tư anh đã ngồi đây ung dung nhàn nhã ăn tối như vậy. Cô thật sự không hiểu anh là muốn cái gì nữa. Nếu như muốn cô trở về thì anh có thể chuyển đổi trong vòng một nốt nhạc chứ cần gì phải làm mấy chuyện tốn thời gian này. Con người anh rất khó hiểu, nếu ví anh như thời tiết có lẽ cũng khá hợp lý.
- Kaylin, ăn nhanh lên còn uống thuốc nữa. Tí nữa nhớ uống sữa trước khi đi ngủ biết chưa?
Nghe bà mẹ chồng của mình tận tình căn dặn, cô ngoan ngoãn mà gật đầu. Bữa tối khó nuốt cuối cùng cũng trôi qua.
Kaylin được người giúp việc đẩy về phòng mình. Cô còn đang thắc mắc trong phòng có tiếng nước chảy nhưng rồi thấy bộ quần áo vứt ngổn ngang trên giường thì cũng tự hiểu. Cô không biết phải làm sao thì người này mới có thể đối xử tốt với cô được nữa. Dù cho cố gắng nghe lời tới đâu thì cuối cùng vẫn không thể đáp ứng được những gì anh muốn.
Gấp gọn quần áo của anh để ở ghế sofa. Cô thu mình lại một góc ở đầu giường trong đầu không suy nghĩ được gì ngoài việc Zane tí nữa sẽ làm gì cô.
Còn đang suy nghĩ thì vài giọt nước rơi cuống mu bàn tay của cô. Ánh mắt rụt rè ngước nhìn lên. Anh vừa mới tắm xong, ngoài quấn khăn trắng ở thân dưới thì không có tí vải nào khác để che đi cơ thể này nữa. Không phải là chưa từng nhìn, chỉ là cô không biết nói sai, có cảm giác như thể anh chỉ cần đè lên cô thì cô sẽ bẹp dí như con gián vậy. Có điều mỗi lần nhìn Zane không để tóc xõa xuống che lấp gần hết mắt như vậy, cô thấy anh như con người khác vậy. Giống như vị thiên sứ tốt bụng, nhưng khi hất tóc lên lại như quỷ sa tăng vậy.
Chợt chiếc khăn lau đầu ném thẳng vào mặt cô, hành động quá nhanh làm cô giật mình một phen.
- Còn ngơ ngẩn ở đấy làm gì?
Thấy Kaylin cầm khăn lau đầu trên tay vẻ mặt ngơ ngác khiến anh nhíu mày lên tiếng. Lâu ngày không ở với anh, có lẽ cô quên mất nhiệm vụ của mình. Nếu không đưa cô về sớm chắc cô có thể quên luôn cả anh cũng nên.
Kaylin nghe vậy liền hiểu ra, cô chống tay lấy sức để di chuyển ra phía sofa. Chân cô đi còn run vậy mà vẫn bắt cô đi lại. Có thể ngồi trên giường vẫn lâu được tóc mà?
Chiếc khăn trắng trùm lên đầu anh, từ từ xoa từng lọn tóc. Nhịp tim của cô đập nhanh hơn nhiều, cô sợ mình lại làm sai sẽ làm anh tức giận. Đôi bàn tay nhỏ lau tóc cho anh mà cảm thấy nặng nề vô cùng. Chỉ cần nghĩ lại việc anh đánh cô thôi, cơ thể cũng tự động run lên.
Khi mà cô không thể chịu được cái không khí ngột ngạt này nữa, muốn buông khăn ra để rời đi thì anh lại giữ chặt eo của cô lại. Cánh tay càng siết chặt làm cô càng khó thở. Cô đã cố bình tĩnh hết sức để không làm anh tức giận nhưng mà cô lại rất sợ anh. Sao cha mẹ không báo trước cho cô là anh hôm nay sẽ ở đây, để cô có thể chuẩn bị tinh thần trước?
Nhìn gương mặt sợ bạc trắng của Kaylin, anh nhấn eo cô ép cô ngồi xuống đùi mình. Anh vốn dĩ rất bận nhưng lại không thể chờ được đến ngày đưa cô rời đi. Ngày nào cũng phải chờ làm anh cũng muốn phát điên lên. Đưa bàn tay thô kệch đấy lên gương mặt nhỏ của Kaylin, cô dụt cổ lại không nhìn lên anh.
Khoảng thời gian hai người ở với nhau, rất ít lời qua tiếng lại. Hầu như tất cả chỉ bằng hành động.
Gương mặt nhỏ bị kéo sát gần lại, nhịp thở càng khó khăn hơn trước. Zane như thú dữ đè cô xuống hôn cô. Thực chất nó giống như muốn nuốt chửng cô thì hơn. Kaylin sợ hãi cố gắng đẩy anh ra. Bàn tay nhỏ cào cấu trên lưng anh. Cái gì cũng có thể mỗi việc tiếp nhận cơ thể Zane thì cô không thể chấp nhận được. Còn đáng sợ gấp ngàn lần việc anh đánh đập cô. Kaylin càng đẩy anh thì chỉ càng khiến cho anh thêm điên cuồng. Đôi môi cô bị ngấu nghiến, chỉ vừa được anh buông lỏng cô liền cố hít thở lấy hơi. Cô cứ như con cá thoi thóp lấy hơi thở còn anh thì hầu như không bận tâm về điều đấy.
Cả hai cánh tay đều siết chặt lấy người cô, điên cuồng lấn chiếm. Tiếng nước bọt nghe rất rõ, chỉ cần mỗi lần buông lỏng cô đều sẽ tạo ra sợi chỉ bạc. Đôi môi nhỏ sưng tấy lên còn chảy cả máu. Anh đã điên đủ lâu mới chịu dừng lại nhìn Kaylin. Cô co người lại ôm lấy đầu mình.
Ghé sát vào tai Kaylin, từng lời nói ra đều cho cô biết trước đến ngày mai:
- Tỉnh lại rồi khi đấy sẽ cho cô biết hậu quả sau.
Chỉ nghe được gần hết câu, cảm giác sau gáy đè nặng, ánh mắt tối dần mà gục xuống. Mọi thứ sau đó đối với Kaylin mơ hồ không còn rõ.