• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 50

NGƯỜI NHÀ ĐỨA BÉ KIA PHẢN ÁNH LẠI RẰNG, CẬU CÓ MỘT SỐ CHỖ… VƯỢT QUÁ GIỚI HẠN

Sau khi thẩm vấn lần hai, người giúp việc mới lắp bắp khai rằng, thật ra bà ta không xin nghỉ trước hạn. Sáng hôm qua, sau khi đến nhà của vợ chồng nạn nhân, nhìn thấy hai người nằm trên mặt đất, cả sàn nhà đầy máu, bà ta ngây người tại trận.



Bà ta vốn định báo cảnh sát, nhưng trước đó không lâu, trong nhà bà ta xảy ra chút chuyện, cần dùng tiền gấp. Bà ta biết vợ chồng nạn nhân rất giàu có, bình thường cũng rất phóng khoáng mua vàng bạc đá quý gì đó cho bà cụ già. Thế nên, bà ta bèn trộm hết tất cả tiền bạc trong nhà họ đi, ngụy trang hiện trường thành có người đột nhập cướp của giết người, sau đó vội vàng rời khỏi nơi ấy, rồi lại bịa đặt ra lời khai giả.



Có yếu tố đột phá từ chỗ bà ta, phương hướng điều tra chợt trở nên rõ ràng hơn hẳn.



Vợ chồng nạn nhân vừa mới về nước xong, nếu đã loại trừ được khả năng đột nhập vào nhà giết người cướp của, thì khả năng giết người vì thù oán cá nhân sẽ khá cao.



Hẳn là ân oán của ba năm trước…



Sau khi điều tra hết một lượt, kẻ hiềm nghi đã được khóa sổ đối tượng là chồng cũ của nạn nhân nữ.



Điều này cũng đã giải thích được vì sao vợ chồng nạn nhân bị đâm vô số nhát dao trên người, bà cụ cũng bị đâm mất hai nhát dao, thù hằn kinh khủng đến vậy mà hai đứa trẻ lại hoàn toàn không tổn hao chút nào.





Đứa con gái lớn đã báo cảnh sát là con của nạn nhân nữ và chồng trước. Sau khi cảnh sát chạy đến hiện trường xảy ra vụ án, con bé ôm chặt em gái mình không buông tay, hoảng hốt như chim sợ cành cong, không hé răng một lời nào.



Hẳn là chính con bé đã cứu đứa con gái út của vợ chồng nạn nhân.



Khi con bé trốn dưới gầm giường, chắc hẳn nó cũng nhìn thấy cảnh người giúp việc lẻn vào ăn trộm đồ đạc, nỗi sợ hãi trong lòng càng nồng đậm thêm, nên nó mới kéo dài đến tận tối, xác định người giúp việc sẽ không quay lại nữa rồi mới đi báo án.



Thời điểm bọn họ bắt được chồng cũ của nạn nhân nữ, cũng đã là buổi tối của hai ngày sau.



Có cảnh sát bước tới nói: “Đội trưởng Phó ơi, để bọn em thẩm vấn phạm nhân cho, đã ba ngày anh không ngủ rồi, anh mau về nghỉ ngơi đi ạ.”



“Không sao.” Phó Thời Lẫm day day ấn đường, đi về phía phòng thẩm vấn.



“Đội trưởng.” Một viên cảnh sát khác chạy từ ngoài cửa vào, “Cứ giao phạm nhân cho bọn em thẩm vấn đi ạ, đồn trưởng Diệp gọi anh đến phòng anh ấy một chuyến đấy.”



Phó Thời Lẫm dừng bước, khẽ gật đầu: “Ừ.”



Trong phòng làm việc của đồn trưởng, nghe thấy tiếng gõ cửa, Diệp Thường Lâm mới ngẩng đầu lên khỏi đống giấy tờ trước mặt, đứng dậy đi về phía ghế sô pha: “Tiểu Phó đến đấy à, ngồi đi.”



Phó Thời Lẫm ngồi xuống trước mặt ông ta, chậm rãi lên tiếng: “Đồn trưởng Diệp, anh tìm tôi có việc gì không?”



Diệp Thường Lâm cầm ấm trà trên bàn lên, rót cho anh một cốc, “Tôi nghe nói đã bắt được hung thủ rồi à?”



“Đang tiến hành hỏi cung.”



Nghe anh nói vậy, Diệp Thường Lâm khẽ gật đầu, dựa lưng ra đằng sau, gác tay lên thành ghế sô pha: “Vụ án này cũng gần kết thúc rồi, mấy ngày nay vất vả cho cậu quá.”



Phó Thời Lẫm thản nhiên nói: “Việc tôi phải làm thôi.”



“Tiểu Phó này…” Diệp Thường Lâm chép miệng một tiếng, lúc nói chuyện cũng hơi do dự, dường như đang cân nhắc xem nên mở lời như thế nào vậy.



“Đồn trưởng Diệp, có chuyện gì anh cứ nói thẳng đi ạ.”



Diệp Thường Lâm cười gượng nói: “Vậy tôi nói thẳng luôn nhé, lòng vòng quá cũng mất thời gian. Chuyện là thế này… Yêu cầu lớn nhất của chúng ta khi bảo vệ người bị hại còn sống sót đó là chịu trách nhiệm bảo đảm an toàn cho mạng sống của người bị hại đó. Thứ hai… khoảng cách cũng là yếu tố vô cùng quan trọng. Người nhà của đứa bé kia phản ánh lại rằng, cậu có một số chỗ… vượt quá giới hạn.” Hãy vào webtruyenonlinez.com để đọc truyện nhanh hơn!



Khóe môi Phó Thời Lẫm hơi mím lại, ánh mắt dần trầm hẳn xuống, đôi ngươi đen láy như phủ lên một lớp băng sương mỏng.



“Tất nhiên tôi biết chắc chắn là cậu sẽ không như vậy, nhưng dù sao gia đình người ta cũng đã đề xuất ý kiến hy vọng đổi người rồi… chúng ta cũng không thể phớt lờ được. Khoảng thời gian này cậu cũng mệt mỏi nhiều việc quá, hay là như vậy đi, tôi cho cậu nghỉ phép, quay về nghỉ ngơi một thời gian nhé.”



Phó Thời Lẫm trầm mặc một chút mới nói: “Không cần đâu đồn trưởng Diệp, tôi sẽ chú ý.”



“Vậy được rồi, sau khi tôi sắp xếp người xong sẽ bảo người ta liên lạc với cậu. Đến lúc đó cậu cứ trao đổi với người ta các hạng mục công việc cần chú ý nhé.”



Anh gật đầu, đứng dậy nói: “Vâng, đồn trưởng Diệp, tôi xin phép ra ngoài trước.”



“Ừ, đi đi đi đi, về nhà nghỉ ngơi cho khỏe vào.”

Chương 50

NGƯỜI NHÀ ĐỨA BÉ KIA PHẢN ÁNH LẠI RẰNG, CẬU CÓ MỘT SỐ CHỖ… VƯỢT QUÁ GIỚI HẠN

Sau khi thẩm vấn lần hai, người giúp việc mới lắp bắp khai rằng, thật ra bà ta không xin nghỉ trước hạn. Sáng hôm qua, sau khi đến nhà của vợ chồng nạn nhân, nhìn thấy hai người nằm trên mặt đất, cả sàn nhà đầy máu, bà ta ngây người tại trận.



Bà ta vốn định báo cảnh sát, nhưng trước đó không lâu, trong nhà bà ta xảy ra chút chuyện, cần dùng tiền gấp. Bà ta biết vợ chồng nạn nhân rất giàu có, bình thường cũng rất phóng khoáng mua vàng bạc đá quý gì đó cho bà cụ già. Thế nên, bà ta bèn trộm hết tất cả tiền bạc trong nhà họ đi, ngụy trang hiện trường thành có người đột nhập cướp của giết người, sau đó vội vàng rời khỏi nơi ấy, rồi lại bịa đặt ra lời khai giả.



Có yếu tố đột phá từ chỗ bà ta, phương hướng điều tra chợt trở nên rõ ràng hơn hẳn.



Vợ chồng nạn nhân vừa mới về nước xong, nếu đã loại trừ được khả năng đột nhập vào nhà giết người cướp của, thì khả năng giết người vì thù oán cá nhân sẽ khá cao.



Hẳn là ân oán của ba năm trước…



Sau khi điều tra hết một lượt, kẻ hiềm nghi đã được khóa sổ đối tượng là chồng cũ của nạn nhân nữ.



Điều này cũng đã giải thích được vì sao vợ chồng nạn nhân bị đâm vô số nhát dao trên người, bà cụ cũng bị đâm mất hai nhát dao, thù hằn kinh khủng đến vậy mà hai đứa trẻ lại hoàn toàn không tổn hao chút nào.





Đứa con gái lớn đã báo cảnh sát là con của nạn nhân nữ và chồng trước. Sau khi cảnh sát chạy đến hiện trường xảy ra vụ án, con bé ôm chặt em gái mình không buông tay, hoảng hốt như chim sợ cành cong, không hé răng một lời nào.



Hẳn là chính con bé đã cứu đứa con gái út của vợ chồng nạn nhân.



Khi con bé trốn dưới gầm giường, chắc hẳn nó cũng nhìn thấy cảnh người giúp việc lẻn vào ăn trộm đồ đạc, nỗi sợ hãi trong lòng càng nồng đậm thêm, nên nó mới kéo dài đến tận tối, xác định người giúp việc sẽ không quay lại nữa rồi mới đi báo án.



Thời điểm bọn họ bắt được chồng cũ của nạn nhân nữ, cũng đã là buổi tối của hai ngày sau.



Có cảnh sát bước tới nói: “Đội trưởng Phó ơi, để bọn em thẩm vấn phạm nhân cho, đã ba ngày anh không ngủ rồi, anh mau về nghỉ ngơi đi ạ.”



“Không sao.” Phó Thời Lẫm day day ấn đường, đi về phía phòng thẩm vấn.



“Đội trưởng.” Một viên cảnh sát khác chạy từ ngoài cửa vào, “Cứ giao phạm nhân cho bọn em thẩm vấn đi ạ, đồn trưởng Diệp gọi anh đến phòng anh ấy một chuyến đấy.”



Phó Thời Lẫm dừng bước, khẽ gật đầu: “Ừ.”



Trong phòng làm việc của đồn trưởng, nghe thấy tiếng gõ cửa, Diệp Thường Lâm mới ngẩng đầu lên khỏi đống giấy tờ trước mặt, đứng dậy đi về phía ghế sô pha: “Tiểu Phó đến đấy à, ngồi đi.”



Phó Thời Lẫm ngồi xuống trước mặt ông ta, chậm rãi lên tiếng: “Đồn trưởng Diệp, anh tìm tôi có việc gì không?”



Diệp Thường Lâm cầm ấm trà trên bàn lên, rót cho anh một cốc, “Tôi nghe nói đã bắt được hung thủ rồi à?”



“Đang tiến hành hỏi cung.”



Nghe anh nói vậy, Diệp Thường Lâm khẽ gật đầu, dựa lưng ra đằng sau, gác tay lên thành ghế sô pha: “Vụ án này cũng gần kết thúc rồi, mấy ngày nay vất vả cho cậu quá.”



Phó Thời Lẫm thản nhiên nói: “Việc tôi phải làm thôi.”



“Tiểu Phó này…” Diệp Thường Lâm chép miệng một tiếng, lúc nói chuyện cũng hơi do dự, dường như đang cân nhắc xem nên mở lời như thế nào vậy.



“Đồn trưởng Diệp, có chuyện gì anh cứ nói thẳng đi ạ.”



Diệp Thường Lâm cười gượng nói: “Vậy tôi nói thẳng luôn nhé, lòng vòng quá cũng mất thời gian. Chuyện là thế này… Yêu cầu lớn nhất của chúng ta khi bảo vệ người bị hại còn sống sót đó là chịu trách nhiệm bảo đảm an toàn cho mạng sống của người bị hại đó. Thứ hai… khoảng cách cũng là yếu tố vô cùng quan trọng. Người nhà của đứa bé kia phản ánh lại rằng, cậu có một số chỗ… vượt quá giới hạn.” Hãy vào webtruyenonlinez.com để đọc truyện nhanh hơn!



Khóe môi Phó Thời Lẫm hơi mím lại, ánh mắt dần trầm hẳn xuống, đôi ngươi đen láy như phủ lên một lớp băng sương mỏng.



“Tất nhiên tôi biết chắc chắn là cậu sẽ không như vậy, nhưng dù sao gia đình người ta cũng đã đề xuất ý kiến hy vọng đổi người rồi… chúng ta cũng không thể phớt lờ được. Khoảng thời gian này cậu cũng mệt mỏi nhiều việc quá, hay là như vậy đi, tôi cho cậu nghỉ phép, quay về nghỉ ngơi một thời gian nhé.”



Phó Thời Lẫm trầm mặc một chút mới nói: “Không cần đâu đồn trưởng Diệp, tôi sẽ chú ý.”



“Vậy được rồi, sau khi tôi sắp xếp người xong sẽ bảo người ta liên lạc với cậu. Đến lúc đó cậu cứ trao đổi với người ta các hạng mục công việc cần chú ý nhé.”



Anh gật đầu, đứng dậy nói: “Vâng, đồn trưởng Diệp, tôi xin phép ra ngoài trước.”



“Ừ, đi đi đi đi, về nhà nghỉ ngơi cho khỏe vào.”

Chương 50

NGƯỜI NHÀ ĐỨA BÉ KIA PHẢN ÁNH LẠI RẰNG, CẬU CÓ MỘT SỐ CHỖ… VƯỢT QUÁ GIỚI HẠN

Sau khi thẩm vấn lần hai, người giúp việc mới lắp bắp khai rằng, thật ra bà ta không xin nghỉ trước hạn. Sáng hôm qua, sau khi đến nhà của vợ chồng nạn nhân, nhìn thấy hai người nằm trên mặt đất, cả sàn nhà đầy máu, bà ta ngây người tại trận.



Bà ta vốn định báo cảnh sát, nhưng trước đó không lâu, trong nhà bà ta xảy ra chút chuyện, cần dùng tiền gấp. Bà ta biết vợ chồng nạn nhân rất giàu có, bình thường cũng rất phóng khoáng mua vàng bạc đá quý gì đó cho bà cụ già. Thế nên, bà ta bèn trộm hết tất cả tiền bạc trong nhà họ đi, ngụy trang hiện trường thành có người đột nhập cướp của giết người, sau đó vội vàng rời khỏi nơi ấy, rồi lại bịa đặt ra lời khai giả.



Có yếu tố đột phá từ chỗ bà ta, phương hướng điều tra chợt trở nên rõ ràng hơn hẳn.



Vợ chồng nạn nhân vừa mới về nước xong, nếu đã loại trừ được khả năng đột nhập vào nhà giết người cướp của, thì khả năng giết người vì thù oán cá nhân sẽ khá cao.



Hẳn là ân oán của ba năm trước…



Sau khi điều tra hết một lượt, kẻ hiềm nghi đã được khóa sổ đối tượng là chồng cũ của nạn nhân nữ.



Điều này cũng đã giải thích được vì sao vợ chồng nạn nhân bị đâm vô số nhát dao trên người, bà cụ cũng bị đâm mất hai nhát dao, thù hằn kinh khủng đến vậy mà hai đứa trẻ lại hoàn toàn không tổn hao chút nào.





Đứa con gái lớn đã báo cảnh sát là con của nạn nhân nữ và chồng trước. Sau khi cảnh sát chạy đến hiện trường xảy ra vụ án, con bé ôm chặt em gái mình không buông tay, hoảng hốt như chim sợ cành cong, không hé răng một lời nào.



Hẳn là chính con bé đã cứu đứa con gái út của vợ chồng nạn nhân.



Khi con bé trốn dưới gầm giường, chắc hẳn nó cũng nhìn thấy cảnh người giúp việc lẻn vào ăn trộm đồ đạc, nỗi sợ hãi trong lòng càng nồng đậm thêm, nên nó mới kéo dài đến tận tối, xác định người giúp việc sẽ không quay lại nữa rồi mới đi báo án.



Thời điểm bọn họ bắt được chồng cũ của nạn nhân nữ, cũng đã là buổi tối của hai ngày sau.



Có cảnh sát bước tới nói: “Đội trưởng Phó ơi, để bọn em thẩm vấn phạm nhân cho, đã ba ngày anh không ngủ rồi, anh mau về nghỉ ngơi đi ạ.”



“Không sao.” Phó Thời Lẫm day day ấn đường, đi về phía phòng thẩm vấn.



“Đội trưởng.” Một viên cảnh sát khác chạy từ ngoài cửa vào, “Cứ giao phạm nhân cho bọn em thẩm vấn đi ạ, đồn trưởng Diệp gọi anh đến phòng anh ấy một chuyến đấy.”



Phó Thời Lẫm dừng bước, khẽ gật đầu: “Ừ.”



Trong phòng làm việc của đồn trưởng, nghe thấy tiếng gõ cửa, Diệp Thường Lâm mới ngẩng đầu lên khỏi đống giấy tờ trước mặt, đứng dậy đi về phía ghế sô pha: “Tiểu Phó đến đấy à, ngồi đi.”



Phó Thời Lẫm ngồi xuống trước mặt ông ta, chậm rãi lên tiếng: “Đồn trưởng Diệp, anh tìm tôi có việc gì không?”



Diệp Thường Lâm cầm ấm trà trên bàn lên, rót cho anh một cốc, “Tôi nghe nói đã bắt được hung thủ rồi à?”



“Đang tiến hành hỏi cung.”



Nghe anh nói vậy, Diệp Thường Lâm khẽ gật đầu, dựa lưng ra đằng sau, gác tay lên thành ghế sô pha: “Vụ án này cũng gần kết thúc rồi, mấy ngày nay vất vả cho cậu quá.”



Phó Thời Lẫm thản nhiên nói: “Việc tôi phải làm thôi.”



“Tiểu Phó này…” Diệp Thường Lâm chép miệng một tiếng, lúc nói chuyện cũng hơi do dự, dường như đang cân nhắc xem nên mở lời như thế nào vậy.



“Đồn trưởng Diệp, có chuyện gì anh cứ nói thẳng đi ạ.”



Diệp Thường Lâm cười gượng nói: “Vậy tôi nói thẳng luôn nhé, lòng vòng quá cũng mất thời gian. Chuyện là thế này… Yêu cầu lớn nhất của chúng ta khi bảo vệ người bị hại còn sống sót đó là chịu trách nhiệm bảo đảm an toàn cho mạng sống của người bị hại đó. Thứ hai… khoảng cách cũng là yếu tố vô cùng quan trọng. Người nhà của đứa bé kia phản ánh lại rằng, cậu có một số chỗ… vượt quá giới hạn.” Hãy vào webtruyenonlinez.com để đọc truyện nhanh hơn!



Khóe môi Phó Thời Lẫm hơi mím lại, ánh mắt dần trầm hẳn xuống, đôi ngươi đen láy như phủ lên một lớp băng sương mỏng.



“Tất nhiên tôi biết chắc chắn là cậu sẽ không như vậy, nhưng dù sao gia đình người ta cũng đã đề xuất ý kiến hy vọng đổi người rồi… chúng ta cũng không thể phớt lờ được. Khoảng thời gian này cậu cũng mệt mỏi nhiều việc quá, hay là như vậy đi, tôi cho cậu nghỉ phép, quay về nghỉ ngơi một thời gian nhé.”



Phó Thời Lẫm trầm mặc một chút mới nói: “Không cần đâu đồn trưởng Diệp, tôi sẽ chú ý.”



“Vậy được rồi, sau khi tôi sắp xếp người xong sẽ bảo người ta liên lạc với cậu. Đến lúc đó cậu cứ trao đổi với người ta các hạng mục công việc cần chú ý nhé.”



Anh gật đầu, đứng dậy nói: “Vâng, đồn trưởng Diệp, tôi xin phép ra ngoài trước.”



“Ừ, đi đi đi đi, về nhà nghỉ ngơi cho khỏe vào.”

Chương 50

NGƯỜI NHÀ ĐỨA BÉ KIA PHẢN ÁNH LẠI RẰNG, CẬU CÓ MỘT SỐ CHỖ… VƯỢT QUÁ GIỚI HẠN

Sau khi thẩm vấn lần hai, người giúp việc mới lắp bắp khai rằng, thật ra bà ta không xin nghỉ trước hạn. Sáng hôm qua, sau khi đến nhà của vợ chồng nạn nhân, nhìn thấy hai người nằm trên mặt đất, cả sàn nhà đầy máu, bà ta ngây người tại trận.



Bà ta vốn định báo cảnh sát, nhưng trước đó không lâu, trong nhà bà ta xảy ra chút chuyện, cần dùng tiền gấp. Bà ta biết vợ chồng nạn nhân rất giàu có, bình thường cũng rất phóng khoáng mua vàng bạc đá quý gì đó cho bà cụ già. Thế nên, bà ta bèn trộm hết tất cả tiền bạc trong nhà họ đi, ngụy trang hiện trường thành có người đột nhập cướp của giết người, sau đó vội vàng rời khỏi nơi ấy, rồi lại bịa đặt ra lời khai giả.



Có yếu tố đột phá từ chỗ bà ta, phương hướng điều tra chợt trở nên rõ ràng hơn hẳn.



Vợ chồng nạn nhân vừa mới về nước xong, nếu đã loại trừ được khả năng đột nhập vào nhà giết người cướp của, thì khả năng giết người vì thù oán cá nhân sẽ khá cao.



Hẳn là ân oán của ba năm trước…



Sau khi điều tra hết một lượt, kẻ hiềm nghi đã được khóa sổ đối tượng là chồng cũ của nạn nhân nữ.



Điều này cũng đã giải thích được vì sao vợ chồng nạn nhân bị đâm vô số nhát dao trên người, bà cụ cũng bị đâm mất hai nhát dao, thù hằn kinh khủng đến vậy mà hai đứa trẻ lại hoàn toàn không tổn hao chút nào.





Đứa con gái lớn đã báo cảnh sát là con của nạn nhân nữ và chồng trước. Sau khi cảnh sát chạy đến hiện trường xảy ra vụ án, con bé ôm chặt em gái mình không buông tay, hoảng hốt như chim sợ cành cong, không hé răng một lời nào.



Hẳn là chính con bé đã cứu đứa con gái út của vợ chồng nạn nhân.



Khi con bé trốn dưới gầm giường, chắc hẳn nó cũng nhìn thấy cảnh người giúp việc lẻn vào ăn trộm đồ đạc, nỗi sợ hãi trong lòng càng nồng đậm thêm, nên nó mới kéo dài đến tận tối, xác định người giúp việc sẽ không quay lại nữa rồi mới đi báo án.



Thời điểm bọn họ bắt được chồng cũ của nạn nhân nữ, cũng đã là buổi tối của hai ngày sau.



Có cảnh sát bước tới nói: “Đội trưởng Phó ơi, để bọn em thẩm vấn phạm nhân cho, đã ba ngày anh không ngủ rồi, anh mau về nghỉ ngơi đi ạ.”



“Không sao.” Phó Thời Lẫm day day ấn đường, đi về phía phòng thẩm vấn.



“Đội trưởng.” Một viên cảnh sát khác chạy từ ngoài cửa vào, “Cứ giao phạm nhân cho bọn em thẩm vấn đi ạ, đồn trưởng Diệp gọi anh đến phòng anh ấy một chuyến đấy.”



Phó Thời Lẫm dừng bước, khẽ gật đầu: “Ừ.”



Trong phòng làm việc của đồn trưởng, nghe thấy tiếng gõ cửa, Diệp Thường Lâm mới ngẩng đầu lên khỏi đống giấy tờ trước mặt, đứng dậy đi về phía ghế sô pha: “Tiểu Phó đến đấy à, ngồi đi.”



Phó Thời Lẫm ngồi xuống trước mặt ông ta, chậm rãi lên tiếng: “Đồn trưởng Diệp, anh tìm tôi có việc gì không?”



Diệp Thường Lâm cầm ấm trà trên bàn lên, rót cho anh một cốc, “Tôi nghe nói đã bắt được hung thủ rồi à?”



“Đang tiến hành hỏi cung.”



Nghe anh nói vậy, Diệp Thường Lâm khẽ gật đầu, dựa lưng ra đằng sau, gác tay lên thành ghế sô pha: “Vụ án này cũng gần kết thúc rồi, mấy ngày nay vất vả cho cậu quá.”



Phó Thời Lẫm thản nhiên nói: “Việc tôi phải làm thôi.”



“Tiểu Phó này…” Diệp Thường Lâm chép miệng một tiếng, lúc nói chuyện cũng hơi do dự, dường như đang cân nhắc xem nên mở lời như thế nào vậy.



“Đồn trưởng Diệp, có chuyện gì anh cứ nói thẳng đi ạ.”



Diệp Thường Lâm cười gượng nói: “Vậy tôi nói thẳng luôn nhé, lòng vòng quá cũng mất thời gian. Chuyện là thế này… Yêu cầu lớn nhất của chúng ta khi bảo vệ người bị hại còn sống sót đó là chịu trách nhiệm bảo đảm an toàn cho mạng sống của người bị hại đó. Thứ hai… khoảng cách cũng là yếu tố vô cùng quan trọng. Người nhà của đứa bé kia phản ánh lại rằng, cậu có một số chỗ… vượt quá giới hạn.” Hãy vào webtruyenonlinez.com để đọc truyện nhanh hơn!



Khóe môi Phó Thời Lẫm hơi mím lại, ánh mắt dần trầm hẳn xuống, đôi ngươi đen láy như phủ lên một lớp băng sương mỏng.



“Tất nhiên tôi biết chắc chắn là cậu sẽ không như vậy, nhưng dù sao gia đình người ta cũng đã đề xuất ý kiến hy vọng đổi người rồi… chúng ta cũng không thể phớt lờ được. Khoảng thời gian này cậu cũng mệt mỏi nhiều việc quá, hay là như vậy đi, tôi cho cậu nghỉ phép, quay về nghỉ ngơi một thời gian nhé.”



Phó Thời Lẫm trầm mặc một chút mới nói: “Không cần đâu đồn trưởng Diệp, tôi sẽ chú ý.”



“Vậy được rồi, sau khi tôi sắp xếp người xong sẽ bảo người ta liên lạc với cậu. Đến lúc đó cậu cứ trao đổi với người ta các hạng mục công việc cần chú ý nhé.”



Anh gật đầu, đứng dậy nói: “Vâng, đồn trưởng Diệp, tôi xin phép ra ngoài trước.”



“Ừ, đi đi đi đi, về nhà nghỉ ngơi cho khỏe vào.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK
Chương trước
Chương trước
Chương sau
Chương sau
Về đầu trang
Về đầu trang