Chương 26
CÔ CÒN CHƯA MỞ MIỆNG TỎ TÌNH MÀ ĐÃ BỊ TỪ CHỐI RỒI
Cửa thang máy mở ra, cô lập tức thấy Cố Chiêu đứng trước cửa nhà mình.
Vừa gặp cô, Cố Chiêu đã cau mày hỏi: “Tiểu Thù, em đi đâu vậy?”
Cô không đáp, đi đến nhập mật mã mở cửa nhà, đá giày cao gót ra ở cửa, tiện tay ném túi xách lên sô pha, mở cửa tủ lạnh lấy hai lon bia, rồi mới quay đầu hỏi anh ta: “Anh muốn uống không?”
Cố Chiêu đứng ở cửa, càng nhíu chặt mày hơn: “Tối nay em đã đi ăn với ai thế?”
Nghe giọng nói lạ, con cún con vọt ra khỏi ổ, sủa gâu gâu với anh ta.
Nhóc con nhỏ xíu mà khí thế chẳng nhỏ chút nào, tiếng sủa rất vang như đang tuyên bố chủ quyền địa bàn vậy.
Giản Thù đặt lon bia lên bàn ăn, khom lưng bế bé lên, xoa đầu bé rồi thả lại vào ổ, còn cho bé thêm một ít thức ăn.
Nhóc con kia vừa ăn vừa cảnh giác quay đầu nhìn ‘kẻ xâm phạm’.
Giản Thù ngồi trước bàn ăn, khui lon bia rồi mới thản nhiên đáp: “Bạn trai.”
Mặt mày Cố Chiêu lập tức sa sầm xuống, con ngươi đen lạnh đi: “Tiểu Thù, em đừng vì giận dỗi anh mà làm bậy bên ngoài.”
Nụ cười trên khóe môi Giản Thù đầy vẻ giễu cợt: “Giận dỗi ư? Tạo sao em lại phải giận dỗi anh? Bây giờ thậm chí ngay cả tự do yêu đương em cũng không có sao? Huống chi, người ta đã từ chối em rồi.”
Cô còn chưa mở miệng tỏ tình đã bị từ chối.
Trước đó cô còn cười nhạo Tần Khả Khả, không ngờ cô còn chẳng bằng cô ta.
Phó Thời Lẫm đã nói rõ ràng như vậy, chứng tỏ không muốn dây dưa với cô nữa, cô có giả ngốc cũng không có tác dụng gì.
Giản Thù nằm bò lên bàn, chọc chọc lon bia trước mặt. Cuối cùng cô đã xác định được, câu nói cô nghe thấy lúc ăn cơm chỉ là ảo giác của cô mà thôi.
Cố Chiêu ngồi xuống đối diện cô: “Tiểu Thù à, em xứng đáng với một người tốt hơn. Nếu em muốn hẹn hò yêu đương, anh có thể sắp xếp cho em…”
“Không cần.” Cô từ chối không chút do dự. Đối với cô, trên đời này chỉ có Phó Thời Lẫm là tốt nhất.
Còn những người khác, cô cũng lười tranh luận với Cố Chiêu.
Giản Thù ngồi thẳng dậy, lạnh nhạt nói: “Anh đến tìm em chỉ để chất vấn xem em đi ăn với ai thôi sao?”
Gương mặt đẹp trai của Cố Chiêu thoáng đượm buồn, im lặng phút chốc mới nói: “Mấy ngày nữa… là ngày giỗ của bố mẹ.”
Cơ thể Giản Thù hơi cứng lại, ngón tay khẽ run rẩy. Cô lập tức nắm chặt lon bia, muốn cất tiếng trả lời nhưng cổ họng như bị thứ gì đó chặn cứng, vừa đau đớn vừa đắng chát.
Trái tim cô bắt đầu quặn thắt, nỗi tuyệt vọng đến gần như không thở được, từng đoạn kí ức lẻ tẻ vụn vỡ hiện lên trong đầu, kéo cả người cô xuống địa ngục.
Cô ôm ngực, sắc mặt tái nhợt đến đáng sợ.
“Tiểu Thù!” Cố Chiêu muốn đến đỡ cô, nhưng lại bị cô hất ra. Nhìn bàn tay trống không của mình, vẻ mặt anh ta cũng vô cùng khổ sở.
Giản Thù đứng lên, giọng nói càng lạnh hơn: “Em biết rồi, anh về đi.”
“Tiểu Thù…” Đọc truyện tại Web Truyen Onlinez . com
“Em không muốn thấy anh nữa!”
Cố Chiêu mím môi, siết chặt nắm tay như đang cố gắng kiềm chế cảm xúc của mình.
Cuối cùng, anh ta đành im lặng rời đi, không nói lời nào.
Giản Thù ngã xuống ghế lần nữa, đau khổ ôm mặt, lại một năm… lại một năm nữa rồi…
Đã mười năm trôi qua…
Thế nhưng cô vẫn không thể nào đối mặt với nó, thậm chí còn không dám nhớ lại tất cả những chuyện xảy ra vào hôm đó.
Tất cả những lỗi lầm và đớn đau này, là quá khứ mà suốt cuộc đời cô cũng sẽ không thể nào thứ tha được.
Qua một lúc lâu, Giản Thù mới chậm rãi lấy điện thoại, mở khung trò chuyện với đội trưởng Phó, nhập vài chữ rồi lại xóa.
Cô không nên tiếp tục như vậy nữa, không nên kéo anh vào vực sâu và cái lồng giam của cô nữa.
Giản Thù ném điện thoại đi, úp mặt xuống mặt bàn lạnh băng, ngủ suốt đêm như thế.
Chương 26
CÔ CÒN CHƯA MỞ MIỆNG TỎ TÌNH MÀ ĐÃ BỊ TỪ CHỐI RỒI
Cửa thang máy mở ra, cô lập tức thấy Cố Chiêu đứng trước cửa nhà mình.
Vừa gặp cô, Cố Chiêu đã cau mày hỏi: “Tiểu Thù, em đi đâu vậy?”
Cô không đáp, đi đến nhập mật mã mở cửa nhà, đá giày cao gót ra ở cửa, tiện tay ném túi xách lên sô pha, mở cửa tủ lạnh lấy hai lon bia, rồi mới quay đầu hỏi anh ta: “Anh muốn uống không?”
Cố Chiêu đứng ở cửa, càng nhíu chặt mày hơn: “Tối nay em đã đi ăn với ai thế?”
Nghe giọng nói lạ, con cún con vọt ra khỏi ổ, sủa gâu gâu với anh ta.
Nhóc con nhỏ xíu mà khí thế chẳng nhỏ chút nào, tiếng sủa rất vang như đang tuyên bố chủ quyền địa bàn vậy.
Giản Thù đặt lon bia lên bàn ăn, khom lưng bế bé lên, xoa đầu bé rồi thả lại vào ổ, còn cho bé thêm một ít thức ăn.
Nhóc con kia vừa ăn vừa cảnh giác quay đầu nhìn ‘kẻ xâm phạm’.
Giản Thù ngồi trước bàn ăn, khui lon bia rồi mới thản nhiên đáp: “Bạn trai.”
Mặt mày Cố Chiêu lập tức sa sầm xuống, con ngươi đen lạnh đi: “Tiểu Thù, em đừng vì giận dỗi anh mà làm bậy bên ngoài.”
Nụ cười trên khóe môi Giản Thù đầy vẻ giễu cợt: “Giận dỗi ư? Tạo sao em lại phải giận dỗi anh? Bây giờ thậm chí ngay cả tự do yêu đương em cũng không có sao? Huống chi, người ta đã từ chối em rồi.”
Cô còn chưa mở miệng tỏ tình đã bị từ chối.
Trước đó cô còn cười nhạo Tần Khả Khả, không ngờ cô còn chẳng bằng cô ta.
Phó Thời Lẫm đã nói rõ ràng như vậy, chứng tỏ không muốn dây dưa với cô nữa, cô có giả ngốc cũng không có tác dụng gì.
Giản Thù nằm bò lên bàn, chọc chọc lon bia trước mặt. Cuối cùng cô đã xác định được, câu nói cô nghe thấy lúc ăn cơm chỉ là ảo giác của cô mà thôi.
Cố Chiêu ngồi xuống đối diện cô: “Tiểu Thù à, em xứng đáng với một người tốt hơn. Nếu em muốn hẹn hò yêu đương, anh có thể sắp xếp cho em…”
“Không cần.” Cô từ chối không chút do dự. Đối với cô, trên đời này chỉ có Phó Thời Lẫm là tốt nhất.
Còn những người khác, cô cũng lười tranh luận với Cố Chiêu.
Giản Thù ngồi thẳng dậy, lạnh nhạt nói: “Anh đến tìm em chỉ để chất vấn xem em đi ăn với ai thôi sao?”
Gương mặt đẹp trai của Cố Chiêu thoáng đượm buồn, im lặng phút chốc mới nói: “Mấy ngày nữa… là ngày giỗ của bố mẹ.”
Cơ thể Giản Thù hơi cứng lại, ngón tay khẽ run rẩy. Cô lập tức nắm chặt lon bia, muốn cất tiếng trả lời nhưng cổ họng như bị thứ gì đó chặn cứng, vừa đau đớn vừa đắng chát.
Trái tim cô bắt đầu quặn thắt, nỗi tuyệt vọng đến gần như không thở được, từng đoạn kí ức lẻ tẻ vụn vỡ hiện lên trong đầu, kéo cả người cô xuống địa ngục.
Cô ôm ngực, sắc mặt tái nhợt đến đáng sợ.
“Tiểu Thù!” Cố Chiêu muốn đến đỡ cô, nhưng lại bị cô hất ra. Nhìn bàn tay trống không của mình, vẻ mặt anh ta cũng vô cùng khổ sở.
Giản Thù đứng lên, giọng nói càng lạnh hơn: “Em biết rồi, anh về đi.”
“Tiểu Thù…” Đọc truyện tại Web Truyen Onlinez . com
“Em không muốn thấy anh nữa!”
Cố Chiêu mím môi, siết chặt nắm tay như đang cố gắng kiềm chế cảm xúc của mình.
Cuối cùng, anh ta đành im lặng rời đi, không nói lời nào.
Giản Thù ngã xuống ghế lần nữa, đau khổ ôm mặt, lại một năm… lại một năm nữa rồi…
Đã mười năm trôi qua…
Thế nhưng cô vẫn không thể nào đối mặt với nó, thậm chí còn không dám nhớ lại tất cả những chuyện xảy ra vào hôm đó.
Tất cả những lỗi lầm và đớn đau này, là quá khứ mà suốt cuộc đời cô cũng sẽ không thể nào thứ tha được.
Qua một lúc lâu, Giản Thù mới chậm rãi lấy điện thoại, mở khung trò chuyện với đội trưởng Phó, nhập vài chữ rồi lại xóa.
Cô không nên tiếp tục như vậy nữa, không nên kéo anh vào vực sâu và cái lồng giam của cô nữa.
Giản Thù ném điện thoại đi, úp mặt xuống mặt bàn lạnh băng, ngủ suốt đêm như thế.
Chương 26
CÔ CÒN CHƯA MỞ MIỆNG TỎ TÌNH MÀ ĐÃ BỊ TỪ CHỐI RỒI
Cửa thang máy mở ra, cô lập tức thấy Cố Chiêu đứng trước cửa nhà mình.
Vừa gặp cô, Cố Chiêu đã cau mày hỏi: “Tiểu Thù, em đi đâu vậy?”
Cô không đáp, đi đến nhập mật mã mở cửa nhà, đá giày cao gót ra ở cửa, tiện tay ném túi xách lên sô pha, mở cửa tủ lạnh lấy hai lon bia, rồi mới quay đầu hỏi anh ta: “Anh muốn uống không?”
Cố Chiêu đứng ở cửa, càng nhíu chặt mày hơn: “Tối nay em đã đi ăn với ai thế?”
Nghe giọng nói lạ, con cún con vọt ra khỏi ổ, sủa gâu gâu với anh ta.
Nhóc con nhỏ xíu mà khí thế chẳng nhỏ chút nào, tiếng sủa rất vang như đang tuyên bố chủ quyền địa bàn vậy.
Giản Thù đặt lon bia lên bàn ăn, khom lưng bế bé lên, xoa đầu bé rồi thả lại vào ổ, còn cho bé thêm một ít thức ăn.
Nhóc con kia vừa ăn vừa cảnh giác quay đầu nhìn ‘kẻ xâm phạm’.
Giản Thù ngồi trước bàn ăn, khui lon bia rồi mới thản nhiên đáp: “Bạn trai.”
Mặt mày Cố Chiêu lập tức sa sầm xuống, con ngươi đen lạnh đi: “Tiểu Thù, em đừng vì giận dỗi anh mà làm bậy bên ngoài.”
Nụ cười trên khóe môi Giản Thù đầy vẻ giễu cợt: “Giận dỗi ư? Tạo sao em lại phải giận dỗi anh? Bây giờ thậm chí ngay cả tự do yêu đương em cũng không có sao? Huống chi, người ta đã từ chối em rồi.”
Cô còn chưa mở miệng tỏ tình đã bị từ chối.
Trước đó cô còn cười nhạo Tần Khả Khả, không ngờ cô còn chẳng bằng cô ta.
Phó Thời Lẫm đã nói rõ ràng như vậy, chứng tỏ không muốn dây dưa với cô nữa, cô có giả ngốc cũng không có tác dụng gì.
Giản Thù nằm bò lên bàn, chọc chọc lon bia trước mặt. Cuối cùng cô đã xác định được, câu nói cô nghe thấy lúc ăn cơm chỉ là ảo giác của cô mà thôi.
Cố Chiêu ngồi xuống đối diện cô: “Tiểu Thù à, em xứng đáng với một người tốt hơn. Nếu em muốn hẹn hò yêu đương, anh có thể sắp xếp cho em…”
“Không cần.” Cô từ chối không chút do dự. Đối với cô, trên đời này chỉ có Phó Thời Lẫm là tốt nhất.
Còn những người khác, cô cũng lười tranh luận với Cố Chiêu.
Giản Thù ngồi thẳng dậy, lạnh nhạt nói: “Anh đến tìm em chỉ để chất vấn xem em đi ăn với ai thôi sao?”
Gương mặt đẹp trai của Cố Chiêu thoáng đượm buồn, im lặng phút chốc mới nói: “Mấy ngày nữa… là ngày giỗ của bố mẹ.”
Cơ thể Giản Thù hơi cứng lại, ngón tay khẽ run rẩy. Cô lập tức nắm chặt lon bia, muốn cất tiếng trả lời nhưng cổ họng như bị thứ gì đó chặn cứng, vừa đau đớn vừa đắng chát.
Trái tim cô bắt đầu quặn thắt, nỗi tuyệt vọng đến gần như không thở được, từng đoạn kí ức lẻ tẻ vụn vỡ hiện lên trong đầu, kéo cả người cô xuống địa ngục.
Cô ôm ngực, sắc mặt tái nhợt đến đáng sợ.
“Tiểu Thù!” Cố Chiêu muốn đến đỡ cô, nhưng lại bị cô hất ra. Nhìn bàn tay trống không của mình, vẻ mặt anh ta cũng vô cùng khổ sở.
Giản Thù đứng lên, giọng nói càng lạnh hơn: “Em biết rồi, anh về đi.”
“Tiểu Thù…” Đọc truyện tại Web Truyen Onlinez . com
“Em không muốn thấy anh nữa!”
Cố Chiêu mím môi, siết chặt nắm tay như đang cố gắng kiềm chế cảm xúc của mình.
Cuối cùng, anh ta đành im lặng rời đi, không nói lời nào.
Giản Thù ngã xuống ghế lần nữa, đau khổ ôm mặt, lại một năm… lại một năm nữa rồi…
Đã mười năm trôi qua…
Thế nhưng cô vẫn không thể nào đối mặt với nó, thậm chí còn không dám nhớ lại tất cả những chuyện xảy ra vào hôm đó.
Tất cả những lỗi lầm và đớn đau này, là quá khứ mà suốt cuộc đời cô cũng sẽ không thể nào thứ tha được.
Qua một lúc lâu, Giản Thù mới chậm rãi lấy điện thoại, mở khung trò chuyện với đội trưởng Phó, nhập vài chữ rồi lại xóa.
Cô không nên tiếp tục như vậy nữa, không nên kéo anh vào vực sâu và cái lồng giam của cô nữa.
Giản Thù ném điện thoại đi, úp mặt xuống mặt bàn lạnh băng, ngủ suốt đêm như thế.
Chương 26
CÔ CÒN CHƯA MỞ MIỆNG TỎ TÌNH MÀ ĐÃ BỊ TỪ CHỐI RỒI
Cửa thang máy mở ra, cô lập tức thấy Cố Chiêu đứng trước cửa nhà mình.
Vừa gặp cô, Cố Chiêu đã cau mày hỏi: “Tiểu Thù, em đi đâu vậy?”
Cô không đáp, đi đến nhập mật mã mở cửa nhà, đá giày cao gót ra ở cửa, tiện tay ném túi xách lên sô pha, mở cửa tủ lạnh lấy hai lon bia, rồi mới quay đầu hỏi anh ta: “Anh muốn uống không?”
Cố Chiêu đứng ở cửa, càng nhíu chặt mày hơn: “Tối nay em đã đi ăn với ai thế?”
Nghe giọng nói lạ, con cún con vọt ra khỏi ổ, sủa gâu gâu với anh ta.
Nhóc con nhỏ xíu mà khí thế chẳng nhỏ chút nào, tiếng sủa rất vang như đang tuyên bố chủ quyền địa bàn vậy.
Giản Thù đặt lon bia lên bàn ăn, khom lưng bế bé lên, xoa đầu bé rồi thả lại vào ổ, còn cho bé thêm một ít thức ăn.
Nhóc con kia vừa ăn vừa cảnh giác quay đầu nhìn ‘kẻ xâm phạm’.
Giản Thù ngồi trước bàn ăn, khui lon bia rồi mới thản nhiên đáp: “Bạn trai.”
Mặt mày Cố Chiêu lập tức sa sầm xuống, con ngươi đen lạnh đi: “Tiểu Thù, em đừng vì giận dỗi anh mà làm bậy bên ngoài.”
Nụ cười trên khóe môi Giản Thù đầy vẻ giễu cợt: “Giận dỗi ư? Tạo sao em lại phải giận dỗi anh? Bây giờ thậm chí ngay cả tự do yêu đương em cũng không có sao? Huống chi, người ta đã từ chối em rồi.”
Cô còn chưa mở miệng tỏ tình đã bị từ chối.
Trước đó cô còn cười nhạo Tần Khả Khả, không ngờ cô còn chẳng bằng cô ta.
Phó Thời Lẫm đã nói rõ ràng như vậy, chứng tỏ không muốn dây dưa với cô nữa, cô có giả ngốc cũng không có tác dụng gì.
Giản Thù nằm bò lên bàn, chọc chọc lon bia trước mặt. Cuối cùng cô đã xác định được, câu nói cô nghe thấy lúc ăn cơm chỉ là ảo giác của cô mà thôi.
Cố Chiêu ngồi xuống đối diện cô: “Tiểu Thù à, em xứng đáng với một người tốt hơn. Nếu em muốn hẹn hò yêu đương, anh có thể sắp xếp cho em…”
“Không cần.” Cô từ chối không chút do dự. Đối với cô, trên đời này chỉ có Phó Thời Lẫm là tốt nhất.
Còn những người khác, cô cũng lười tranh luận với Cố Chiêu.
Giản Thù ngồi thẳng dậy, lạnh nhạt nói: “Anh đến tìm em chỉ để chất vấn xem em đi ăn với ai thôi sao?”
Gương mặt đẹp trai của Cố Chiêu thoáng đượm buồn, im lặng phút chốc mới nói: “Mấy ngày nữa… là ngày giỗ của bố mẹ.”
Cơ thể Giản Thù hơi cứng lại, ngón tay khẽ run rẩy. Cô lập tức nắm chặt lon bia, muốn cất tiếng trả lời nhưng cổ họng như bị thứ gì đó chặn cứng, vừa đau đớn vừa đắng chát.
Trái tim cô bắt đầu quặn thắt, nỗi tuyệt vọng đến gần như không thở được, từng đoạn kí ức lẻ tẻ vụn vỡ hiện lên trong đầu, kéo cả người cô xuống địa ngục.
Cô ôm ngực, sắc mặt tái nhợt đến đáng sợ.
“Tiểu Thù!” Cố Chiêu muốn đến đỡ cô, nhưng lại bị cô hất ra. Nhìn bàn tay trống không của mình, vẻ mặt anh ta cũng vô cùng khổ sở.
Giản Thù đứng lên, giọng nói càng lạnh hơn: “Em biết rồi, anh về đi.”
“Tiểu Thù…” Đọc truyện tại Web Truyen Onlinez . com
“Em không muốn thấy anh nữa!”
Cố Chiêu mím môi, siết chặt nắm tay như đang cố gắng kiềm chế cảm xúc của mình.
Cuối cùng, anh ta đành im lặng rời đi, không nói lời nào.
Giản Thù ngã xuống ghế lần nữa, đau khổ ôm mặt, lại một năm… lại một năm nữa rồi…
Đã mười năm trôi qua…
Thế nhưng cô vẫn không thể nào đối mặt với nó, thậm chí còn không dám nhớ lại tất cả những chuyện xảy ra vào hôm đó.
Tất cả những lỗi lầm và đớn đau này, là quá khứ mà suốt cuộc đời cô cũng sẽ không thể nào thứ tha được.
Qua một lúc lâu, Giản Thù mới chậm rãi lấy điện thoại, mở khung trò chuyện với đội trưởng Phó, nhập vài chữ rồi lại xóa.
Cô không nên tiếp tục như vậy nữa, không nên kéo anh vào vực sâu và cái lồng giam của cô nữa.
Giản Thù ném điện thoại đi, úp mặt xuống mặt bàn lạnh băng, ngủ suốt đêm như thế.
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK