Chương 14
AI BẢO NGƯỜI ĐÀN ÔNG NÀY KHÔNG HIỂU CHUYỆN TÌNH CẢM NÀO, RÕ RÀNG LÀ LĂNG NHĂNG TRÊU HOA GHẸO BƯỚM MÀ!
Giản Thù và Cố Chiêu lại cãi nhau một trận to, chỉ mới mười phút trước thôi.
Vừa khéo anh ta đang ở gần đây, nghe tin ở đoàn phim bèn vội vã chạy sang bên này.
Lúc Cố Chiêu đến, Giản Thù đã thay quần áo xong, đang ngồi ngây người trên ghế sô-pha, cảm xúc cực kỳ tệ.
“Tiểu Thù.” Anh ta ngồi xuống đối diện cô, sắc mặt đầy lo lắng, “Em vẫn ổn chứ?”
Giản Thù hồi thần lại, giọng điệu rất lạnh nhạt: “Em rất ổn.”
“Đừng quay tiếp nữa, giờ anh sẽ đi nói chuyện với đạo diễn.”
“Giữa hai chuyện này có liên quan gì đến nhau đâu chứ?” Ánh mắt Giản Thù lạnh như băng, thậm chí còn có chút châm chọc, “Các nữ diễn viên trong đoàn phim không hòa hợp, chướng mắt nhau chẳng phải là chuyện hết sức bình thường sao? Dựa vào cái gì mà bảo em không quay nữa?”
“Cố Chiêu, anh kỳ quặc thật đấy. Lúc trước chính anh cố chấp muốn nhét em vào trong bộ phim này, giờ lại năm lần bảy lượt bắt em rời khỏi đoàn. Anh không cảm thấy anh đang vô cùng mâu thuẫn sao?!”
Cố Chiêu nhíu mày, trầm mặc một lúc lâu mới lên tiếng: “Tiểu Thù…”
Giản Thù nhìn đi chỗ khác: “Em không muốn cãi nhau với anh. Cứ thế này đi.”
Trong căn phòng, tĩnh lặng đến cùng cực.
Cốc nước nóng mà Giản Thù đặt trên bàn trà đã sớm nguội ngắt từ lâu.
Một lúc lâu sau, Cố Chiêu mới đứng dậy: “Nếu em đã không muốn rời đi, anh cũng sẽ không ép em nữa. Có điều, điều kiện tiên quyết là, lần này anh sẽ sắp xếp trợ lý cho em, em không thể tiếp tục từ chối.”
Giản Thù đang định lên tiếng, anh ta đã nói tiếp, ngữ khí kiên quyết không cho phép cự tuyệt, toát ra khí thế áp bức của một người trẻ tuổi có địa vị cao.
“Hoặc là rời khỏi đoàn làm phim, hoặc là chấp nhận một người trợ lý. Em chỉ có hai sự lựa chọn này thôi.”
Cố Chiêu chỉ ném lại một câu đó rồi bỏ đi.
Giản Thù nhắm mắt lại, cảm giác trong lồng ngực nghèn nghẹn đến phát hoảng. Dù sao cảnh quay hôm nay cũng chẳng thể quay tiếp được nữa, thà về luôn nhà ngủ một giấc cho xong.
Cô vừa kéo cửa ra đã nhìn thấy người đàn ông đang đứng dựa vào tường hút thuốc ở cách đó không xa. Anh ấy, cũng đang nhìn cô.
Ánh đèn ở hành lang trong trẻo lành lạnh, làm cho từng đường nét của người đàn ông ấy càng trở nên sắc sảo, rõ nét hơn. Anh mặc áo sơ mi trắng, áo khoác đen.
Đen trắng giao hòa, càng làm tăng thêm vẻ cấm dục, trang nghiêm.
Gió lạnh thấu xương thổi qua ô cửa sổ ở đầu hành lang vào, cuốn tan lớp khói mờ đang vấn vít trước mặt anh, để lộ ra dung nhan cương nghị tuấn tú lạnh lùng. Điếu thuốc được cắn hờ hững giữa hai cánh môi mỏng, ánh mắt đen lãnh đạm thờ ơ.
Dù cho hai người đang nhìn thẳng vào mắt nhau, thì đáy mắt anh vẫn không hề có chút dao động nào.
Ánh mắt của Giản Thù rơi xuống đôi môi anh, lẳng lặng liếm răng một cái. Đường nét môi của anh rất đẹp, được hôn lên chắc chắn sẽ rất tuyệt…
Có điều, hiện giờ cô vẫn còn đang giận lắm đây này.
Bước trước vừa mới cứu cô xong, bước sau đã đứng về phía Tần Khả Khả rồi. Ai bảo người đàn ông này không hiểu chuyện tình cảm nào, rõ ràng là lăng nhăng trêu hoa ghẹo bướm mà!
Cô khẽ hừ lạnh một tiếng, không thèm nhìn anh nữa, mặt không chút cảm xúc bước đi.
Đến lúc đi ngang qua người anh, Giản Thù bất giác bước chậm lại. Chỉ cần anh nói xin lỗi, cô sẽ lập tức tha thứ cho anh ngay.
Thế nhưng cho đến tận khi cô đi rất xa rồi, cũng chẳng có một âm thanh nào truyền tới.
Giản Thù đứng ngoài cửa, cơn tức bùng lớn đến lạ kỳ.
Cô đứng im tại chỗ một lúc, lại quay ngược trở về. Vừa đến ngã rẽ, cô đã nhìn thấy Tần Khả Khả đứng ngay bên cạnh Phó Thời Lẫm, không biết đang nói gì mà mặt thì đầy vẻ thẹn thùng, mắt thì long lanh nước, vừa yêu kiều vừa quyến rũ.
Từ trên xuống dưới của Tần Khả Khả, chỉ thiếu mỗi nước viết thẳng lên hai chữ ‘cầu hoan’ nữa thôi. Lúc Phó Thời Lẫm từ chối cô thì từng câu từng chữ lý lẽ nghiêm chỉnh thế, chẳng lẽ giờ lại không nhìn thấu được sao?
Hay là mẫu anh ấy thích là cái kiểu như Tần Khả Khả này?!
Giản Thù cảm thấy, chắc chắn Phó Thời Lẫm này mù mắt rồi!
Cho đến khi bóng của cô gái ấy biến mất khỏi ngã rẽ, Phó Thời Lẫm mới thản nhiên thu hồi lại ánh mắt của mình, dập tắt điếu thuốc trong tay.
“Đội trưởng Phó này… bây giờ đoàn phim đã nghỉ rồi. Nếu anh không bận, hay là em mời anh ăn cơm được không?”
Giọng nói của Tần Khả Khả lộ ra vẻ hí hửng. Vừa rồi cô ta nói nhiều như vậy, tuy Phó Thời Lẫm không đáp lại câu nào, nhưng cũng không phản bác, vẫn kiên nhẫn lắng nghe.
Cô đã bảo mà, cảnh sát thì sao chứ. Đã là đàn ông thì thế nào cũng sẽ quỳ dưới gấu váy cô ta thôi. w๖ebtruy๖enonlin๖ez
Chương 14
AI BẢO NGƯỜI ĐÀN ÔNG NÀY KHÔNG HIỂU CHUYỆN TÌNH CẢM NÀO, RÕ RÀNG LÀ LĂNG NHĂNG TRÊU HOA GHẸO BƯỚM MÀ!
Giản Thù và Cố Chiêu lại cãi nhau một trận to, chỉ mới mười phút trước thôi.
Vừa khéo anh ta đang ở gần đây, nghe tin ở đoàn phim bèn vội vã chạy sang bên này.
Lúc Cố Chiêu đến, Giản Thù đã thay quần áo xong, đang ngồi ngây người trên ghế sô-pha, cảm xúc cực kỳ tệ.
“Tiểu Thù.” Anh ta ngồi xuống đối diện cô, sắc mặt đầy lo lắng, “Em vẫn ổn chứ?”
Giản Thù hồi thần lại, giọng điệu rất lạnh nhạt: “Em rất ổn.”
“Đừng quay tiếp nữa, giờ anh sẽ đi nói chuyện với đạo diễn.”
“Giữa hai chuyện này có liên quan gì đến nhau đâu chứ?” Ánh mắt Giản Thù lạnh như băng, thậm chí còn có chút châm chọc, “Các nữ diễn viên trong đoàn phim không hòa hợp, chướng mắt nhau chẳng phải là chuyện hết sức bình thường sao? Dựa vào cái gì mà bảo em không quay nữa?”
“Cố Chiêu, anh kỳ quặc thật đấy. Lúc trước chính anh cố chấp muốn nhét em vào trong bộ phim này, giờ lại năm lần bảy lượt bắt em rời khỏi đoàn. Anh không cảm thấy anh đang vô cùng mâu thuẫn sao?!”
Cố Chiêu nhíu mày, trầm mặc một lúc lâu mới lên tiếng: “Tiểu Thù…”
Giản Thù nhìn đi chỗ khác: “Em không muốn cãi nhau với anh. Cứ thế này đi.”
Trong căn phòng, tĩnh lặng đến cùng cực.
Cốc nước nóng mà Giản Thù đặt trên bàn trà đã sớm nguội ngắt từ lâu.
Một lúc lâu sau, Cố Chiêu mới đứng dậy: “Nếu em đã không muốn rời đi, anh cũng sẽ không ép em nữa. Có điều, điều kiện tiên quyết là, lần này anh sẽ sắp xếp trợ lý cho em, em không thể tiếp tục từ chối.”
Giản Thù đang định lên tiếng, anh ta đã nói tiếp, ngữ khí kiên quyết không cho phép cự tuyệt, toát ra khí thế áp bức của một người trẻ tuổi có địa vị cao.
“Hoặc là rời khỏi đoàn làm phim, hoặc là chấp nhận một người trợ lý. Em chỉ có hai sự lựa chọn này thôi.”
Cố Chiêu chỉ ném lại một câu đó rồi bỏ đi.
Giản Thù nhắm mắt lại, cảm giác trong lồng ngực nghèn nghẹn đến phát hoảng. Dù sao cảnh quay hôm nay cũng chẳng thể quay tiếp được nữa, thà về luôn nhà ngủ một giấc cho xong.
Cô vừa kéo cửa ra đã nhìn thấy người đàn ông đang đứng dựa vào tường hút thuốc ở cách đó không xa. Anh ấy, cũng đang nhìn cô.
Ánh đèn ở hành lang trong trẻo lành lạnh, làm cho từng đường nét của người đàn ông ấy càng trở nên sắc sảo, rõ nét hơn. Anh mặc áo sơ mi trắng, áo khoác đen.
Đen trắng giao hòa, càng làm tăng thêm vẻ cấm dục, trang nghiêm.
Gió lạnh thấu xương thổi qua ô cửa sổ ở đầu hành lang vào, cuốn tan lớp khói mờ đang vấn vít trước mặt anh, để lộ ra dung nhan cương nghị tuấn tú lạnh lùng. Điếu thuốc được cắn hờ hững giữa hai cánh môi mỏng, ánh mắt đen lãnh đạm thờ ơ.
Dù cho hai người đang nhìn thẳng vào mắt nhau, thì đáy mắt anh vẫn không hề có chút dao động nào.
Ánh mắt của Giản Thù rơi xuống đôi môi anh, lẳng lặng liếm răng một cái. Đường nét môi của anh rất đẹp, được hôn lên chắc chắn sẽ rất tuyệt…
Có điều, hiện giờ cô vẫn còn đang giận lắm đây này.
Bước trước vừa mới cứu cô xong, bước sau đã đứng về phía Tần Khả Khả rồi. Ai bảo người đàn ông này không hiểu chuyện tình cảm nào, rõ ràng là lăng nhăng trêu hoa ghẹo bướm mà!
Cô khẽ hừ lạnh một tiếng, không thèm nhìn anh nữa, mặt không chút cảm xúc bước đi.
Đến lúc đi ngang qua người anh, Giản Thù bất giác bước chậm lại. Chỉ cần anh nói xin lỗi, cô sẽ lập tức tha thứ cho anh ngay.
Thế nhưng cho đến tận khi cô đi rất xa rồi, cũng chẳng có một âm thanh nào truyền tới.
Giản Thù đứng ngoài cửa, cơn tức bùng lớn đến lạ kỳ.
Cô đứng im tại chỗ một lúc, lại quay ngược trở về. Vừa đến ngã rẽ, cô đã nhìn thấy Tần Khả Khả đứng ngay bên cạnh Phó Thời Lẫm, không biết đang nói gì mà mặt thì đầy vẻ thẹn thùng, mắt thì long lanh nước, vừa yêu kiều vừa quyến rũ.
Từ trên xuống dưới của Tần Khả Khả, chỉ thiếu mỗi nước viết thẳng lên hai chữ ‘cầu hoan’ nữa thôi. Lúc Phó Thời Lẫm từ chối cô thì từng câu từng chữ lý lẽ nghiêm chỉnh thế, chẳng lẽ giờ lại không nhìn thấu được sao?
Hay là mẫu anh ấy thích là cái kiểu như Tần Khả Khả này?!
Giản Thù cảm thấy, chắc chắn Phó Thời Lẫm này mù mắt rồi!
Cho đến khi bóng của cô gái ấy biến mất khỏi ngã rẽ, Phó Thời Lẫm mới thản nhiên thu hồi lại ánh mắt của mình, dập tắt điếu thuốc trong tay.
“Đội trưởng Phó này… bây giờ đoàn phim đã nghỉ rồi. Nếu anh không bận, hay là em mời anh ăn cơm được không?”
Giọng nói của Tần Khả Khả lộ ra vẻ hí hửng. Vừa rồi cô ta nói nhiều như vậy, tuy Phó Thời Lẫm không đáp lại câu nào, nhưng cũng không phản bác, vẫn kiên nhẫn lắng nghe.
Cô đã bảo mà, cảnh sát thì sao chứ. Đã là đàn ông thì thế nào cũng sẽ quỳ dưới gấu váy cô ta thôi. w๖ebtruy๖enonlin๖ez
Chương 14
AI BẢO NGƯỜI ĐÀN ÔNG NÀY KHÔNG HIỂU CHUYỆN TÌNH CẢM NÀO, RÕ RÀNG LÀ LĂNG NHĂNG TRÊU HOA GHẸO BƯỚM MÀ!
Giản Thù và Cố Chiêu lại cãi nhau một trận to, chỉ mới mười phút trước thôi.
Vừa khéo anh ta đang ở gần đây, nghe tin ở đoàn phim bèn vội vã chạy sang bên này.
Lúc Cố Chiêu đến, Giản Thù đã thay quần áo xong, đang ngồi ngây người trên ghế sô-pha, cảm xúc cực kỳ tệ.
“Tiểu Thù.” Anh ta ngồi xuống đối diện cô, sắc mặt đầy lo lắng, “Em vẫn ổn chứ?”
Giản Thù hồi thần lại, giọng điệu rất lạnh nhạt: “Em rất ổn.”
“Đừng quay tiếp nữa, giờ anh sẽ đi nói chuyện với đạo diễn.”
“Giữa hai chuyện này có liên quan gì đến nhau đâu chứ?” Ánh mắt Giản Thù lạnh như băng, thậm chí còn có chút châm chọc, “Các nữ diễn viên trong đoàn phim không hòa hợp, chướng mắt nhau chẳng phải là chuyện hết sức bình thường sao? Dựa vào cái gì mà bảo em không quay nữa?”
“Cố Chiêu, anh kỳ quặc thật đấy. Lúc trước chính anh cố chấp muốn nhét em vào trong bộ phim này, giờ lại năm lần bảy lượt bắt em rời khỏi đoàn. Anh không cảm thấy anh đang vô cùng mâu thuẫn sao?!”
Cố Chiêu nhíu mày, trầm mặc một lúc lâu mới lên tiếng: “Tiểu Thù…”
Giản Thù nhìn đi chỗ khác: “Em không muốn cãi nhau với anh. Cứ thế này đi.”
Trong căn phòng, tĩnh lặng đến cùng cực.
Cốc nước nóng mà Giản Thù đặt trên bàn trà đã sớm nguội ngắt từ lâu.
Một lúc lâu sau, Cố Chiêu mới đứng dậy: “Nếu em đã không muốn rời đi, anh cũng sẽ không ép em nữa. Có điều, điều kiện tiên quyết là, lần này anh sẽ sắp xếp trợ lý cho em, em không thể tiếp tục từ chối.”
Giản Thù đang định lên tiếng, anh ta đã nói tiếp, ngữ khí kiên quyết không cho phép cự tuyệt, toát ra khí thế áp bức của một người trẻ tuổi có địa vị cao.
“Hoặc là rời khỏi đoàn làm phim, hoặc là chấp nhận một người trợ lý. Em chỉ có hai sự lựa chọn này thôi.”
Cố Chiêu chỉ ném lại một câu đó rồi bỏ đi.
Giản Thù nhắm mắt lại, cảm giác trong lồng ngực nghèn nghẹn đến phát hoảng. Dù sao cảnh quay hôm nay cũng chẳng thể quay tiếp được nữa, thà về luôn nhà ngủ một giấc cho xong.
Cô vừa kéo cửa ra đã nhìn thấy người đàn ông đang đứng dựa vào tường hút thuốc ở cách đó không xa. Anh ấy, cũng đang nhìn cô.
Ánh đèn ở hành lang trong trẻo lành lạnh, làm cho từng đường nét của người đàn ông ấy càng trở nên sắc sảo, rõ nét hơn. Anh mặc áo sơ mi trắng, áo khoác đen.
Đen trắng giao hòa, càng làm tăng thêm vẻ cấm dục, trang nghiêm.
Gió lạnh thấu xương thổi qua ô cửa sổ ở đầu hành lang vào, cuốn tan lớp khói mờ đang vấn vít trước mặt anh, để lộ ra dung nhan cương nghị tuấn tú lạnh lùng. Điếu thuốc được cắn hờ hững giữa hai cánh môi mỏng, ánh mắt đen lãnh đạm thờ ơ.
Dù cho hai người đang nhìn thẳng vào mắt nhau, thì đáy mắt anh vẫn không hề có chút dao động nào.
Ánh mắt của Giản Thù rơi xuống đôi môi anh, lẳng lặng liếm răng một cái. Đường nét môi của anh rất đẹp, được hôn lên chắc chắn sẽ rất tuyệt…
Có điều, hiện giờ cô vẫn còn đang giận lắm đây này.
Bước trước vừa mới cứu cô xong, bước sau đã đứng về phía Tần Khả Khả rồi. Ai bảo người đàn ông này không hiểu chuyện tình cảm nào, rõ ràng là lăng nhăng trêu hoa ghẹo bướm mà!
Cô khẽ hừ lạnh một tiếng, không thèm nhìn anh nữa, mặt không chút cảm xúc bước đi.
Đến lúc đi ngang qua người anh, Giản Thù bất giác bước chậm lại. Chỉ cần anh nói xin lỗi, cô sẽ lập tức tha thứ cho anh ngay.
Thế nhưng cho đến tận khi cô đi rất xa rồi, cũng chẳng có một âm thanh nào truyền tới.
Giản Thù đứng ngoài cửa, cơn tức bùng lớn đến lạ kỳ.
Cô đứng im tại chỗ một lúc, lại quay ngược trở về. Vừa đến ngã rẽ, cô đã nhìn thấy Tần Khả Khả đứng ngay bên cạnh Phó Thời Lẫm, không biết đang nói gì mà mặt thì đầy vẻ thẹn thùng, mắt thì long lanh nước, vừa yêu kiều vừa quyến rũ.
Từ trên xuống dưới của Tần Khả Khả, chỉ thiếu mỗi nước viết thẳng lên hai chữ ‘cầu hoan’ nữa thôi. Lúc Phó Thời Lẫm từ chối cô thì từng câu từng chữ lý lẽ nghiêm chỉnh thế, chẳng lẽ giờ lại không nhìn thấu được sao?
Hay là mẫu anh ấy thích là cái kiểu như Tần Khả Khả này?!
Giản Thù cảm thấy, chắc chắn Phó Thời Lẫm này mù mắt rồi!
Cho đến khi bóng của cô gái ấy biến mất khỏi ngã rẽ, Phó Thời Lẫm mới thản nhiên thu hồi lại ánh mắt của mình, dập tắt điếu thuốc trong tay.
“Đội trưởng Phó này… bây giờ đoàn phim đã nghỉ rồi. Nếu anh không bận, hay là em mời anh ăn cơm được không?”
Giọng nói của Tần Khả Khả lộ ra vẻ hí hửng. Vừa rồi cô ta nói nhiều như vậy, tuy Phó Thời Lẫm không đáp lại câu nào, nhưng cũng không phản bác, vẫn kiên nhẫn lắng nghe.
Cô đã bảo mà, cảnh sát thì sao chứ. Đã là đàn ông thì thế nào cũng sẽ quỳ dưới gấu váy cô ta thôi. w๖ebtruy๖enonlin๖ez
Chương 14
AI BẢO NGƯỜI ĐÀN ÔNG NÀY KHÔNG HIỂU CHUYỆN TÌNH CẢM NÀO, RÕ RÀNG LÀ LĂNG NHĂNG TRÊU HOA GHẸO BƯỚM MÀ!
Giản Thù và Cố Chiêu lại cãi nhau một trận to, chỉ mới mười phút trước thôi.
Vừa khéo anh ta đang ở gần đây, nghe tin ở đoàn phim bèn vội vã chạy sang bên này.
Lúc Cố Chiêu đến, Giản Thù đã thay quần áo xong, đang ngồi ngây người trên ghế sô-pha, cảm xúc cực kỳ tệ.
“Tiểu Thù.” Anh ta ngồi xuống đối diện cô, sắc mặt đầy lo lắng, “Em vẫn ổn chứ?”
Giản Thù hồi thần lại, giọng điệu rất lạnh nhạt: “Em rất ổn.”
“Đừng quay tiếp nữa, giờ anh sẽ đi nói chuyện với đạo diễn.”
“Giữa hai chuyện này có liên quan gì đến nhau đâu chứ?” Ánh mắt Giản Thù lạnh như băng, thậm chí còn có chút châm chọc, “Các nữ diễn viên trong đoàn phim không hòa hợp, chướng mắt nhau chẳng phải là chuyện hết sức bình thường sao? Dựa vào cái gì mà bảo em không quay nữa?”
“Cố Chiêu, anh kỳ quặc thật đấy. Lúc trước chính anh cố chấp muốn nhét em vào trong bộ phim này, giờ lại năm lần bảy lượt bắt em rời khỏi đoàn. Anh không cảm thấy anh đang vô cùng mâu thuẫn sao?!”
Cố Chiêu nhíu mày, trầm mặc một lúc lâu mới lên tiếng: “Tiểu Thù…”
Giản Thù nhìn đi chỗ khác: “Em không muốn cãi nhau với anh. Cứ thế này đi.”
Trong căn phòng, tĩnh lặng đến cùng cực.
Cốc nước nóng mà Giản Thù đặt trên bàn trà đã sớm nguội ngắt từ lâu.
Một lúc lâu sau, Cố Chiêu mới đứng dậy: “Nếu em đã không muốn rời đi, anh cũng sẽ không ép em nữa. Có điều, điều kiện tiên quyết là, lần này anh sẽ sắp xếp trợ lý cho em, em không thể tiếp tục từ chối.”
Giản Thù đang định lên tiếng, anh ta đã nói tiếp, ngữ khí kiên quyết không cho phép cự tuyệt, toát ra khí thế áp bức của một người trẻ tuổi có địa vị cao.
“Hoặc là rời khỏi đoàn làm phim, hoặc là chấp nhận một người trợ lý. Em chỉ có hai sự lựa chọn này thôi.”
Cố Chiêu chỉ ném lại một câu đó rồi bỏ đi.
Giản Thù nhắm mắt lại, cảm giác trong lồng ngực nghèn nghẹn đến phát hoảng. Dù sao cảnh quay hôm nay cũng chẳng thể quay tiếp được nữa, thà về luôn nhà ngủ một giấc cho xong.
Cô vừa kéo cửa ra đã nhìn thấy người đàn ông đang đứng dựa vào tường hút thuốc ở cách đó không xa. Anh ấy, cũng đang nhìn cô.
Ánh đèn ở hành lang trong trẻo lành lạnh, làm cho từng đường nét của người đàn ông ấy càng trở nên sắc sảo, rõ nét hơn. Anh mặc áo sơ mi trắng, áo khoác đen.
Đen trắng giao hòa, càng làm tăng thêm vẻ cấm dục, trang nghiêm.
Gió lạnh thấu xương thổi qua ô cửa sổ ở đầu hành lang vào, cuốn tan lớp khói mờ đang vấn vít trước mặt anh, để lộ ra dung nhan cương nghị tuấn tú lạnh lùng. Điếu thuốc được cắn hờ hững giữa hai cánh môi mỏng, ánh mắt đen lãnh đạm thờ ơ.
Dù cho hai người đang nhìn thẳng vào mắt nhau, thì đáy mắt anh vẫn không hề có chút dao động nào.
Ánh mắt của Giản Thù rơi xuống đôi môi anh, lẳng lặng liếm răng một cái. Đường nét môi của anh rất đẹp, được hôn lên chắc chắn sẽ rất tuyệt…
Có điều, hiện giờ cô vẫn còn đang giận lắm đây này.
Bước trước vừa mới cứu cô xong, bước sau đã đứng về phía Tần Khả Khả rồi. Ai bảo người đàn ông này không hiểu chuyện tình cảm nào, rõ ràng là lăng nhăng trêu hoa ghẹo bướm mà!
Cô khẽ hừ lạnh một tiếng, không thèm nhìn anh nữa, mặt không chút cảm xúc bước đi.
Đến lúc đi ngang qua người anh, Giản Thù bất giác bước chậm lại. Chỉ cần anh nói xin lỗi, cô sẽ lập tức tha thứ cho anh ngay.
Thế nhưng cho đến tận khi cô đi rất xa rồi, cũng chẳng có một âm thanh nào truyền tới.
Giản Thù đứng ngoài cửa, cơn tức bùng lớn đến lạ kỳ.
Cô đứng im tại chỗ một lúc, lại quay ngược trở về. Vừa đến ngã rẽ, cô đã nhìn thấy Tần Khả Khả đứng ngay bên cạnh Phó Thời Lẫm, không biết đang nói gì mà mặt thì đầy vẻ thẹn thùng, mắt thì long lanh nước, vừa yêu kiều vừa quyến rũ.
Từ trên xuống dưới của Tần Khả Khả, chỉ thiếu mỗi nước viết thẳng lên hai chữ ‘cầu hoan’ nữa thôi. Lúc Phó Thời Lẫm từ chối cô thì từng câu từng chữ lý lẽ nghiêm chỉnh thế, chẳng lẽ giờ lại không nhìn thấu được sao?
Hay là mẫu anh ấy thích là cái kiểu như Tần Khả Khả này?!
Giản Thù cảm thấy, chắc chắn Phó Thời Lẫm này mù mắt rồi!
Cho đến khi bóng của cô gái ấy biến mất khỏi ngã rẽ, Phó Thời Lẫm mới thản nhiên thu hồi lại ánh mắt của mình, dập tắt điếu thuốc trong tay.
“Đội trưởng Phó này… bây giờ đoàn phim đã nghỉ rồi. Nếu anh không bận, hay là em mời anh ăn cơm được không?”
Giọng nói của Tần Khả Khả lộ ra vẻ hí hửng. Vừa rồi cô ta nói nhiều như vậy, tuy Phó Thời Lẫm không đáp lại câu nào, nhưng cũng không phản bác, vẫn kiên nhẫn lắng nghe.
Cô đã bảo mà, cảnh sát thì sao chứ. Đã là đàn ông thì thế nào cũng sẽ quỳ dưới gấu váy cô ta thôi. w๖ebtruy๖enonlin๖ez
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK