*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Người đàn ông nghe vậy cũng gật đầu, quay lưng đi vào phòng làm việc của mình mà không nói thêm gì.
Giản Thù liếm răng, thầm nghĩ, hẳn là anh ấy không nhận ra cô đâu nhỉ?
Cũng phải thôi, đã bao nhiêu năm trôi qua rồi, anh ấy có thể nhận ra được cô mới là lạ.
Viên cảnh sát kia thấy cũng không còn sớm nữa, bèn nói: “Thôi được rồi, bây giờ vậy đi, mấy đứa học sinh trung học về trước, mai còn phải lên lớp. Sau này cẩn thận chút, tan học thì về nhà ngay đi, đừng có lang thang ngoài đường nữa, tránh gặp phải mấy chuyện thế này.”
Hai thằng nhóc trung học kia đứng dậy, nói: “Cảm ơn chú cảnh sát ạ.” Trước khi ra về, chúng còn đắc ý cười với Giản Thù.
“Không phải chứ?! Chú cảnh sát, vậy còn tôi thì sao, sáng mai tôi cũng phải đi… đi làm mà.”
“Chính cô đánh người ta bị thương, lại còn không có chứng minh nhân dân, tình huống nghiêm trọng, gọi điện thoại cho người nhà đến bảo lãnh cô ra đi.”
Giản Thù nhíu mày: “Không có ai bảo lãnh được cho tôi cả.”
Viên cảnh sát kia chỉ cho rằng đến bây giờ cô vẫn không chịu hối cải, không chịu thừa nhận lỗi lầm của mình, nên cũng chẳng buồn nói nhiều với cô làm gì. Cậu ta đứng dậy đi rót cốc nước: “Vậy thì đêm nay cô chịu khó ở lại đây đi. Vừa khéo tôi cũng có tài liệu cần xử lý. Chúng ta cùng giày vò thôi.”
Giản Thù cạn lời.
“Chú cảnh sát ơi, có thể cho tôi mượn một cái quần được không, lạnh quá đi mất.”
“Đáng đời, ai bảo cô trời đông thế này rồi còn để chân trần.” Nói thì nói vậy, nhưng khi rót nước xong quay lại, cậu ta vẫn cầm cho cô một tấm chăn mỏng, “Con gái các cô cũng thật đúng là… Cái tốt thì không học, chỉ toàn học mấy cái xấu. Xã hội bây giờ ô nhiễm thật đấy.”
Giản Thù thầm lườm nguýt trong lòng, nhưng cũng không định giải thích nữa. Cô vớ lấy mấy tập tài liệu đang để bên cạnh, sau đó gục đầu xuống bàn, yên tâm ngủ thiếp đi.
Đây là lần đầu tiên viên cảnh sát kia gặp một người như vậy, cậu ta cũng cảm thấy rất tò mò. Cậu ta vốn chỉ định hù dọa cô, để cho sau này cô không dám cướp bóc tiền bạc của học sinh trung học nữa thôi, không ngờ cô lại ngủ thật.
Cậu ta vừa định ngồi xuống thì người đàn ông trong văn phòng lại bước tới: “Đội trưởng Phó…”
Người đàn ông kia ừ một tiếng, nói: “Tôi dùng máy tính của cậu tra chút tài liệu.”
…
Lúc Giản Thù tỉnh lại, đèn ở đại sảnh đều đã tắt cả, chỉ để lại một ngọn đèn bàn nho nhỏ đối diện cô, tỏa ra ánh sáng vàng sẫm rất nhu hòa.
Trước màn hình máy tính, nét mặt của người đàn ông rất lạnh nhạt. Đôi mắt đen sâu thẳm như mực nước, ngũ quan tuấn tú chín chắn, trầm tĩnh, vừa lạnh lùng vừa cương nghị.
Cổ tay áo của anh ta vén lên, múi cơ ở bắp tay rất rắn chắc, khỏe mạnh, đường cong rất nét. Trong bàn tay khớp xương rõ ràng kia cầm một xấp tài liệu, đang xác nhận gì đó trên máy vi tính.
Giản Thù không buồn ngủ nữa, gác cằm lên cánh tay, cứ thế lẳng lặng nhìn anh ấy.
Anh ấy là người đẹp nhất mà cô từng nhìn thấy trong suốt hai mươi lăm năm qua, tên cũng rất dễ nghe.
Phó Thời Lẫm.
Quẩn quanh trong hơi thở, là sự dịu dàng quyến luyến không thể nói rõ thành lời.
“Tỉnh rồi thì về nhà đi, ngoài cửa có xe đấy.”
Ngay khi cô đang nhìn anh đến xuất thần, giọng nói trầm thấp lành lạnh của người đàn ông lại xuyên qua màn đêm truyền tới, chẳng có chút hơi ấm nào.
Giản Thù thoáng sững người mất một giây, cũng không tiện giả vờ ngủ tiếp nữa, hơi ngồi thẳng người dậy: “Chẳng phải chú cảnh sát lúc trước đó nói là tình huống của tôi nghiêm trọng, cần phải có người đến bảo lãnh sao? Tôi…”
“Về chuyện cô cướp bóc tài sản của hai học sinh trung học kia vẫn còn cần phải điều tra xác minh. Nếu họ đã không truy cứu rồi, thì cũng không có lý nào lại giữ cô ở lại đây nữa.”
“Anh… điều tra kiểu gì?!”