• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 13

TRONG ĐẦU ANH ĐỘT NHIÊN LÓE LÊN ÁNH MẮT GIẢN THÙ NHÌN ANH TRƯỚC KHI ĐI

Tần Khả Khả hoảng hốt luống cuống như vừa tìm được chỗ dựa vậy, vội vàng vùng vẫy đẩy Giản Thù, trốn ra sau lưng Phó Thời Lẫm.

“Đúng đúng đúng thế, nếu hôm nay mà cô dám làm gì tôi, tôi sẽ bảo luật sư của tôi tố cáo cô, con đường nghệ thuật của cô cả nửa đời sau coi như xong luôn nhé!”

Giản Thù lạnh lùng nhìn họ. Hiển nhiên, cảnh tượng Phó Thời Lẫm bảo vệ một người phụ nữ khác thực sự rất chướng mắt, hơn nữa, người kia còn là Tần Khả Khả.

Vừa rồi, cô suýt nữa thì chết đuối.

Là do Tần Khả Khả.

Nhưng anh lại đứng về phía cô ta.

Giản Thù vung mạnh tay Phó Thời Lẫm ra, sải bước rời đi, bóng lưng thẳng tắp.

Thế nhưng bóng lưng đó lại mang theo vẻ tịch liêu và cô quạnh đến khó có thể nói thành lời.

Phó Thời Lẫm cau mày, nét mặt lạnh lùng nghiêm nghị.

Tần Khả Khả bước ra từ sau lưng anh, mặt đầy vẻ thẹn thùng: “Anh gì ơi, cảm ơn anh đã giúp em. Tên anh là gì thế, nếu tiện thì có thể cho em…”

Cô ta còn chưa kịp nói hết lời, người đàn ông bên cạnh đã sải đôi chân dài bước thẳng về phía trước.

Giống như… chẳng hề nghe thấy lời cô ta nói vậy.

Ánh mắt Tần Khả Khả như tỏa sáng. Người đàn ông này hợp khẩu vị của cô ta quá đi mất, cô ta nhất định phải giành được anh ấy!

Nhìn thấy tình hình như vậy, người chế tác vội bước tới bên Phó Thời Lẫm, hơi gượng gạo xấu hổ. Ông ta tốn bao nhiêu công sức mới mời được người này tới đây hướng dẫn, ai ngờ vừa đến đã gặp phải chuyện như thế rồi…

“Đội trưởng Phó, trong đoàn phim có quần áo dự phòng, hay là… cậu thay bộ quần áo ướt này ra trước đi?”

“Vâng.”

Người chế tác thở phào một hơi. Chỉ cần cậu ta không nhắc đến chuyện muốn rời khỏi đây là ổn rồi, nếu không, bao nhiêu công sức ông ta bỏ ra lúc trước đều uổng phí hết. Ông ta vội vàng đưa anh đến phòng thay đồ để thay quần áo xong thì cũng lập tức rời đi ngay.

Dù sao, đoàn phim xảy ra chuyện lớn như thế này, vẫn cần ông ta phải đi xử lý một chút.

Phó Thời Lẫm cởi chiếc áo len ướt sũng ném sang một bên, các múi cơ trên người căng phồng, đặc biệt là ở phần eo, từng đường cong vừa phóng khoáng vừa rõ rệt, rất chắc chắn, mạnh mẽ có lực.

Anh tiện tay cầm một chiếc áo sơ mi lên, cài từng chiếc cúc một, không sót cái nào.

Khi cài đến chiếc cúc cuối cùng, trong đầu anh chợt lóe lên ánh mắt mà Giản Thù nhìn mình trước khi rời đi.

Thất vọng, buồn bã, khó chịu, còn pha thêm chút phẫn nộ nữa.

Anh hơi buồn cười, nhất thời cũng không biết rốt cuộc Giản Thù coi anh là gì của cô ấy.

Phó Thời Lẫm thay quần áo xong bước ra ngoài, Mạnh Viễn đang ngồi xổm ngoài cửa hút thuốc lá, mặt ủ mày chau. Thấy cửa mở ra, cậu ta vội đứng dậy: “Đội trưởng Phó…”

Anh đáp một tiếng rồi dựa vào tường, châm một điếu thuốc lá.

Làn khói mỏng manh phủ lên dung nhan tuấn tú của người đàn ông, ánh mắt đen sâu thăm thẳm, sắc mặt lạnh nhạt thờ ơ, không thể nhìn ra được cảm xúc.

Một lúc sau, Mạnh Viễn mới nói: “Đội trưởng, hình như cô Giản giận anh rồi.”

Phó Thời Lẫm búng tàn thuốc đi, không hiểu lắm: “Giận tôi á?”

Mạnh Viễn bắt đầu phân tích: “Về lý mà nói, chúng ta quen biết cô Giản trước đúng không nào. Bất luận đúng hay sai, xét về góc độ bạn bè, chắc chắn cô ấy hy vọng chúng ta đứng về phía cô ấy. Huống gì hôm nay cô ấy còn bị uất ức nặng nề như vậy nữa…”

“Cậu trở thành bạn bè với cô ấy từ bao giờ vậy.”

Mạnh Viễn ngại ngùng quay đầu đi: “Thì trong thời gian anh đi công tác ở thành phố B ấy ạ, cô Giản tới đồn cảnh sát mấy lần, còn mang cho bọn em rất nhiều đồ ăn ngon nữa. Em cảm thấy cô Giản là người rất tốt. Chuyện ngày hôm nay, chắc chắn trong lòng cô ấy rất tủi thân, nếu không cũng sẽ không tức giận đến mức như vậy.”

Phó Thời Lẫm không nói gì thêm, ánh mắt dần trở nên lạnh lùng, khắc nghiệt. Bạn đang đọc truyện tại Web Truyen Onlinez . com

Mạnh Viễn cũng không tiện lên tiếng nữa.

Một lúc lâu sau, Phó Thời Lẫm mới dập tắt điếu thuốc trong tay, giọng nói trầm thấp đầy quyến rũ: “Sau này ở đoàn phim, đừng nói với ai là đã quen biết cô ấy từ trước.”

Mạnh Viễn vừa định hỏi vì sao, lại chợt nhớ đến chuyện họ đã quen Giản Thù như thế nào. Tuy đó chỉ là hiểu lầm, có điều, đúng là nó cũng sẽ ảnh hưởng không tốt đến cô ấy. Nghĩ vậy, cậu ta lập tức gật đầu.

Phó Thời Lẫm đi được vài bước, lại nhìn thấy có một người đàn ông đi ra từ phòng thay quần áo của nữ ở cách đó không xa.

Chương 13

TRONG ĐẦU ANH ĐỘT NHIÊN LÓE LÊN ÁNH MẮT GIẢN THÙ NHÌN ANH TRƯỚC KHI ĐI

Tần Khả Khả hoảng hốt luống cuống như vừa tìm được chỗ dựa vậy, vội vàng vùng vẫy đẩy Giản Thù, trốn ra sau lưng Phó Thời Lẫm.

“Đúng đúng đúng thế, nếu hôm nay mà cô dám làm gì tôi, tôi sẽ bảo luật sư của tôi tố cáo cô, con đường nghệ thuật của cô cả nửa đời sau coi như xong luôn nhé!”

Giản Thù lạnh lùng nhìn họ. Hiển nhiên, cảnh tượng Phó Thời Lẫm bảo vệ một người phụ nữ khác thực sự rất chướng mắt, hơn nữa, người kia còn là Tần Khả Khả.

Vừa rồi, cô suýt nữa thì chết đuối.

Là do Tần Khả Khả.

Nhưng anh lại đứng về phía cô ta.

Giản Thù vung mạnh tay Phó Thời Lẫm ra, sải bước rời đi, bóng lưng thẳng tắp.

Thế nhưng bóng lưng đó lại mang theo vẻ tịch liêu và cô quạnh đến khó có thể nói thành lời.

Phó Thời Lẫm cau mày, nét mặt lạnh lùng nghiêm nghị.

Tần Khả Khả bước ra từ sau lưng anh, mặt đầy vẻ thẹn thùng: “Anh gì ơi, cảm ơn anh đã giúp em. Tên anh là gì thế, nếu tiện thì có thể cho em…”

Cô ta còn chưa kịp nói hết lời, người đàn ông bên cạnh đã sải đôi chân dài bước thẳng về phía trước.

Giống như… chẳng hề nghe thấy lời cô ta nói vậy.

Ánh mắt Tần Khả Khả như tỏa sáng. Người đàn ông này hợp khẩu vị của cô ta quá đi mất, cô ta nhất định phải giành được anh ấy!

Nhìn thấy tình hình như vậy, người chế tác vội bước tới bên Phó Thời Lẫm, hơi gượng gạo xấu hổ. Ông ta tốn bao nhiêu công sức mới mời được người này tới đây hướng dẫn, ai ngờ vừa đến đã gặp phải chuyện như thế rồi…

“Đội trưởng Phó, trong đoàn phim có quần áo dự phòng, hay là… cậu thay bộ quần áo ướt này ra trước đi?”

“Vâng.”

Người chế tác thở phào một hơi. Chỉ cần cậu ta không nhắc đến chuyện muốn rời khỏi đây là ổn rồi, nếu không, bao nhiêu công sức ông ta bỏ ra lúc trước đều uổng phí hết. Ông ta vội vàng đưa anh đến phòng thay đồ để thay quần áo xong thì cũng lập tức rời đi ngay.

Dù sao, đoàn phim xảy ra chuyện lớn như thế này, vẫn cần ông ta phải đi xử lý một chút.

Phó Thời Lẫm cởi chiếc áo len ướt sũng ném sang một bên, các múi cơ trên người căng phồng, đặc biệt là ở phần eo, từng đường cong vừa phóng khoáng vừa rõ rệt, rất chắc chắn, mạnh mẽ có lực.

Anh tiện tay cầm một chiếc áo sơ mi lên, cài từng chiếc cúc một, không sót cái nào.

Khi cài đến chiếc cúc cuối cùng, trong đầu anh chợt lóe lên ánh mắt mà Giản Thù nhìn mình trước khi rời đi.

Thất vọng, buồn bã, khó chịu, còn pha thêm chút phẫn nộ nữa.

Anh hơi buồn cười, nhất thời cũng không biết rốt cuộc Giản Thù coi anh là gì của cô ấy.

Phó Thời Lẫm thay quần áo xong bước ra ngoài, Mạnh Viễn đang ngồi xổm ngoài cửa hút thuốc lá, mặt ủ mày chau. Thấy cửa mở ra, cậu ta vội đứng dậy: “Đội trưởng Phó…”

Anh đáp một tiếng rồi dựa vào tường, châm một điếu thuốc lá.

Làn khói mỏng manh phủ lên dung nhan tuấn tú của người đàn ông, ánh mắt đen sâu thăm thẳm, sắc mặt lạnh nhạt thờ ơ, không thể nhìn ra được cảm xúc.

Một lúc sau, Mạnh Viễn mới nói: “Đội trưởng, hình như cô Giản giận anh rồi.”

Phó Thời Lẫm búng tàn thuốc đi, không hiểu lắm: “Giận tôi á?”

Mạnh Viễn bắt đầu phân tích: “Về lý mà nói, chúng ta quen biết cô Giản trước đúng không nào. Bất luận đúng hay sai, xét về góc độ bạn bè, chắc chắn cô ấy hy vọng chúng ta đứng về phía cô ấy. Huống gì hôm nay cô ấy còn bị uất ức nặng nề như vậy nữa…”

“Cậu trở thành bạn bè với cô ấy từ bao giờ vậy.”

Mạnh Viễn ngại ngùng quay đầu đi: “Thì trong thời gian anh đi công tác ở thành phố B ấy ạ, cô Giản tới đồn cảnh sát mấy lần, còn mang cho bọn em rất nhiều đồ ăn ngon nữa. Em cảm thấy cô Giản là người rất tốt. Chuyện ngày hôm nay, chắc chắn trong lòng cô ấy rất tủi thân, nếu không cũng sẽ không tức giận đến mức như vậy.”

Phó Thời Lẫm không nói gì thêm, ánh mắt dần trở nên lạnh lùng, khắc nghiệt. Bạn đang đọc truyện tại Web Truyen Onlinez . com

Mạnh Viễn cũng không tiện lên tiếng nữa.

Một lúc lâu sau, Phó Thời Lẫm mới dập tắt điếu thuốc trong tay, giọng nói trầm thấp đầy quyến rũ: “Sau này ở đoàn phim, đừng nói với ai là đã quen biết cô ấy từ trước.”

Mạnh Viễn vừa định hỏi vì sao, lại chợt nhớ đến chuyện họ đã quen Giản Thù như thế nào. Tuy đó chỉ là hiểu lầm, có điều, đúng là nó cũng sẽ ảnh hưởng không tốt đến cô ấy. Nghĩ vậy, cậu ta lập tức gật đầu.

Phó Thời Lẫm đi được vài bước, lại nhìn thấy có một người đàn ông đi ra từ phòng thay quần áo của nữ ở cách đó không xa.

Chương 13

TRONG ĐẦU ANH ĐỘT NHIÊN LÓE LÊN ÁNH MẮT GIẢN THÙ NHÌN ANH TRƯỚC KHI ĐI

Tần Khả Khả hoảng hốt luống cuống như vừa tìm được chỗ dựa vậy, vội vàng vùng vẫy đẩy Giản Thù, trốn ra sau lưng Phó Thời Lẫm.

“Đúng đúng đúng thế, nếu hôm nay mà cô dám làm gì tôi, tôi sẽ bảo luật sư của tôi tố cáo cô, con đường nghệ thuật của cô cả nửa đời sau coi như xong luôn nhé!”

Giản Thù lạnh lùng nhìn họ. Hiển nhiên, cảnh tượng Phó Thời Lẫm bảo vệ một người phụ nữ khác thực sự rất chướng mắt, hơn nữa, người kia còn là Tần Khả Khả.

Vừa rồi, cô suýt nữa thì chết đuối.

Là do Tần Khả Khả.

Nhưng anh lại đứng về phía cô ta.

Giản Thù vung mạnh tay Phó Thời Lẫm ra, sải bước rời đi, bóng lưng thẳng tắp.

Thế nhưng bóng lưng đó lại mang theo vẻ tịch liêu và cô quạnh đến khó có thể nói thành lời.

Phó Thời Lẫm cau mày, nét mặt lạnh lùng nghiêm nghị.

Tần Khả Khả bước ra từ sau lưng anh, mặt đầy vẻ thẹn thùng: “Anh gì ơi, cảm ơn anh đã giúp em. Tên anh là gì thế, nếu tiện thì có thể cho em…”

Cô ta còn chưa kịp nói hết lời, người đàn ông bên cạnh đã sải đôi chân dài bước thẳng về phía trước.

Giống như… chẳng hề nghe thấy lời cô ta nói vậy.

Ánh mắt Tần Khả Khả như tỏa sáng. Người đàn ông này hợp khẩu vị của cô ta quá đi mất, cô ta nhất định phải giành được anh ấy!

Nhìn thấy tình hình như vậy, người chế tác vội bước tới bên Phó Thời Lẫm, hơi gượng gạo xấu hổ. Ông ta tốn bao nhiêu công sức mới mời được người này tới đây hướng dẫn, ai ngờ vừa đến đã gặp phải chuyện như thế rồi…

“Đội trưởng Phó, trong đoàn phim có quần áo dự phòng, hay là… cậu thay bộ quần áo ướt này ra trước đi?”

“Vâng.”

Người chế tác thở phào một hơi. Chỉ cần cậu ta không nhắc đến chuyện muốn rời khỏi đây là ổn rồi, nếu không, bao nhiêu công sức ông ta bỏ ra lúc trước đều uổng phí hết. Ông ta vội vàng đưa anh đến phòng thay đồ để thay quần áo xong thì cũng lập tức rời đi ngay.

Dù sao, đoàn phim xảy ra chuyện lớn như thế này, vẫn cần ông ta phải đi xử lý một chút.

Phó Thời Lẫm cởi chiếc áo len ướt sũng ném sang một bên, các múi cơ trên người căng phồng, đặc biệt là ở phần eo, từng đường cong vừa phóng khoáng vừa rõ rệt, rất chắc chắn, mạnh mẽ có lực.

Anh tiện tay cầm một chiếc áo sơ mi lên, cài từng chiếc cúc một, không sót cái nào.

Khi cài đến chiếc cúc cuối cùng, trong đầu anh chợt lóe lên ánh mắt mà Giản Thù nhìn mình trước khi rời đi.

Thất vọng, buồn bã, khó chịu, còn pha thêm chút phẫn nộ nữa.

Anh hơi buồn cười, nhất thời cũng không biết rốt cuộc Giản Thù coi anh là gì của cô ấy.

Phó Thời Lẫm thay quần áo xong bước ra ngoài, Mạnh Viễn đang ngồi xổm ngoài cửa hút thuốc lá, mặt ủ mày chau. Thấy cửa mở ra, cậu ta vội đứng dậy: “Đội trưởng Phó…”

Anh đáp một tiếng rồi dựa vào tường, châm một điếu thuốc lá.

Làn khói mỏng manh phủ lên dung nhan tuấn tú của người đàn ông, ánh mắt đen sâu thăm thẳm, sắc mặt lạnh nhạt thờ ơ, không thể nhìn ra được cảm xúc.

Một lúc sau, Mạnh Viễn mới nói: “Đội trưởng, hình như cô Giản giận anh rồi.”

Phó Thời Lẫm búng tàn thuốc đi, không hiểu lắm: “Giận tôi á?”

Mạnh Viễn bắt đầu phân tích: “Về lý mà nói, chúng ta quen biết cô Giản trước đúng không nào. Bất luận đúng hay sai, xét về góc độ bạn bè, chắc chắn cô ấy hy vọng chúng ta đứng về phía cô ấy. Huống gì hôm nay cô ấy còn bị uất ức nặng nề như vậy nữa…”

“Cậu trở thành bạn bè với cô ấy từ bao giờ vậy.”

Mạnh Viễn ngại ngùng quay đầu đi: “Thì trong thời gian anh đi công tác ở thành phố B ấy ạ, cô Giản tới đồn cảnh sát mấy lần, còn mang cho bọn em rất nhiều đồ ăn ngon nữa. Em cảm thấy cô Giản là người rất tốt. Chuyện ngày hôm nay, chắc chắn trong lòng cô ấy rất tủi thân, nếu không cũng sẽ không tức giận đến mức như vậy.”

Phó Thời Lẫm không nói gì thêm, ánh mắt dần trở nên lạnh lùng, khắc nghiệt. Bạn đang đọc truyện tại Web Truyen Onlinez . com

Mạnh Viễn cũng không tiện lên tiếng nữa.

Một lúc lâu sau, Phó Thời Lẫm mới dập tắt điếu thuốc trong tay, giọng nói trầm thấp đầy quyến rũ: “Sau này ở đoàn phim, đừng nói với ai là đã quen biết cô ấy từ trước.”

Mạnh Viễn vừa định hỏi vì sao, lại chợt nhớ đến chuyện họ đã quen Giản Thù như thế nào. Tuy đó chỉ là hiểu lầm, có điều, đúng là nó cũng sẽ ảnh hưởng không tốt đến cô ấy. Nghĩ vậy, cậu ta lập tức gật đầu.

Phó Thời Lẫm đi được vài bước, lại nhìn thấy có một người đàn ông đi ra từ phòng thay quần áo của nữ ở cách đó không xa.

Chương 13

TRONG ĐẦU ANH ĐỘT NHIÊN LÓE LÊN ÁNH MẮT GIẢN THÙ NHÌN ANH TRƯỚC KHI ĐI

Tần Khả Khả hoảng hốt luống cuống như vừa tìm được chỗ dựa vậy, vội vàng vùng vẫy đẩy Giản Thù, trốn ra sau lưng Phó Thời Lẫm.

“Đúng đúng đúng thế, nếu hôm nay mà cô dám làm gì tôi, tôi sẽ bảo luật sư của tôi tố cáo cô, con đường nghệ thuật của cô cả nửa đời sau coi như xong luôn nhé!”

Giản Thù lạnh lùng nhìn họ. Hiển nhiên, cảnh tượng Phó Thời Lẫm bảo vệ một người phụ nữ khác thực sự rất chướng mắt, hơn nữa, người kia còn là Tần Khả Khả.

Vừa rồi, cô suýt nữa thì chết đuối.

Là do Tần Khả Khả.

Nhưng anh lại đứng về phía cô ta.

Giản Thù vung mạnh tay Phó Thời Lẫm ra, sải bước rời đi, bóng lưng thẳng tắp.

Thế nhưng bóng lưng đó lại mang theo vẻ tịch liêu và cô quạnh đến khó có thể nói thành lời.

Phó Thời Lẫm cau mày, nét mặt lạnh lùng nghiêm nghị.

Tần Khả Khả bước ra từ sau lưng anh, mặt đầy vẻ thẹn thùng: “Anh gì ơi, cảm ơn anh đã giúp em. Tên anh là gì thế, nếu tiện thì có thể cho em…”

Cô ta còn chưa kịp nói hết lời, người đàn ông bên cạnh đã sải đôi chân dài bước thẳng về phía trước.

Giống như… chẳng hề nghe thấy lời cô ta nói vậy.

Ánh mắt Tần Khả Khả như tỏa sáng. Người đàn ông này hợp khẩu vị của cô ta quá đi mất, cô ta nhất định phải giành được anh ấy!

Nhìn thấy tình hình như vậy, người chế tác vội bước tới bên Phó Thời Lẫm, hơi gượng gạo xấu hổ. Ông ta tốn bao nhiêu công sức mới mời được người này tới đây hướng dẫn, ai ngờ vừa đến đã gặp phải chuyện như thế rồi…

“Đội trưởng Phó, trong đoàn phim có quần áo dự phòng, hay là… cậu thay bộ quần áo ướt này ra trước đi?”

“Vâng.”

Người chế tác thở phào một hơi. Chỉ cần cậu ta không nhắc đến chuyện muốn rời khỏi đây là ổn rồi, nếu không, bao nhiêu công sức ông ta bỏ ra lúc trước đều uổng phí hết. Ông ta vội vàng đưa anh đến phòng thay đồ để thay quần áo xong thì cũng lập tức rời đi ngay.

Dù sao, đoàn phim xảy ra chuyện lớn như thế này, vẫn cần ông ta phải đi xử lý một chút.

Phó Thời Lẫm cởi chiếc áo len ướt sũng ném sang một bên, các múi cơ trên người căng phồng, đặc biệt là ở phần eo, từng đường cong vừa phóng khoáng vừa rõ rệt, rất chắc chắn, mạnh mẽ có lực.

Anh tiện tay cầm một chiếc áo sơ mi lên, cài từng chiếc cúc một, không sót cái nào.

Khi cài đến chiếc cúc cuối cùng, trong đầu anh chợt lóe lên ánh mắt mà Giản Thù nhìn mình trước khi rời đi.

Thất vọng, buồn bã, khó chịu, còn pha thêm chút phẫn nộ nữa.

Anh hơi buồn cười, nhất thời cũng không biết rốt cuộc Giản Thù coi anh là gì của cô ấy.

Phó Thời Lẫm thay quần áo xong bước ra ngoài, Mạnh Viễn đang ngồi xổm ngoài cửa hút thuốc lá, mặt ủ mày chau. Thấy cửa mở ra, cậu ta vội đứng dậy: “Đội trưởng Phó…”

Anh đáp một tiếng rồi dựa vào tường, châm một điếu thuốc lá.

Làn khói mỏng manh phủ lên dung nhan tuấn tú của người đàn ông, ánh mắt đen sâu thăm thẳm, sắc mặt lạnh nhạt thờ ơ, không thể nhìn ra được cảm xúc.

Một lúc sau, Mạnh Viễn mới nói: “Đội trưởng, hình như cô Giản giận anh rồi.”

Phó Thời Lẫm búng tàn thuốc đi, không hiểu lắm: “Giận tôi á?”

Mạnh Viễn bắt đầu phân tích: “Về lý mà nói, chúng ta quen biết cô Giản trước đúng không nào. Bất luận đúng hay sai, xét về góc độ bạn bè, chắc chắn cô ấy hy vọng chúng ta đứng về phía cô ấy. Huống gì hôm nay cô ấy còn bị uất ức nặng nề như vậy nữa…”

“Cậu trở thành bạn bè với cô ấy từ bao giờ vậy.”

Mạnh Viễn ngại ngùng quay đầu đi: “Thì trong thời gian anh đi công tác ở thành phố B ấy ạ, cô Giản tới đồn cảnh sát mấy lần, còn mang cho bọn em rất nhiều đồ ăn ngon nữa. Em cảm thấy cô Giản là người rất tốt. Chuyện ngày hôm nay, chắc chắn trong lòng cô ấy rất tủi thân, nếu không cũng sẽ không tức giận đến mức như vậy.”

Phó Thời Lẫm không nói gì thêm, ánh mắt dần trở nên lạnh lùng, khắc nghiệt. Bạn đang đọc truyện tại Web Truyen Onlinez . com

Mạnh Viễn cũng không tiện lên tiếng nữa.

Một lúc lâu sau, Phó Thời Lẫm mới dập tắt điếu thuốc trong tay, giọng nói trầm thấp đầy quyến rũ: “Sau này ở đoàn phim, đừng nói với ai là đã quen biết cô ấy từ trước.”

Mạnh Viễn vừa định hỏi vì sao, lại chợt nhớ đến chuyện họ đã quen Giản Thù như thế nào. Tuy đó chỉ là hiểu lầm, có điều, đúng là nó cũng sẽ ảnh hưởng không tốt đến cô ấy. Nghĩ vậy, cậu ta lập tức gật đầu.

Phó Thời Lẫm đi được vài bước, lại nhìn thấy có một người đàn ông đi ra từ phòng thay quần áo của nữ ở cách đó không xa.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK