*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Một cô bé mười lăm mười sáu tuổi co ro cuộn mình trong tủ quần áo, căng thẳng bịt chặt miệng mình, trong đôi mắt xinh đẹp ầng ậc nước mắt kia ánh lên vẻ sợ hãi tột cùng, ra sức khống chế chính mình để không phát ra bất cứ âm thanh nào.
Xung quanh chợt tĩnh lặng hẳn. Cô bé đó cho rằng người đàn ông kia đã đi rồi, mới nhỏ giọng phát ra tiếng thút thít.
Đúng lúc này, cánh cửa tủ quần áo đột ngột bật mở. Khuôn mặt khủng bố của người đàn ông xuất hiện ngay trước mắt cô bé, lộ ra nụ cười quái đản, dị hợm: “Đến mày rồi.”
“Á---!”
“Cắt!” Đạo diễn hô to một tiếng, bực bội nhíu mày nói, “Giản Thù, cô làm sao thế hả? Đã chạm đến cô đâu nào, cô kêu toáng lên làm cái gì chứ?! Làm lại!”
Cô bé vốn đang thu mình trong tủ quần áo bước ra, rút mấy tờ giấy ăn lau nước mắt, không phản bác lại lời của đạo diễn, chỉ cầm cốc nước lên tu một ngụm.
Vóc dáng của cô cao cao gầy gầy, đường cong rất gợi cảm, mặc bộ đồng phục học sinh trung học nhỏ hơn một cỡ này vào, rõ ràng có chút không hợp. Bên dưới tà váy đồng phục, lộ ra một đôi chân trắng nõn mịn màng bóng bẩy, vừa thon dài vừa thẳng tắp, khiến cho không biết bao nhiêu nhân viên công tác nhìn mà không dời được mắt.
“Đạo diễn à…” Tần Khả Khả ở bên cạnh bước tới, giọng ẽo à ẽo ợt, nói, “Giản Thù cũng hai mươi mấy tuổi rồi, tôi thấy tốt nhất là nên chọn một cô bé tuổi tác phù hợp một chút thì hơn. Nếu không, dù thế nào cô ấy cũng sẽ có chút lực bất tòng tâm, không diễn ra được vẻ ngây ngô của mấy cô bé mới lớn đâu…”
Đạo diễn hừ một tiếng, nói: “Không diễn ra được thì cuốn gói sớm đi.”
Bộ phim này của ông ta dựa trên vụ án có thật từ mười năm trước cải biên thành, mục đích là hướng tới các giải thưởng. Nếu cùng một vai diễn mà sử dụng diễn viên khác lứa tuổi, như vậy cũng sẽ đi ngược với tính toán ban đầu của ông ta, sẽ không thể hiện được sự từng trải mang tính giai đoạn của vai diễn.
Thế nên, cho dù chỉ là vai nữ phụ, ông ta cũng yêu cầu vô cùng nghiêm khắc.
Giản Thù là do được nhét vào đoàn làm phim ngay trước khi bắt đầu. Ông ta vừa bất mãn, nhưng lại cũng vừa kinh ngạc với khả năng diễn xuất của cô ấy. Cô ấy có khuôn mặt khá xinh đẹp, hai mươi mấy tuổi rồi nhưng đóng vai học sinh trung học cũng không bị lố quá.
Mấy hôm trước cô ấy đều diễn rất tốt, không ngờ đến cảnh này quay tới hai ngày trời rồi mà vẫn không xong.
Lửa giận trong lòng ông ta lập tức bốc lên ngùn ngụt.
Bọn họ xì xào cũng không hề nhỏ giọng, nhưng Giản Thù lại như không nghe thấy vậy. Sắc mặt cô vẫn bình thản như thường, đặt cốc nước xuống nói: “Đạo diễn, tôi chuẩn bị xong rồi.”
Đạo diễn vỗ loa nói: “Các bộ phận chuẩn bị --- Bắt đầu!”
Thời gian một buổi chiều trôi qua rất nhanh, Giản Thù phải NG thêm vài lần nữa mới coi như miễn cưỡng qua được cảnh này.
Lúc thu dọn đồ đạc, cô lại nhìn thấy Tần Khả Khả đi theo sau lưng đạo diễn, không biết đang nói chuyện gì.
Tần Khả Khả là nữ chính của bộ phim này, còn cô là nữ phụ. Nữ chính và nữ phụ, trời sinh đã không hợp nhau rồi.
Khi Giản Thù đi tới phòng thay quần áo, lại phát hiện cửa đã bị khóa mất rồi, túi xách và quần áo để thay của cô đều ở hết trong đó, trên người chỉ có một chiếc áo khoác lông vũ mỏng với điện thoại thôi.
Hiện giờ người của đoàn làm phim đều đã về gần hết, cô cũng không tìm được ai tới để mở cửa cả.
Giản Thù phồng má lên, cố gắng nén cảm giác kích động muốn mắng chửi người xuống, kéo khóa áo lên đến cổ rồi quay lưng đi ra ngoài.
Đang là mùa đông tháng giá, cô để chân trần đứng bên đường lớn gọi xe, toàn thân đều run lẩy bẩy.
Cái con pờ hò Tần Khả Khả đó, ngày mai cô mà không đòi lại món nợ này, thì cô không còn là họ Giản nữa!
Giờ đang là giờ cao điểm tan tầm, muốn gọi taxi cũng không gọi được, gọi xe bằng ứng dụng trên điện thoại còn phải xếp hàng ít nhất nửa tiếng nữa mới tới lượt. Giản Thù thầm nghĩ, chờ xe đến được tới nơi để đón cô, thì có khi cô đã bị chết cóng ở đây rồi.
Vừa khéo ở bên cạnh có một tiệm net, cô quyết định vào trong đó ngồi tạm để chờ xe tới.