Văn Thư là cô công chúa của tập đoàn Văn Đình, thế mà lại bị một người mới gặp tát cho một bạt tai ngay chốn đông người? Đúng là chuyện lạ có thật.
Văn Thư ôm má trái sưng phồng lên vì bị đánh, cô ta không thể tin nổi nhìn chằm chằm Vương Đông Quân: “Anh… Anh dám đánh tôi?”
Vương Đông Quân trả lời hết sức vô tội: “Cô đừng đổ oan cho người tốt nhé. Định luật ba Newton có nói lực và lực có tác dụng qua lại lẫn nhau, tôi tặng cho gương mặt của cô một bạt tai nhưng đồng thời mặt cô cũng trả cho tôi một lực tương tự, thật ra chúng ta cũng hòa nhau thôi, sao cô lại bảo tôi đánh cô rồi?”
Mí mắt Văn Thư giật giật, cắn răng nói: “Anh tưởng tôi bị ngu chắc?”
Vương Đông Quân gật đầu cười nói: “Chúc mừng cô vì lần này cô trả lời chính xác rồi, tôi nghĩ cô bị ngu đấy.”
“Tên khốn kiếp này. Tôi giết chết anh.” Văn Thư tức điên lên, giơ tay lao lên định trả cái tát lại cho Vương Đông Quân.
Nhưng Vương Đông Quân nào có sợ những lời đe dọa đó của cô ta?
Anh dứt khoát giơ chân lên đá thẳng vào bụng Văn Thư, nhanh gọn và lẹ.
“A.” Văn Thư lùi lại ngồi bệt xuống đất rồi ôm bụng nhe răng trợn mắt la lối, không đứng lên nổi.
Chiếc váy đắt tiền vừa mang ra mặc sáng nay đã dơ cả mảng lớn.
Người của tập đoàn Văn Đình vội vã đỡ Văn Thư dậy.
“Lũ vô dụng này còn đứng ngơ ra đó làm gì? Bà đây đã bị đánh rồi còn chưa chịu lao lên đập chết tên khốn kiếp đó đi.”
Văn Thư gào lên như kẻ điên loạn.
Bấy giờ người của tập đoàn Văn Đình mới kịp phản ứng, một đám xắn tay áo lên chuẩn bị đánh Vương Đông Quân ra trò.
Chỉ là bảo vệ của công ty bất động sản Vạn Lộc nhanh chân hơn, bảy tám người đã đứng chắn trước mặt Vương Đông Quân từ lúc nào.
Đội trưởng đội bảo vệ chống nạnh quát: “Ai dám động chân động tay gì ở bất động sản Vạn Lộc? Ông đây lột da từng người một.”
Tập đoàn Văn Đình chợt thoảng sợ lùi về sau mấy bước. Lần này đoàn người đại diện cho Văn Đình đến tham gia đấu thầu chỉ có sáu người tính cả Lê Tiến và Văn Thư, hiển nhiên là không chống lại nổi.
Vả lại họ chỉ là đám nhân viên văn phòng yếu ớt, làm sao đánh lại những người bảo vệ lưng hùm vai gấu của bất động sản Vạn Lộc?
Sợ là chuyện hết sức bình thường.
Lê Tiến vừa phải giữ thể diện cho mình vừa phải tỏ ra đĩnh đạc đáng tin với Văn Thư nên vẫn bước tới với thái độ thách thức: “Gọi cấp trên của các người đến đây, hôm nay tôi nhất định phải nói chuyện với quý công ty cho rõ ràng.”
“Tôi là cấp trên của họ.” Vương Đông Quân giơ tay lên.
Lê Tiến hơi ngạc nhiên, anh ta tức giận và khinh bỉ mắng: “Cấp trên quái gì loại như anh?”
“Trưởng bộ phận an ninh của bất động sản Vạn Lộc, không được tính là cấp trên hả?”
“Được được được. Nếu anh đã là cấp trên của đám người này thì bây giờ tôi cho một con đường để sống đó là quỳ xuống xin lỗi vợ tôi trước mặt tất cả mọi người, sau đó để vợ tôi tát anh mười cái xem như hình phạt.” Lê Tiến độc địa nói.
Những lời anh ta vừa thốt ra khiến Văn Thư hào hứng: “Chồng ơi anh giỏi quá. Thể loại mặt dày không biết trời cao đất rộng này phải được dạy dỗ lại đàng hoàng.”
Lê Tiến đắc ý ra mặt, thái độ bễ nghễ hơn bao giờ hết: “Nghe lệnh thì phải lập tức chấp hành. Chẳng lẽ công ty không dạy khi tuyển anh vào đây hả?”
Vương Đông Quân thản nhiên trả lời: “Tôi chỉ biết mỗi một câu là người đã đụng đến mình thì không đáp trả lại hơi phí. Nếu muốn lôi chuyện đạo lý ra nói ở đây thì rõ ràng các người mới phải cúi đầu xin lỗi.”
Lê Tiến tưởng đâu mình nghe nhầm: “Anh bị điên rồi hả. Chúng tôi đụng đến các người khi nào?”
Nghe thế, Vương Đông Quân đi đến chỗ Hạ Niệm Chân, giơ tay lên kéo cô vào lòng và gằn giọng: “Con vợ xấu xí nhà anh đã mắng chửi vợ tôi trước, chẳng lẽ nó không được tính là đụng đến tôi ư?”
Vương Đông Quân thoáng dừng lại rồi bổ sung: “Xin được giới thiệu, tôi là đứa con rể vô dụng của nhà họ Hạ cô ta vừa nhắc tới, tên Vương Đông Quân.”
Xì xào.
Người của tập đoàn Văn Đình giật nảy mình, bây giờ mới hiểu tại sao vừa mới gặp đã đối xử với họ như con chó điên. Thì ra anh là kẻ ở rể nhà họ Hạ.
Bấy giờ, Văn Thư nhìn Hạ Niệm Chân và Vương Đông Quân với đôi mắt phun ra lửa. Rõ ràng việc đụng phải Hạ Niệm Chân ở đây là một cơ hội tốt để cô ta châm chọc và mỉa mai, nào ngờ lại bị Vương Đông Quân đánh lên bờ xuống ruộng.
Không nổi điên bây giờ thì định chờ tới khi nào?
Khác với Văn Thư, Hạ Niệm Chân được Vương Đông Quân ôm vào lòng đang ngượng ngùng đỏ ửng cả hai má. Nếu hôm nay là một ngày bình thường thì hành động của Vương Đông Quân đã rước lấy một cái tát thật mạnh, nhưng Vương Đông Quân vừa đứng ra nói đỡ cho cô và bạt tay Văn Thư khiến nỗi uất ức nghẹn trong lòng cô bao năm qua đã vơi đi khá nhiều. Tâm trạng tốt hơn hẳn.
“Thôi thì lần này cứ để tên đáng ghét Vương Đông Quân vớ bở một lần, sang lần sao không được lấy cái cớ này nữa đâu đấy, ha ha.” Hạ Niệm Chân nghĩ thầm.
Quay lại với đám người nhà họ Hạ, dường như đang có trăm ngàn con lạc đà cừu chạy băng băng trong lòng họ, sắp chết tới nơi.
Việc cạnh tranh với nhà họ Văn trong vụ làm ăn lần này đã để lại một ấn tượng xấu trong mắt tập đoàn Văn Đinh, bây giờ Vương Đông Quân chọc điên con gái gia đình đó rồi lại oang oang nhận mình là thằng ở rể nhà họ Hạ. Rõ ràng đang cố kéo cái gia đình này xuống nước dìm chết mà?
Đám người nhà họ Hạ muốn giải thích họ hoàn toàn không liên quan gì trong vụ này.
Vì thế, Hạ Huy chọc phải đám cậu ấm cô chiêu rồi để lại nỗi ám ảnh trong lòng là người đầu tiên chảy ra nịnh nọt Lê Tiến: “Khụ khụ. Xin lỗi anh Lê Tiến, chúng tôi muốn giải thích vài câu. Dù Vương Đông Quân là chồng Hạ Niệm Chân nhưng thằng đó chẳng liên quan gì đến nhà họ Hạ chúng tôi cả.”
“Đúng đúng đúng. Thứ rác rưởi như Vương Đông Quân hoàn toàn không xứng bước chân vào cửa nhà họ Hạ, dù anh ta có làm gì với ai thì cũng không dính dáng đến nhà họ Hạ chúng tôi.” Hạ Điệp chen miệng nói hùa.
Cả bà lớn nhà họ Hạ cũng đứng ra nói chuyện: “Tôi đã bắt Hạ Niệm Chân ly hôn với Vương Đông Quân trong thời gian ngắn nhất, từ nay về sau Vương Đông Quân không còn quan hệ gì với gia đình này. Nhà họ Văn muốn giải quyết nó ra sao cũng được, chỉ cần không liên lụy đến gia đình chúng tôi thì mọi chuyện đều dễ bàn.”
Lê Tiến cong môi cười mỉa mai sau khi nghe gia đình họ Hạ lên tiếng: “Ha ha. Nghe thấy không Vương Đông Quân? Nhà họ Hạ cũng không muốn nhận thằng chạy tới nhà ở rể này, anh vẫn còn mặt mũi đứng đây quảng cáo bản thân mình rùm beng lên, thật nực cười.”
Vương Đông Quân gật đầu: “Đúng thế, cùng là người ở rể nhưng tôi thua xa anh. Suy cho cùng tôi cũng không quỳ xuống xin cơm nhà họ Hạ, nhưng người nào đó chẳng những biết quỳ mà còn biết liếm đấy.”
“Anh…” Lê Tiến trợn trừng hai mắt. Anh ta ghét nhất là bị người khác rêu rao mình là thằng ở rể rồi so sánh mình với Vương Đông Quân.
Bấy giờ, những lời Vương Đông Quân nói ra chẳng khác gì một con dao đâm thẳng vào cột sống Lê Tiến.
Nếu Vương Đông Quân không có cả một đám đàn em, nếu Lê Tiến đánh đấm khá hơn tí thì anh ta đã lao tới đánh cho Vương Đông Quân một trận nhừ tử rồi.
Cố dằn cơn tức trong lòng xuống, Lê Tiến chỉ thẳng mặt Vương Đông Quân đe dọa: “Hôm nay tôi vẫn còn chuyện quan trọng hơn phải làm nên tạm thời gác vấn đề này sang một bên, không chấp nhặt với anh. Chờ tôi giành được dự án này rồi thì anh cứ chờ xem Lê Tiến tôi sẽ làm được gì.”
Dứt lời, anh ta dẫn đám người của tập đoàn Văn Đình đi thẳng vào tòa nhà công ty bất động sản Vạn Lộc.
Nhưng khi họ chuẩn bị lên lầu một thì có năm bảo vệ chạy tới ngăn lại, không cho vào.
Lê Tiến trợn trừng mắt nhìn Vương Đông Quân: “Rốt cuộc anh muốn làm cái gì?”
Vương Đông Quân cười hiền lành như cục đất: “Núi này do tôi mở, cây này do tôi trồng, nếu muốn đi qua thì phải để lại tiền mua đường.”