Không biết rõ câu nói này của anh rốt cuộc là ý gì.
Bùi Văn lại ngẩng đầu, ánh mắt đầy mờ mịt.
Vương Đông Quân đảo mắt nhìn đám người một lượt, mở miệng nói: “Vừa rồi chính miệng Đình Thanh đã nói, con trai ông ta mắc sai lầm, ông ta có thể gánh chịu, như vậy tôi sẽ cho ông ta cơ hội này.”
"Con của ông lái xe đâm vào em gái tôi, dù xin lỗi hay là bồi thường tiền thì Vương Đông Quân tôi đều không cần.
Bởi vì cái tôi muốn rất đơn giản, chính là cần Đình gia mấy người đưa ra một người dàn dựng cảnh bị tai nạn xe cộ y như vậy,
Chỉ có như vậy, trong lòng tôi mới sẽ cảm thấy công bằng,
Mấy người có thể cảm thấy con người tôi ích kỷ, cũng có thể cho rằng tôi đang tính toán chi li.
Nhưng đây chính là quy tắc. Quy tắc báo thù của Vương Đông Quân tôi."
Đình Thanh cảm thấy hơi thở dồn dập, chuyện ông ta lo lắng nhất đã sắp xảy ra.
Vương Đông Quân lấy điện thoại di động ra, mở một đoạn video.
Đoạn video này chính là cảnh Vương Ngọc bị Đình Lân say rượu đâm phải.
Cũng là hình ảnh khiến Vương Đông Quân mãi không thể nào nguôi ngoai.
Giọng điệu của anh bỗng trầm xuống: “Bây giờ Đình gia mấy người chọn ra một người, lái xe đã xác định là do Bùi Văn thủ vai. Về phần tốc độ của ô tô, tôi hi vọng không được thấp hơn lúc Đình Lân đâm em gái tôi, bởi vì nếu tốc độ đó làm tôi không hài lòng thì có thể sẽ làm phiền mấy người diễn lại lần nữa.”
Một câu nói kia, khiến Đình Thanh, Đình Lân và Bùi Văn mặt xám như tro.
Thế này sao lại là tiết mục biểu diễn?
Rõ ràng chính là đang ép bọn họ vào đường cùng mà.
Nhưng vậy thì thế nào?
Cho dù bọn họ có khó chịu cỡ nào thì cũng chỉ có thể giấu ở trong lòng.
Ở trước thế lực mạnh, tất cả phản kháng và tranh luận đều uổng công vô ích.
Bởi vì bọn họ rất rõ ràng, một khi do Tạ Nam xử lý, đến lúc đó, chỉ sợ ngay cả muốn chết một cách sĩ diện cũng sẽ thành hi vọng xa vời.
Cho nên Đình Thanh và Bùi Văn chỉ có thể dập đầu tỏ vẻ cảm ơn Vương Đông Quân.
“Cảm tạ anh không đuổi cùng giết tận.”
Vương Đông Quân lạnh lùng cười một tiếng: “Hi vọng sáng mai tôi sẽ nhìn thấy tin tức mới nhất, giống như tiết mục tôi mong đợi, nếu không…”
Anh nói cũng không nói xong, đã cùng Tạ Nam, Trần Minh và đàn em dưới tay anh ta đi ra khỏi phòng.
Trong căn phòng lớn như vậy chỉ còn lại ba tên vô dụng.
Dưới lầu, Vương Đông Quân bước lên chiếc Rolls-Royce của Tạ Nam.
Đi theo còn có Trần Minh.
Lúc này, trong lòng Trần Minh vui sướng không kiềm chế được.
Có thể lên xe của người giàu có như Tạ Nam, cũng không phải chuyện người bình thường có thể có được.
Nếu không phải nhờ hào quang của Vương Đông Quân, chỉ dựa vào anh ta ư?
Có sống hết đời này cũng không có cửa.
Chiếc Rolls-Royce chạy vút trong bóng đêm.
Tạ Nam cung kính hỏi: “Cậu Vương, không biết kế tiếp cậu còn có tính toán gì không ạ?”
Vương Đông Quân nheo lại mắt trả lời: “Sau khi Đình gia xảy ra chuyện, dù có hành hạ bọn họ đến đâu cũng sẽ còn một khoản tài sản, anh giúp tôi theo dõi bọn họ, sau này tôi còn cần dùng đến.”
“Rõ.” Tạ Nam gật đầu.
Vương Đông Quân lại nói: “Chuyện xảy ra đêm nay cần giữ bí mật.”
“Cậu Vương hãy yên tâm, trừ chúng ta ra, sẽ không còn có người nào biết sự thật.”
Vương Đông Quân cười nói: “Trừ chuyện đó ra, tạm thời không có chuyện gì khác, tóm lại cảm ơn các anh đã giúp tôi, sau này có thời gian sẽ mời mọi người ăn một bữa, đêm nay sợ là không được, tôi còn phải đến bệnh viện thăm vợ.”
Trần Minh cười hì hì gật đầu.
Trong lòng Tạ Nam đăm chiêu.
Anh ta lăn lộn ngoài xã hội mấy chục năm, gặp gỡ vô số người.
Tối nay là lần đầu tiên anh ta gặp mặt Vương Đông Quân, thời gian tiếp xúc chưa tới một tiếng.
Nhưng chỉ trong thời gian ngắn ngủi như thế đã khiến ấn tượng của anh ta về Vương Đông Quân khắc sâu trong đầu.
Tuổi nhỏ mà cách làm việc lại kín đáo như vậy.
Chỉ dùng mấy thủ đoạn nhỏ đã khiến Đình gia sống ở Hoa Hình mấy chục năm bị hủy diệt, Bùi Văn cũng bị thương nặng.
Tất cả lại nhẹ nhàng như mây.
Sự tỉnh táo và tự tin này, đừng nói ở thế hệ tuổi trẻ, mà người có tuổi tác như anh ta cũng khó mà làm được.
Càng hiếm có hơn đó là, thủ đoạn xử lý kẻ thù cũng thật quả quyết.
Đối với người khác, có lẽ Vương Đông Quân làm hơi quá, nhưng dưới cái nhìn của Tạ Nam, đây chính là tố chất phải có để trở thành nhân vật trí dũng kiệt xuất.
Người xưa hay nói, thương trường như chiến trường.
Không quả quyết thì không có kết quả tốt.
Vương Đông Quân này không hổ là nhân vật quan trọng mà cha nói đến, xem ra sau này phải chú ý nhiều hơn, để lại cho anh ấn tượng tốt mới được…
Vương Đông Quân bảo Tạ Nam đưa mình đến bệnh viện, rồi bảo anh ta lái xe đi về trước.
Trần Minh cũng bị Vương Đông Quân đuổi về.
Dù sao anh đi gặp vợ, cũng không muốn bị nhiều người dòm ngó như vậy.
Vương Đông Quân đi vào phòng bệnh của Hạ Niệm Chân, ngồi xuống trước giường bệnh.
Lúc này, Hạ Niệm Chân đã truyền nước biển xong và ngủ thiếp đi.
Trên gương mặt xinh đẹp hoàn mỹ lúc này có hơi tái nhợt vì bệnh tật, Vương Đông Quân nhìn thấy có chút đau lòng.
Ba năm qua, mỗi một lời nói mỗi một hành động của Hạ Niệm Chân, từ đầu đến cuối anh đều nhìn thấy.
Trong mắt người ngoài, cô là người phụ nữ mạnh mẽ kiên cường, nhưng thật ra bên trong cô rất mệt mỏi.
Bởi vì dòng họ trọng nam khinh nữ, từ đầu đến cuối không cho cô cơ hội để thể hiện bản thân.
Cô quật cường, liều mạng cố gắng, muốn chứng minh chính mình.
Kết quả cuối cùng, thường không như mong muốn.
Có vài lần, Vương Đông Quân thấy cô lén khóc một mình.
Vương Đông Quân đều nhìn thấy, đau ở trong lòng.
Khi đó anh không có tiền, không có thực lực, không có cách nào để giúp Hạ Niệm Chân.
Bây giờ anh không cho phép Hạ Niệm Chân chịu chút uất ức nào nữa.
Đêm nay kết cục của Đình gia chính là minh chứng.
“Vương… Vương Đông Quân…, anh đi đi… đừng lo cho tôi…”
Trong lúc ngủ mơ, Hạ Niệm Chân đột nhiên há miệng nỉ non.
Trên trán rịn mồ hôi, nhíu mày lại, hai tay siết chặt giống như đang gặp ác mộng gì đó.
Thấy thế, Vương Đông Quân lập tức nắm lấy tay Hạ Niệm Chân, dịu dàng nói: “Đừng sợ, anh ở đây. Mọi chuyện đều kết thúc rồi.”
Nói xong, tay trái lại rút ra hai tờ khăn giấy, lau mồ hôi trên trán Hạ Niệm Chân.
Một lúc lâu sau.
Hạ Niệm Chân thoáng bình tĩnh lại, hô hấp cũng dần ổn định.
Vương Đông Quân thở dài.
Nghĩ thầm, chuyện này nhất định sẽ để cho cô ám ảnh không nhỏ ở trong lòng.
Muốn chữa lành, phải cần một khoảng thời gian.
“Vương… Vương Đông Quân…”
Bỗng nhiên Vương Đông Quân lại nghe thấy trong miệng Hạ Niệm Chân đang nỉ non cái gì đó, nhưng lần này lại nói hơi nhỏ.
Anh nghe không rõ lắm.
Thế là Vương Đông Quân dán lỗ tai đến trước mặt Hạ Niệm Chân, tiếp tục lắng nghe.
Trong lòng có chút chờ mong nho nhỏ.
Chẳng lẽ cô ấy nhìn thấy đêm nay mình cứu được cô ấy, trong mơ cảm động, chuẩn bị tỏ tình với mình?
Ngay khi Vương Đông Quân tràn đầy chờ mong Hạ Niệm Chân nói thêm một câu: “Anh… là đồ ngốc…”
“…”
Sắc mặt Vương Đông Quân đen lại.
Không cảm ơn anh thì tôi, vì sao trong mơ còn mắng anh?
Vương Đông Quân bất đắc dĩ liếc cô một cái.
Dém chăn cho Hạ Niệm Chân xong, anh dựa vào đầu giường, cầm bàn tay mềm mại của Hạ Niệm Chân, không bao lâu cũng ngủ thiếp đi, khóe miệng không khỏi cong lên nụ cười hạnh phúc…