Đình Thanh chỉ cảm thấy tiếng nói của mình thắt lại.
Đối mặt với Vương Đông Quân, lão ta đã khủng hoảng không thể nào đáp lời.
Lão ta đã thực sự ý thức được, lời nói ban đầu của Vương Đông Quân không phải là uy hiếp mà là sự thật.
Đêm nay, Đình gia sẽ bị tiêu diệt.
Không có bất kì người nào, không có bất kỳ thế lực nào có thể giúp được lão ta.
Sau khi xác định được hậu quả, Đình Thanh nào có dám do dự lấy một giây?
Lão ta lập tức quỳ xuống với Vương Đông Quân, nước mắt nước mũi tèm lem, cầu xin tha thứ: “Cậu Vương. Đình Thanh tôi có mắt như mù. Là Đình Thanh tôi ngu ngốc đắc tội cậu. Cầu xin cậu rộng lượng, chỉ cần cậu có thể tha cho Đình gia chúng tôi, Đình Thanh tôi bằng lòng làm trâu làm ngựa thậm chí là một con chó bên người cậu cũng được.”
Nói xong, lại bắt đầu dập đầu với Vương Đông Quân.
Bịch bịch bịch.
Lực rất mạnh, đến cả sàn nhà cũng hơi chấn động.
Đối mặt với Đình Thanh đang dập đầu cầu xin tha thứ, sắc mặc Vương Đông Quân không gợn sóng, chỉ nhàn nhạt nói một câu: “Làm chó của Vương Đông Quân tôi. Ông xứng sao?”
Xôn xao.
Một câu nói gây sát thương cực lớn.
Mọi người đều mang vẻ mặt khác nhau.
Đình Thanh làm ăn ở Hoa Hình đã và thập niên, lần đầu tiên bị người ta nói không xứng làm chó.
Đương nhiên, những lời này tuy nói có vẻ quá đáng.
Những người ở đây suy nghĩ chuyện này không có gì sai.
Dù sao thì với sức mạnh của Vương Đông Quân lúc này, muốn làm chó bên cạnh anh, cũng thật là vớ vẩn.
Chỉ là một Đình Thanh đúng là không xứng làm chó.
Về phần bản thân Đình Thanh, đương nhiên sẽ bị những lời nói này của Vương Đông Quân công kích trăm vạn lần.
Nhưng bản năng sinh tồn thúc đẩy, lão ta vẫn kiên trì cầu xin: “Cậu Vương. Tôi biết con trai tôi bình thường cư xử có hơi phách lối, không cẩn thận đắc tội cậu. Những hành động lệch lạc của nó, tôi có thể gánh chịu, cầu xin cậu cho Đình gia tôi một cơ hội.”
Ánh mắt Vương Đông Quân hững hờ, nhìn chằm chằm Đình Thanh: “Ông biết con trai ngoan của ông làm chuyện sai lầm gì không mà dám mở miệng đòi gánh chịu?”
Đình Thanh hoang mang lắc đầu.
Bình thường lão ta bận rộn làm ăn như vậy, nào có thời gian để giám sát mỗi tiếng nói mỗi cử chỉ của Đình Lân?
Huống chi tính cách Đình Lân cá tính, độc lập, làm chuyện gì rất ít khi nói với lão ta.
Mí mắt Vương Đông Quân hơi nhấc lên: “Vậy còn chờ gì? Không tìm hiểu mọi chuyện từ đầu đến cuối cho rõ ràng đi, nếu không sợ rằng sau này không có cơ hội đâu.”
Ừng ực.
Đình Thanh căng thẳng.
Lão ta có một dự cảm vô cùng không tốt.
Nhưng mệnh lệnh của Vương Đông Quân, lão ta nào dám kéo dài chứ?
Thế là vội vàng bò đến trước mặt Đình Lân, cầm bắp chân của anh ta, vẻ mặt dữ tợn hỏi anh ta rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Lúc này, Đình Lân đã sợ đến mức run rẩy tay chân.
Cho dù anh ta hống hách và ăn chơi trác táng như thế nào đi nữa thì cũng biết Tạ Nam đang làm việc cho Vương Đông Quân.
Đình gia bọn họ đã xong đời rồi.
Mà Đình Lân anh ta chính là đầu sỏ gây nên chuyện này.
Nhìn thấy dáng vẻ chật vật của cha mình, vẻ mặt Đình Lân cầu xin, nói toàn bộ chuyện đã xảy ra.
Sau khi nghe anh ta nói xong, Đình Thanh đặt mông ngồi dưới đất, sắc mặt tái nhợt.
Cặp mắt trống rỗng vô hồn đã nói lên rằng lão ta đã ý thức được mức độ nghiêm trọng của sự việc.
Ở Karaoke Hoa Anh Đào, lão ta không ngờ con trai ngoan của mình lại uống rượu lái xe tông vào em gái của Vương Đông Quân rồi bỏ chạy, sau đó tới nhà cầu hôn vợ của Vương Đông Quân, cuối cùng hôm nay lại giở thủ đoạn bắt cóc vợ của Vương Đông Quân, muốn thực hiện hành vi cầm thú.
Những chuyện này đã ngày càng đụng đến giới hạn cuối cùng của Vương Đông Quân.
Là tội nghiệt không thể tha thứ.
“Ba… ba… con thật sự không phải cố ý. Nếu con sớm biết anh ta lợi hại như thế, sao có thể làm ra mấy chuyện này? Ba, con không muốn chết. Cầu xin ba nhất định phải cứu con.”
Đình Lân khóc khàn cả giọng.
Bị vây quanh bởi trạng thái kinh sợ, thân dưới của anh ta đã không thể khống chế được nữa, chảy ra một dòng nước tiểu tanh hôi.
“Ha ha.”
Tâm trạng Đình Thanh phức tạp, cười lên một tiếng đau khổ.
Cứu?
Dựa vào cái gì để cứu?
Có thể dựa vào cái gì để cứu?
Giờ phút này chỉ cần một câu của Vương Đông Quân thì bọn họ sẽ chết không có chỗ chôn.
Ở đây sẽ không có ai ngăn cản.
Cũng không có ai dám ngăn cản.
Nghĩ đến chuyện vì đứa con trai mình nuông chiều mà liên lụy đến cơ nghiệp vài thập niên của Đình gia, trong lòng Đình Thanh ông hối hận không nói nên lời.
Lúc này chuyện mà lão ta có thể làm là tiếp tục quỳ xuống với Vương Đông Quân, nghẹn ngào run rẩy nói: “Số phận Đình gia chúng tôi… toàn bộ đều do cậu Vương làm chủ.”
Từ bỏ việc chống lại.
Đây chính là chuyện duy nhất mà lão ta có thể làm.
Đối với chuyện này, dường như Vương Đông Quân không thấy.
Anh đi thẳng tới trước mặt Bùi Văn.
Tới gần từng bước một.
Lúc này, trong lòng của Bùi Văn đang vô cùng hoảng sợ.
Vốn việc này không liên quan đến sợi lông nào của gã, nhưng bởi vì xúc động nhất thời mà giúp đỡ Đình Thanh.
Trong quá trình này, gã đã đoán được thân phận của Vương Đông Quân không bình thường, nhưng bởi vì một giây phút tham lam mà báo ứng đã đến rồi.
Gã hối hận đến xanh cả ruột.
Đối mặt với Vương Đông Quân đang bước đến gần, gã không cần suy nghĩ, trực tiếp quỳ xuống, đồng thời đánh vào mặt mình.
Bốp bốp bốp.
“Bùi Văn tôi chết tiệt. Trên có mẹ già dưới có con trẻ, cầu xin cậu rủ lòng từ bi, bỏ qua cho tôi đi.”
Trong chốc lát, hai bên mặt gã cũng đã sưng lên, khóe miệng cũng chảy cả máu.
Có thể thấy, ý chí sinh tồn mạnh đến thế nào.
Vương Đông Quân đi tới, cách gã một bước chân thì dừng lại: “Hỏi ông một vấn đề, ông phải thành thật trả lời.”
Bùi Văn gật đầu như gà mổ thóc.
Vương Đông Quân hỏi: “Nếu như đêm nay Tạ Nam không đến, bên thất bại là chúng tôi, nếu chúng tôi cầu xin ông thì ông có thể tha cho tôi không?”
“Tôi…”
Nhất thời, Bùi Văn nghẹn lời, gã rất muốn há miệng nói có thể, nhưng sự thực là nếu chuyện này xảy ra thì gã chắc chắn không thể nào tha cho Vương Đông Quân.
Lúc này Vương Đông Quân muốn gã nói thật, gã lại không dám nói dối.
Nên sau khi lưỡng lự hai giây, gã chỉ có thể kiên trì lắc đầu, thể hiện rằng không thể bỏ qua.
Khóe miệng Vương Đông Quân lộ ra tia cười lạnh: “Đúng vậy, ngay cả bản thân ông cũng nói không bỏ qua cho tôi, thì lý nào tôi lại có thể bỏ qua cho ông? Vương Đông Quân tôi vẫn luôn theo một nguyên tắc, nếu người có ân huệ đối với tôi thì tôi sẽ trả lại gấp bội, còn nếu người có ác ý với tôi, thì tôi cũng xin trả lại gấp mười gấp trăm lần. Thật không may, ông lại là người có ác ý với tôi.”
Những lời này, làm đầu của Bùi Văn ông lên một tiếng.
Trên trán gã không ngừng túa ra mồ hôi, cơ thể mập mạp cũng run rẩy: “Cậu… cậu Vương, tôi…”
Vương Đông Quân mặc kệ gã sợ hãi đến mức nào, hơi khom lưng nhặt quả óc chó mà Bùi Văn làm rơi trên đất, nhẹ nhàng thưởng thức: “Tôi vừa nói tiết mục chính thức bắt đầu, nam chính và nam phụ đã lựa chọn xong, bây giờ đúng lúc thiếu một vai quần chúng, nếu không thì mời ông làm thử xem?”
Bùi Văn liên tục gật đầu: “Tôi có thể. Thật sự tôi có thể.”
“Sẽ không hối hận?”
Vẻ mặt Bùi Văn kiên định: “Chắc chắn sẽ không hối hận. Chẳng hay, tiết mục của cậu Dương có nội dung gì?”
Sắc đen trong con người của Vương Đông Quân lóe lên tia âm hiểm: “Tôi muốn chúng ta cùng nhau tạo ra tai nạn giao thông, vậy vai tài xế gây chuyện sẽ là ông đi.”