Theo sau hắn là năm sáu người.
Những người này trước đây Vương Đông Quân đã từng thấy rồi, họ là bạn của Hạ Bân Úy.
Đều là một đám con cái của gia đình giàu có như anh ta.
Bình thường ra ngoài lêu lổng thì còn có chuyện gì khác?
Chính là ức hiếp người làm vui.
Hạ Bân Úy đi tới, kéo ghế ngồi kế bên Vương Đông Quân, hai chân bắt chéo.
"Không ngờ sao?"
Vẻ mặt Vương Đông Quân dửng dưng.
"Tôi có nhiều nhất là thời gian, ngờ với không ngờ gì chứ."
Hạ Bân Úy nhíu mày nói.
"Tao tới tìm mày không phải cho vui, tao muốn mày bồi thường cho tao chiếc xe của tao!"
Đây không phải là thương lượng, mà là uy hiếp trắng trợn!
Vương Đông Quân không quan tâm lắm. "Muốn bồi thường bao nhiêu tiền?"
"Hai... không, ba tỷ rưỡi!"
Hạ Bân Úy định nói một tỷ, nhưng suy nghĩ một chút lập tức đổi thành hai tỷ rưỡi!
Dù sao tiền sửa xe cũng chỉ tốn hơn hai trăm triệu.
Nhưng bây giờ anh ta đòi ba tỷ rưỡi, đây là cố ý làm khó Vương Đông Quân.
Nghe được cái giá này, Vương Đông Quân không nghĩ ngợi nhiều.
"Hai tỷ thì hai tỷ, nếu không có chuyện gì khác thì mấy người đi trước đi, lát tôi chuyển khoản!"
"Hả?"
Hạ Bân Úy sửng sốt.
Hắn nghĩ khi mình đưa ra khoản tiền bồi thường là hai tỷ, Vương Đông Quân chắc chắn sẽ không chấp nhận, sau đó quỳ gối cầu xin tha thứ.
Cứ như vậy, Hạ Bân Úy có thể quay đoạn video Vương Đông Quân quỳ gối đăng lên mạng xã hội, làm cho Vương Đông Quân thân bại danh liệt, sau đó Hạ Lâm Hà sẽ bỏ qua.
Không chỉ như vậy, anh ta còn có cớ dạy dỗ Vương Đông Quân một trận!
Nợ tiền không trả thì sẽ bị đánh!
Nhưng anh ta không ngờ Vương Đông Quân lại đồng ý nhanh như vậy.
Không đúng, chắc chắn thằng khốn này đang cố ý giả vờ lừa mình.
Hạ Bân Úy nói lần nữa.
"Vương Đông Quân! Mày nghe rõ không, là hai tỷ chứ không phải hai trắm! Mày chắc chắn có khả năng bồi thường?"
Vương Đông Quân không nói gì.
"Tôi chỉ muốn ăn một bữa cơm, anh còn muốn gì nữa? Không phải muốn hai tỷ sao? Cho tôi số tài khoản của anh, tôi sẽ chuyển tiền qua!"
Vương Đông Quân nói vậy chứng tỏ không lừa Hạ Bân Úy.
Anh không muốn rắc rối đến với Mai Tử Yên chỉ vì những chuyện rắc rối với Hạ Bân Úy.
Còn về số tiền bồi thường?
Đối với Vương Đông Quân mà nói thì hai trăm hay hai tỷ cũng chỉ là một con số.
Hơn nữa, loại người tham lam như Hạ Bân Úy, hôm nay đòi Vương Đông Quân hai tỷ, ngày mai chắc chắn sẽ đòi hơn.
Đây là sự thật, nên Vương Đông Quân sẽ không tính toán bây giờ được hay mất.
Nhưng Hạ Bân Úy không nghĩ như vậy, hắn nhìn Vương Đông Quân mạnh miệng.
"Tên phế vật! Mày đừng giả vờ, mày có bao nhiêu tiền tôi biết rõ nhất, đừng giở trò, hoặc là bồi thường, hoặc là đi theo tụi tao, tao sẽ ho mày biết sự lợi hại của Hạ Bân Úy!"
Đúng lúc này, một giọng nói không hài lòng khác vang lên.
"Ôi chao! Tên ở rể ngu ngốc này! Tao tìm mày mấy ngày nay, thì ra là trốn ở đây!"
Vương Đông Quân quay đầu lại, có hai người đi tới.
Đi đầu là một người đàn ông quấn băng trên đầu.
Theo sau hắn là một vệ sĩ vạm vỡ đeo kính râm.
Vương Đông Quân quá quen thuộc với người đàn ông quấn băng trên đầu này.
Đình Lân!
Người này chính là kẻ mấy hôm trước anh đập cho một trận vì say xỉn mà đâm sầm vào anh.
Tất nhiên lúc đó là trước khi anh nhận thừa kế, mà anh cũng vì ức chế mà tên này nhảy ra quá đúng lúc, cũng không thể trách anh.
Vương Đông Quân hơi nheo mắt.
"Là cậu à? Có chuyện gì không?"
Đình Lân trừng mắt.
"Cái gì? Đương nhiên là tới tìm mày!"
Vừa nói xong, hắn bắt lấy tay Vương Đông Quân.
"Đi theo tao!"
Lúc này, Mai Tử Yên vội đứng dậy nói.
"Bỏ tay ra! Anh muốn làm gì?"
Đình Lân nhìn thấy Mai Tử Yên, ánh mắt sáng lên.
"Ồ! Cô em này ngon nhỉ! Đi với anh không?"
"Hừ."
Mai Tử Yên tức giận khinh khi hắn.
"Tính cách thật mạnh mẽ, em chờ ở đây, đợi anh xử lý xong tên khốn Vương Đông Quân, sẽ quay lại với em!"
Ngay khi Đình Lân ép Vương Đông Quân đi theo anh ta.
Hạ Bân Úy ở đối diện vỗ bàn.
"Này! Không thấy ai đang ngồi đây hả?"
Đình Lân liếc nhìn Hạ Bân Úy từ trên xuống dưới, kiêu ngạo trả lời.
"Tôi làm việc không tới loại tiểu tốt như mày xen vào?"
Tính tình Hạ Bân Úy nóng nảy, không nhịn được.
"Anh có biết mình đang nói chuyện với ai không? Tôi ra lệnh cho anh, mau xin lỗi tôi đi, nếu không tôi sẽ khiến cho anh phải quỳ xuống kêu tôi bằng cha!"
Đình Lân khinh thường.
"Ha ha ha! Ai kêu ai là cha còn chưa biết được đâu!"
Nói xong anh ta ra lệnh cho vệ sĩ.
"Dạy dỗ hắn ta một chút!"
Tên vệ sĩ đi tới đấm một đấm vào sống mũi Hạ Bân Úy.
Bịch!
Hạ Bân Úy bị đánh ngã xuống đất.
Đầu óc choáng váng, máu mũi chảy không ngừng.
Nước mắt cũng chảy ào ào.
"Mày dám đánh tao? Anh em đâu, giết nó!"
Hạ Bân Úy nổi trận lôi đình.
Đám đàn em đều xuất thân từ gia đình giàu có, bình thường rất kiêu căng, không coi ai ra gì.
Chỉ có họ đi ăn hiếp người khác, làm gì đến lượt người khác khi dễ như vậy?
Từng người một hùng hổ nhào tới.
Bốp bốp!
Mặc dù tên vệ sĩ lợi hại, nhưng không thể đánh lại nhiều người như vậy.
Cộng thêm bị mấy chai bia giáng xuống liên tục.
Mười mấy cái!
Tên vệ sĩ bị đánh ngã xuống đất!
Đầu óc choáng váng!
Hạ Bân Úy che mũi đứng lên, đạp vào bụng tên vệ sĩ một cái, sau đó bước tới tát Đình Lân.
"Chết tiệt!Mày dám đánh tao?"
Đình Lân ôm mặt, trừng mắt quát.
"Mày biết tao là ai không?"
Bốp!
Hạ Bân Úy tát thêm một cái.
"Tao không cần biết mày là ai! Nhưng đàn em mày đánh vào sống mũi của tao, bồi thường tiền đi!"
Vương Đông Quân nhân cơ hội châm dầu vào lửa.
"Đúng rồi, người này vẫn còn nợ tôi chín tỷ, cậu có thể đòi anh ta để bù vào khoản tiền của tôi!"
Lúc này Hạ Bân Úy đang trong cơn giận, đầu óc không suy nghĩ, cũng không nghe rõ, quát Đình Lân.
"Mày nghe rõ chưa? Tên vô dụng thiếu tao hai tỷ! Bây giờ mày tới đây, còn đánh gãy mũi tao, bồi thường hết chín tỷ cũng không quá đáng đúng không?"
Nói xong những lời này, Hạ Bân Úy cảm thấy cực kỳ thoải mái!
Bực tức trong lòng hai ngày qua cũng được phát ra ngoài!
Gò má Đình Lân sưng lên, tức giận đến cả người run cầm cập.
"Mày biết đụng tới Đình Lân tao thì có hậu quả như thế nào không?"
"Đình Lân?"
Hạ Bân Úy hơi sửng sốt.
Danh tiếng tập đoàn nhà họ Đình ở thành phố Hoa Hình không nhỏ, lớn hơn Hạ gia vài phần.
Trong tương lai, Đình Lân sẽ là người thừa kế tập đoàn nhà họ Đình, anh ta cũng là người thừa kế danh gia có thực quyền nhất, loại cậu ấm như Hạ Bân Úy không thể sánh bằng.
Nhưng Đình Lân đã đi nước ngoài du học một thời gian, chỉ mới về nước được mấy tháng, cộng thêm vị trí khác biệt.
Nên đám người Hạ Bân Úy chưa từng nhìn thấy anh ta.
Đình Lân thấy Hạ Bân Úy ngẩn người ra, cười đểu.
"Sợ rồi à?"
"Sợ cái đầu mày!"
Không ngờ Hạ Bân Úy lại cho anh ta một cái tát.
"Mày đừng giả vờ! Cậu ấm Đình Lân là ai chứ? Sao có thể tới một nơi như thế này? Mày chỉ là loại đầu óc ngu si, thiếu nợ tên phế vật họ Vương kia, lại còn bịa chuyện mình là Đình Lân, đúng là muốn ăn đấm mà!"
Anh em của anh ta cũng được dịp thượng cẳng chân hạ cẳng tay: "Ăn gan hùm mật báo, tới Đình Lân mà cũng dám giả mạo!"
"Để tao dạy cho mày một bài học, lát nữa sai người báo cho Đình Lân có người giả mạo anh ta, chắc chắn Đình Lân sẽ cảm ơn tụi tao!"
"..."
Đình Lân bị đánh đến lăn lộn trên đất, kêu khóc om sòm.
Trong lòng anh ta oan ức không thể diễn tả được.
Tôi thật sự là Đình Lân.
Tại sao các người không tin tôi?
Mình thành cái bộ dạng này đều do tên khốn Vương Đông Quân mà ra!
Ai có thể chứng minh, mình chính là mình?
Đúng rồi!
Vương Đông Quân biết mình là ai!
Anh ta có thể giúp mình chứng minh!
Nhưng khi Đình Lân ôm đầu vật vã nhìn xung quanh thì phát hiện không thấy Vương Đông Quân đâu nữa!
Anh đã cũng cô gái kia chạy trốn từ lâu!
"Vương Đông Quân! Đm..."
Đình Lân phun ra một ngụm máu...