Trong bóng đêm lạnh lẽo, tiếng cười của con búp bê cứ vang vọng mãi trong không gian và lượn lờ bên tai hai người.
Hạ Huy giật mình hét lên: “Ôi má ơi.”
Anh ta vừa hét vừa ném con búp bê vào tay Lê Tiến đang ngã ngồi dưới đất.
“Ma.” Lê Tiến sợ hãi tái xanh cả mặt và vì quá hoảng sợ nên bộ phận nào đó phía dưới bắt đầu không nghe theo sự điều khiển của đại não đổ nước ra ào ào.
“Kha kha kha kha.” Con búp bê khó chịu trách móc.
Lê Tiến không quan tâm tới bãi nước bẩn, vội vàng vung tay ném con búp bê đi rồi lảo đảo chạy theo Hạ Huy. Giọng anh ta trở nên nức nở: “Anh này. Anh chạy chậm thôi, đợi tôi với. Tôi gọi anh là cha luôn được chưa. Anh đợi tôi với.”
Sau khi hai người biến mất, đằng sau vách tường có hai người bò ra cười lăn lộn rồi suýt tắc thở vì cười.
Một người ôm chú mèo đen xinh xắn và người con lại đi nhặt con búp bê lên vặn công tắc và mọi âm thanh chợt biến mất.
Họ lấy điện thoại ra gửi tin nhắn: “Báo cáo. Phân đoạn búp bê đã hoàn thành vai diễn.”
Chuyển sang chỗ Hạ Huy và Lê Tiến, hai người vẫn chạy với tốc độ ánh sáng. Họ đã dùng hết sức bình sinh để chạy bán sống bán chết. Bấy giờ, tám trăm mét đã được hoàn thành trong thời gian cực kỳ ngắn khiến hai cái đùi mềm nhũn vì kiệt sức.
“Nhanh lên. Nhanh cái chân lên. Còn có mấy trăm mét nữa là hết một vòng rồi. Lạy trời lạy đất lạy thánh thần bốn phương tám hướng. Lay A Di Đà, Quan Thế Âm, Tôn Ngộ Không, Trư Bát Giới phù hộ độ trì cho con an toàn vượt qua tất cả, đừng xảy ra thêm chuyện gì nữa.” Hạ Huy cứ luôn miệng huyên thuyên.
Đang nói thì chợt cảm thấy dưới chân có cái gì đó và bốp. Anh ta té đập mặt xuống đất, chổng vó lên trời.
“Ai da. Cái gì ngáng chân tao thế này?” Hạ Huy ngồi dậy ôm đầu, ôm chân chảy máu đau kêu cha gọi mẹ.
Bộp.
Sau đó Lê Tiến theo ngay sau anh ta cũng vấp ngã sấp mặt, rớt mất cái răng cửa.
“Cái… Cái con mẹ nó ai giăng cái dây thừng ở đây thế?” Lê Tiến quay đầu lại thì thấy hai bên cắm hai cái cọc gỗ và giữa hai cái cọc gỗ là sợi dây thừng giăng cao hơn đầu gối.
Soạt soạt.
Soạt soạt.
Soạt soạt.
Đúng lúc đó, hai người chợt nghe thấy tiếng đào đất vang lên ở đâu đó.
Hạ Huy ngước mắt lên nhìn quanh thì bắt gặp một người đàn ông đội mũ che khuất mặt đứng cách họ chừng mười mét vung xẻng lên đào cái gì đó.
Đào một lần.
Đào lần hai.
Đào lần ba.
Dưới chân người đàn ông đó có ngọn đèn le lói và nó khiến cái bóng ông ta bị kéo ra thật dài.
Lê Tiến thỏ đế sợ tới nỗi liên tục lùi về sau, run lập cập nói: “Đây… Đây là cái quái gì thế?”
“Tao… Làm sao tao biết được?” Hạ Huy cũng sợ run người.
Anh ta tinh mắt phát hiện ra quần áo người đó mặc không phải là kiểu đồ của người thời hiện đại mà là kiểu thời chiến.
Ngọn đèn dưới chân trông già còn hơn cả bà nội anh ta, bây giờ làm gì có ai dùng nữa?
Rồi Hạ Huy chợt nhớ ra nhà máy thép bỏ hoang này được xây trên khu nghĩa địa.
Thế thì những cái xác được chôn ở đây đều là người chết trong thời chiến tranh?
Mẹ nó hình như bọn họ gặp ma thật rồi.
Hạ Huy cảm thấy trái tim trong lồng ngực anh ta đã nhảy ra khỏi cổ họng và mồ hôi lạnh sau lưng cứ vã ra như tắm.
Anh ta lập tức quỳ rạp xuống ngay tắp lự và liên tục dập đầu bốp bốp bốp bốp: “Ôi thánh thần thiên địa. Con Hạ Huy hiếu thảo với cha mẹ, kính trên nhường dưới, gặp sông bắt cầu thấy hố sửa đường, là người tốt nhất thành phố Đà Nẵng này. Cầu xin ông sống khôn thác thiên từ bi tha cho con lần này.”
Thấy thế, Lê Tiến cũng vội vàng quỳ xuống nhếch mông lên cao cao gào khóc: “Con cũng giống anh ấy.”
Hạ Huy luôn. Không thì mười tỷ cũng có nốt. Ông có thích mấy em xinh tươi mơn mởn thì con tìm người làm đốt xuống cho. Ông còn tâm nguyện gì chưa hoàn thành thì con có thể tìm thầy làm giúp ông."
Lê Tiến cũng làm theo y hệt: “Con cũng giống anh ấy.”
Hạ Huy liên tục đập bốp bốp: “Cầu xin ông đừng ám con, nếu ông nhất quyết phải dẫn một người đi thì cứ lôi Vương Đông Quân theo. Nó là thằng lòng dạ độc ác nhất con thấy.”
Lê Tiến cũng đập bộp bộp: “Con cũng giống anh ấy.”
Bộp bộp bộp.
Hai người cứ dập đầu gào khóc liên tục chừng năm phút đồng hồ.
Lê Tiến xoa cái trán đỏ chót, khóc nức nở nói: “Anh ơi, đập đầu sắp hôn mê tới nơi rồi mà sao ông ma này vẫn không lên tiếng? Cứ đứng đó cầm xẻng đào mãi ấy, đừng có bảo là ông ấy định chôn chúng ta nha?”
Nghe thế, Hạ Huy dừng lại, cau mày nhìn ông cụ đang đứng đó đào đất rồi chợt nghĩ ra điều gì đó, nhỏ giọng hỏi: “Cậu nói xem… Có khi nào đây là cái bẫy do Vương Đông Quân bày ra không?”
Lê Tiến giật mình ngơ ngác: “Ý anh là sao?”
“Có khi nào mấy thứ lúc nãy chúng ta nhìn thấy với ông cụ này là người Vương Đông Quân thuê về để đóng giả không?”
“Cái đó… Cũng có thể lắm chứ.” Lê Tiến gật đầu như giã tỏi.
Anh ta từng thấy thủ đoạn độc ác của Vương Đông Quân nên chuyện gì cũng có thể xảy ra đước
Hạ Huy đề nghị: “Hay là cậu đi về phía đó xem thử coi?”
Lê Tiến lắc đầu nguầy nguậy để thể hiện sự từ chối: “Không đi. Có đi thì phải cùng đi.”
Hạ Huy cắn răng: “Mẹ nó. Đi thì đi chứ sợ quái gì? Bố mày bất chấp đấy. Chúng ta xông lên.”
Chẳng mấy khi thấy Lê Tiến cản đảm được một lần, anh ta theo sau.
Hai người dè dặt dò từng bước đi về phía ông cụ.
Vì ông ấy quay lưng về phía hai người nên chẳng ai thấy rõ được mặt ông ta, cái hố ông ấy đang đào chứa gì cũng không biết nốt.
Hạ Huy cắn răng cứng miệng nói: “Lão già đó mà là người đóng giả thì bố mày sẽ ném lão vào cái hố đó đánh nhừ tử.”
Lê Tiến gật đầu.
Chẳng mấy chốc hai người đã đi ra phía sau người đó.
Hạ Huy hồi hộp vỗ vai ông ta: “Này…”
Ông ta chẳng nói chẳng rằng, vẫn xúc đất đào soàn soạt, soàn soạt.
“Cút con mẹ mày đi, bớt giả thần giả quỷ lại.” Hạ Hằng nóng nảy vung tay hết chiếc mũ trên đầu ông ta xuống và khi nó rơi xuống thì tóc gáy anh ta dựng hết cả lên.
Lão già này chỉ có cổ chứ không có đầu.
Soàn soạt.
Soàn soạt.
Ông ta vân vung xẻng lên làm việc hăng hái.
Hạ Huy run cầm cập nhìn theo hướng cái xèng rồi thiếu điều trợn lòi mắt ra ngoài vì nơi hố đất một mét vuông vắn ấy có cái đầu lâu khô khốc nằm trong đó. Miệng nó há ra rồi khép lại, âm thanh chói tai rợn gáy chợt vang lên: “Mày tới khoét, tao tới ăn. Mày cứ khoét. Tao tới ăn.”
Ông ta vừa nói vừa đưa cái xẻng trong tay cho Hạ Huy như thể đang bảo anh ta khoét một miếng.
Còn ăn cái gì?
Thì Hạ Huy không còn đủ dung lượng não để tải nữa rồi.
Vì một giây sau đó anh ta đã lao khỏi nơi đó và kêu la thảm thiết.
“Mẹ ơi cứu con. Mẹ ơi. Có ma kìa.”
Lê Tiến vừa té vựa bò dậy và bỏ chạy, chất thải của loài người xuất hiện trên con đường anh ta đi.
Cho đến khi hai người biến mất giữa màn đêm thì ‘ông lão’ đang đào đất đặt mông ngồi bệt xuống và cởi đạo cụ trên người ra ném đi: “Phù. Chết ngạt luôn rồi tía má ơi…”
‘Ông ta’ lấy điều khiển từ xa ra tắt âm thanh đi, quả đầu lâu xương xẩu dưới hốt chợt ngừng nói chuyện. ‘Ông ta’ cũng gửi tin nhắn vào nhóm như mấy người kia: “Báo cáo, đào hố hoàn thành nhiệm vụ, bộ phim kinh dị lần này đã được quay xong.”
Chuyển sang Hạ Huy và Lê Tiến.
Bây giờ thì họ chạy thục mạng, không còn dừng lại ở bất kỳ nơi nào nữa. Trong hoảng sợ, họ không quay lại cổng nhà máy thép bỏ hoang nữa mà chạy như điên về phía con đường dẫn vào thành phố lúc nãy họ đã lái xe tới.
Băng qua cây cầu lớn.
Băng qua lòng sông.
Băng qua đường cái.
Băng qua ngõ nhỏ.
Có thể nói họ đã chạy như điên ba cây số.
Cho tới khi chạy tới cái đồn công an gần nhất để lao thẳng vào trong và … Rầm. Đá văng cánh cửa đó.
Hai người trần như nhộng trợn mắt nhìn các anh cảnh sát nhân dân đang ngạc nhiên, gào lên: “Ma.”
Hạ Huy giật mình hét lên: “Ôi má ơi.”
Anh ta vừa hét vừa ném con búp bê vào tay Lê Tiến đang ngã ngồi dưới đất.
“Ma.” Lê Tiến sợ hãi tái xanh cả mặt và vì quá hoảng sợ nên bộ phận nào đó phía dưới bắt đầu không nghe theo sự điều khiển của đại não đổ nước ra ào ào.
“Kha kha kha kha.” Con búp bê khó chịu trách móc.
Lê Tiến không quan tâm tới bãi nước bẩn, vội vàng vung tay ném con búp bê đi rồi lảo đảo chạy theo Hạ Huy. Giọng anh ta trở nên nức nở: “Anh này. Anh chạy chậm thôi, đợi tôi với. Tôi gọi anh là cha luôn được chưa. Anh đợi tôi với.”
Sau khi hai người biến mất, đằng sau vách tường có hai người bò ra cười lăn lộn rồi suýt tắc thở vì cười.
Một người ôm chú mèo đen xinh xắn và người con lại đi nhặt con búp bê lên vặn công tắc và mọi âm thanh chợt biến mất.
Họ lấy điện thoại ra gửi tin nhắn: “Báo cáo. Phân đoạn búp bê đã hoàn thành vai diễn.”
Chuyển sang chỗ Hạ Huy và Lê Tiến, hai người vẫn chạy với tốc độ ánh sáng. Họ đã dùng hết sức bình sinh để chạy bán sống bán chết. Bấy giờ, tám trăm mét đã được hoàn thành trong thời gian cực kỳ ngắn khiến hai cái đùi mềm nhũn vì kiệt sức.
“Nhanh lên. Nhanh cái chân lên. Còn có mấy trăm mét nữa là hết một vòng rồi. Lạy trời lạy đất lạy thánh thần bốn phương tám hướng. Lay A Di Đà, Quan Thế Âm, Tôn Ngộ Không, Trư Bát Giới phù hộ độ trì cho con an toàn vượt qua tất cả, đừng xảy ra thêm chuyện gì nữa.” Hạ Huy cứ luôn miệng huyên thuyên.
Đang nói thì chợt cảm thấy dưới chân có cái gì đó và bốp. Anh ta té đập mặt xuống đất, chổng vó lên trời.
“Ai da. Cái gì ngáng chân tao thế này?” Hạ Huy ngồi dậy ôm đầu, ôm chân chảy máu đau kêu cha gọi mẹ.
Bộp.
Sau đó Lê Tiến theo ngay sau anh ta cũng vấp ngã sấp mặt, rớt mất cái răng cửa.
“Cái… Cái con mẹ nó ai giăng cái dây thừng ở đây thế?” Lê Tiến quay đầu lại thì thấy hai bên cắm hai cái cọc gỗ và giữa hai cái cọc gỗ là sợi dây thừng giăng cao hơn đầu gối.
Soạt soạt.
Soạt soạt.
Soạt soạt.
Đúng lúc đó, hai người chợt nghe thấy tiếng đào đất vang lên ở đâu đó.
Hạ Huy ngước mắt lên nhìn quanh thì bắt gặp một người đàn ông đội mũ che khuất mặt đứng cách họ chừng mười mét vung xẻng lên đào cái gì đó.
Đào một lần.
Đào lần hai.
Đào lần ba.
Dưới chân người đàn ông đó có ngọn đèn le lói và nó khiến cái bóng ông ta bị kéo ra thật dài.
Lê Tiến thỏ đế sợ tới nỗi liên tục lùi về sau, run lập cập nói: “Đây… Đây là cái quái gì thế?”
“Tao… Làm sao tao biết được?” Hạ Huy cũng sợ run người.
Anh ta tinh mắt phát hiện ra quần áo người đó mặc không phải là kiểu đồ của người thời hiện đại mà là kiểu thời chiến.
Ngọn đèn dưới chân trông già còn hơn cả bà nội anh ta, bây giờ làm gì có ai dùng nữa?
Rồi Hạ Huy chợt nhớ ra nhà máy thép bỏ hoang này được xây trên khu nghĩa địa.
Thế thì những cái xác được chôn ở đây đều là người chết trong thời chiến tranh?
Mẹ nó hình như bọn họ gặp ma thật rồi.
Hạ Huy cảm thấy trái tim trong lồng ngực anh ta đã nhảy ra khỏi cổ họng và mồ hôi lạnh sau lưng cứ vã ra như tắm.
Anh ta lập tức quỳ rạp xuống ngay tắp lự và liên tục dập đầu bốp bốp bốp bốp: “Ôi thánh thần thiên địa. Con Hạ Huy hiếu thảo với cha mẹ, kính trên nhường dưới, gặp sông bắt cầu thấy hố sửa đường, là người tốt nhất thành phố Đà Nẵng này. Cầu xin ông sống khôn thác thiên từ bi tha cho con lần này.”
Thấy thế, Lê Tiến cũng vội vàng quỳ xuống nhếch mông lên cao cao gào khóc: “Con cũng giống anh ấy.”
Hạ Huy luôn. Không thì mười tỷ cũng có nốt. Ông có thích mấy em xinh tươi mơn mởn thì con tìm người làm đốt xuống cho. Ông còn tâm nguyện gì chưa hoàn thành thì con có thể tìm thầy làm giúp ông."
Lê Tiến cũng làm theo y hệt: “Con cũng giống anh ấy.”
Hạ Huy liên tục đập bốp bốp: “Cầu xin ông đừng ám con, nếu ông nhất quyết phải dẫn một người đi thì cứ lôi Vương Đông Quân theo. Nó là thằng lòng dạ độc ác nhất con thấy.”
Lê Tiến cũng đập bộp bộp: “Con cũng giống anh ấy.”
Bộp bộp bộp.
Hai người cứ dập đầu gào khóc liên tục chừng năm phút đồng hồ.
Lê Tiến xoa cái trán đỏ chót, khóc nức nở nói: “Anh ơi, đập đầu sắp hôn mê tới nơi rồi mà sao ông ma này vẫn không lên tiếng? Cứ đứng đó cầm xẻng đào mãi ấy, đừng có bảo là ông ấy định chôn chúng ta nha?”
Nghe thế, Hạ Huy dừng lại, cau mày nhìn ông cụ đang đứng đó đào đất rồi chợt nghĩ ra điều gì đó, nhỏ giọng hỏi: “Cậu nói xem… Có khi nào đây là cái bẫy do Vương Đông Quân bày ra không?”
Lê Tiến giật mình ngơ ngác: “Ý anh là sao?”
“Có khi nào mấy thứ lúc nãy chúng ta nhìn thấy với ông cụ này là người Vương Đông Quân thuê về để đóng giả không?”
“Cái đó… Cũng có thể lắm chứ.” Lê Tiến gật đầu như giã tỏi.
Anh ta từng thấy thủ đoạn độc ác của Vương Đông Quân nên chuyện gì cũng có thể xảy ra đước
Hạ Huy đề nghị: “Hay là cậu đi về phía đó xem thử coi?”
Lê Tiến lắc đầu nguầy nguậy để thể hiện sự từ chối: “Không đi. Có đi thì phải cùng đi.”
Hạ Huy cắn răng: “Mẹ nó. Đi thì đi chứ sợ quái gì? Bố mày bất chấp đấy. Chúng ta xông lên.”
Chẳng mấy khi thấy Lê Tiến cản đảm được một lần, anh ta theo sau.
Hai người dè dặt dò từng bước đi về phía ông cụ.
Vì ông ấy quay lưng về phía hai người nên chẳng ai thấy rõ được mặt ông ta, cái hố ông ấy đang đào chứa gì cũng không biết nốt.
Hạ Huy cắn răng cứng miệng nói: “Lão già đó mà là người đóng giả thì bố mày sẽ ném lão vào cái hố đó đánh nhừ tử.”
Lê Tiến gật đầu.
Chẳng mấy chốc hai người đã đi ra phía sau người đó.
Hạ Huy hồi hộp vỗ vai ông ta: “Này…”
Ông ta chẳng nói chẳng rằng, vẫn xúc đất đào soàn soạt, soàn soạt.
“Cút con mẹ mày đi, bớt giả thần giả quỷ lại.” Hạ Hằng nóng nảy vung tay hết chiếc mũ trên đầu ông ta xuống và khi nó rơi xuống thì tóc gáy anh ta dựng hết cả lên.
Lão già này chỉ có cổ chứ không có đầu.
Soàn soạt.
Soàn soạt.
Ông ta vân vung xẻng lên làm việc hăng hái.
Hạ Huy run cầm cập nhìn theo hướng cái xèng rồi thiếu điều trợn lòi mắt ra ngoài vì nơi hố đất một mét vuông vắn ấy có cái đầu lâu khô khốc nằm trong đó. Miệng nó há ra rồi khép lại, âm thanh chói tai rợn gáy chợt vang lên: “Mày tới khoét, tao tới ăn. Mày cứ khoét. Tao tới ăn.”
Ông ta vừa nói vừa đưa cái xẻng trong tay cho Hạ Huy như thể đang bảo anh ta khoét một miếng.
Còn ăn cái gì?
Thì Hạ Huy không còn đủ dung lượng não để tải nữa rồi.
Vì một giây sau đó anh ta đã lao khỏi nơi đó và kêu la thảm thiết.
“Mẹ ơi cứu con. Mẹ ơi. Có ma kìa.”
Lê Tiến vừa té vựa bò dậy và bỏ chạy, chất thải của loài người xuất hiện trên con đường anh ta đi.
Cho đến khi hai người biến mất giữa màn đêm thì ‘ông lão’ đang đào đất đặt mông ngồi bệt xuống và cởi đạo cụ trên người ra ném đi: “Phù. Chết ngạt luôn rồi tía má ơi…”
‘Ông ta’ lấy điều khiển từ xa ra tắt âm thanh đi, quả đầu lâu xương xẩu dưới hốt chợt ngừng nói chuyện. ‘Ông ta’ cũng gửi tin nhắn vào nhóm như mấy người kia: “Báo cáo, đào hố hoàn thành nhiệm vụ, bộ phim kinh dị lần này đã được quay xong.”
Chuyển sang Hạ Huy và Lê Tiến.
Bây giờ thì họ chạy thục mạng, không còn dừng lại ở bất kỳ nơi nào nữa. Trong hoảng sợ, họ không quay lại cổng nhà máy thép bỏ hoang nữa mà chạy như điên về phía con đường dẫn vào thành phố lúc nãy họ đã lái xe tới.
Băng qua cây cầu lớn.
Băng qua lòng sông.
Băng qua đường cái.
Băng qua ngõ nhỏ.
Có thể nói họ đã chạy như điên ba cây số.
Cho tới khi chạy tới cái đồn công an gần nhất để lao thẳng vào trong và … Rầm. Đá văng cánh cửa đó.
Hai người trần như nhộng trợn mắt nhìn các anh cảnh sát nhân dân đang ngạc nhiên, gào lên: “Ma.”