"Nghe thấy chưa, bảo anh cút xa một chút!"
Vương Đông Quân nhíu mày.
Đây chẳng phải là hiếp người quá đáng hay sao?
Anh còn định nói thì Hạ Niệm Chân nghe thấy ồn ào đã đi đến.
“Có chuyện gì sao?”
Mà cô gái kia nhìn thấy Hạ Niệm Chân lại bất ngờ không thôi.
Gì chứ? Sao có thể xinh đẹp như vậy?
Phụ nữ luôn là ghen tỵ như vậy.
Ngay khi anh chuẩn bị lên tiếng thì giọng nói quen thuộc vang lên. ;"Vương Đông Quân, anh đến đây làm gì?"
Anh cùng Hạ Niệm Chân nhìn lại, thấy Hứa Kỳ đi tới.
“Hạ Niệm Chân, em đi một mình là được, cần gì lôi tên này theo, nhìn xem…”
Hứa Kỳ ánh mắt rời đến trên người Hạ Niệm Chân, nhẹ nhàng nói.
Lúc này Vương Đông Quân mới nhớ lại, Hứa Kỳ này từng theo đuổi Hạ Niệm Chân nhưng không thành, có gặp qua một lần, chỉ là không còn để tâm.
Hứa Kỳ lại là con lớn của Hứa gia, xem như một thế gia có tiềm lực ở thành phố Hoa Hình.
Lại trùng hợp gặp nhau nữa rồi.
Hứa Kỳ đi đến trước mặt Vương Đông Quân, nhíu mày lại dạy bảo
"Anh nhìn đi, ăn mặc thế này? Còn không sợ bị hiểu lầm? Không trách người khác, chỉ trách bản thân anh thôi."
Vương Đông Quân im lặng.
"Lý Hải Quỳnh?"
Hạ Niệm Chân hơi sững sờ.
Lý Hải Quỳnh cũng là một người đẹp, vẻ ngoài cũng không tồi.
Lúc học cấp ba đã biết hút thuốc, đánh nhau, xăm mình, còn chơi với đám giang hồ bên ngoài.
Khi kiểm tra sức khoẻ thậm chí bị lộ ra chuyện từng mang thai.
Cũng xem như là một trong các hoa khôi của trường, cho nên chuyện kia cũng không mấy quan trọng.
Bởi vì bây giờ trên mặt Lý Hải Quỳnh không biết đánh lớp phấn, còn đeo kính râm, cho nên vừa nãy Hà Niệm Chân mới không nhận ra được.
"Khó trách là cậu, đã nhiều năm trôi qua…"
Hạ Niệm Chân không chịu được lẩm bẩm một câu.
Lý Hải Quỳnh trừng mắt.
"Cậu tới là được rồi, có cần đem đồ rác rưởi này tới không!"
Dù sao cả thành phố Hoa Hình ai không biết là Hạ Niệm Chân bị chỉ hôn cho một tên hèn mạt vô danh tiểu tốt.
Chỉ là người từng gặp qua, người chưa gặp qua Vương Đông Quân mà thôi.
Trong mắt bọn người thế gia mà nói, người như Vương Đông Quân chỉ đáng để họ chà đạp mà thôi.
Hứa Kỳ lên tiếng hoà giải.
"Hải Quỳnh, so đo với tên vô dụng này làm cái gì chứ, các bạn còn đang chờ ở bên trong để gặp hoa khôi đó!"
“Hạ Niệm Chân, em cũng vào đi.”
Mà Vương Đông Quân nhìn một cảnh này có cảm giác Hứa Kỳ kia là đang nịnh nọt Lý Hải Quỳnh.
“Gì mà hoa khôi. Cậu làm tôi ngại quá, đều là bà cô già cả rồi.”
Nói thì nói như thế, nhưng nụ cười đắc ý trên mặt hoàn toàn không kìm lại được.
"Chà chà! Nếu cậu là bà cô già thì trên đời này sẽ không có cô gái nào trẻ tuổi cả!"
Hứa Kỳ nịnh hót, còn cố ý tới gần Lý Hải Quỳnh, cánh tay vuốt ve eo cô ta.
Mà cô ta chỉ hơi xoay eo chứ không từ chối.
Đây là làm cho Hà Niệm Chân xem mà thôi.
Nói thật, Hứa Kỳ không muốn dẫn Vương Đông Quân vào.
Nhưng dù sao buổi họp lớp này do anh ta tổ chức, cũng không thể đuổi đi. Huống hồ, Vương Đông Quân lại là có danh nghĩa chồng Hạ Niệm Chân, càng không thể đuổi.
Mà Lý Hải Quỳnh bên này cố ý dùng bộ ngực cao ngất ngưởng ma sát lên cánh tay Hứa Kỳ, nũng nịu nói.
"Cậu xem đi, Hạ Niệm Chân có đôi có cặp, tớ cũng thấy cô đơn nha?"
Cô ta õng ẹo nói ra một câu, kỳ thật là đang hướng về Hạ Niệm Chân chê cười lấy phải tên chồng hữu danh vô thực.
Hứa Kỳ híp mắt hưởng thụ.
Nghĩ lại, dẫn Vương Đông Quân vào, cố ý dùng lời lẽ chế giễu cậu ta cũng có thể tôn bản thân mình lên.
Cũng không lỗ!
Thế là anh ta quay đầu nói với Vương Đông Quân.
"May cho anh đó, Lý tiểu thư là người rất nhân hậu."
Lý Hải Quỳnh cũng mở miệng.
“Đừng làm mất mặt để nhất mỹ nhân Hoa Hình là được!"
"Các cậu không thấy quá đáng sao? Đó là chồng mình!"
Hạ Niệm Chân lạnh nhạt nói.
Cả hai cũng im lặng, nhìn nhau rồi cười đi vào, mặc kệ Hạ Niệm Chân cùng Vương Đông Quân.
Dù sao thì Hạ Niệm Chân trong Hạ gia có mấy phân lượng chứ.
Vương Đông Quân cũng muốn xem bọn họ định bày trò gì!
Vương Đông Quân cũng không muốn cãi lại làm gì.
Ba người tới phòng VIP nào đó ở lầu hai.
Hứa Kỳ đẩy cửa ra, nói với bên trong.
"Các bạn đoán xem là ai tới?"
Lúc này trong phòng có mười người, sáu nam bốn nữ.
Nhìn thấy Lý Hải Quỳnh, các bạn nam lập tức đứng lên khen lấy khen để.
Nào là dáng người đẹp, càng ngày càng xinh đẹp...
Còn có hai bạn nam thẳng thắng huýt sáo.
Các bạn nữ thì tỏ ra hâm mộ.
Lý Hải Quỳnh vô cùng hưởng thụ bầu không khí như thế này, như một con công kiêu ngạo, ngẩng cao đầu khom lưng ngồi xuống.
Thật ra ai mà không biết Lý gia cô ta đang có dự án lớn, còn là gia tộc có thể lực mà công ty Minh Khuê chọn hợp tác ở một hạng mục khác.
Lấy lòng cô ta cũng xem như hiển nhiên, mà các bạn nam lấy lòng còn có khi vì mục đích khác.
Lúc này có một bạn học đột nhiên hỏi.
"Ôi? Người đứng ở cửa không phải Vương Đông Quân à, Hạ Niệm Chân, không phải nói, cậu tới là được rồi, còn đem theo hắn làm gì?"
Lời này hấp dẫn sự chú ý của đám người, bọn họ thi nhau chửi bậy.
"Loại người này cũng dẫn tới, hết muốn ăn."
"Kìa là muốn khoe chồng?"
"Chồng của Hạ Niệm Chân đây sao, có khác gì tên trộm ngoài ngõ chứ!"
"Hạ Niệm Chân à, cậu cứ suy nghĩ kỹ đi!"
"..."
Đám người thảo luận không kiêng nể. ngôn tình hay
Thật sự không để
Người ở đây đều nghe thấy rất rõ ràng.
Hứa Kỳ nghe vậy, trong lòng thoải mái, nhưng trên mặt lại ra vẻ quân tử, giơ tay ra hiệu.
"Mọi người đừng nói nữa. Dù sao Vương Đông Quân cũng xem như là chồng Hạ Niệm Chân, nể mặt đi."
“Cậu quá tốt Hừa Kỳ à.”
Mọi người lại rộ lên châm biếm.
Nhưng lúc này, đột nhiên có một bạn nữ cắt ngang lời chế giễu của đám người.
"Mọi người bớt nói vài câu được không, chúng ta tới đây để họp lớp chứ không phải tới nói móc người khác?"
Cô gái nói chuyện mặt mày đoan chính, làn da màu lúa mì, bộ đồ jean che lấp thân hình lả lướt.
Mái tóc đen nhánh qua vai, cả người tỏa ra một loại khí phái hào hùng.
Mai Tử Yên!