Mục lục
Phì Lũ Đại Náo Dị Giới
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“ này Dung nhi, có đi lộn đường không thế??? Sao đường này giống, giống như con đường mà Đường tăng đi thỉnh kinh thế này …….”



Trên một sa mạc khô cằn nằm khu vực tận cùng phía nam vương triều Thiên Ưng, một trong những nhánh vùng kết nối với vùng sa mạc mà Dương Kiệt từng bị truy sát bởi ngũ đại tông môn trước kia, ba bóng người và một con chó hơi thở hổn hển, nhấc từng bước chân tiến nhanh về phía trước dưới nắng nóng kinh hoàng.



Bầu trời vạn dặm không có lấy đám mây, nhiệt độ khu vực lúc này có thể lên tới gần 50- 60 độ, nếu như không phải cả ba đều là người tu luyện và là một thần thú có thần lực hộ thể, e rằng đã bị quay chín hoặc sốt nhiệt chết bất đắc kỳ tử từ lâu rồi.



Ba bóng người và một con chó này không ai khác chính là nhóm Dương Kiệt đang trên đường đi tìm kiếm nguyên liệu để luyện chế Âm Dương Lưỡng Cực Dựng Thể Đan, bao gồm Dương Kiệt, Hoàng Dung và Lý Nguyên Bá và tất nhiên không thể thiếu con thần thú khốn khổ không thể rời xa Dương Kiệt quá mười cây số, Hao Thiên Khuyển rồi.



Bàng Thống phải trấn giữ Sơn Hải thành, Mộ Dung Tuyết trông con nhỏ nên không thể xa xôi ngàn dặm đi theo cả nhóm, nên lúc này chỉ còn ba người và một con chó ( vô cùng miễn cưỡng, suýt chút lao tới cắn thẳng vào mông Dương Kiệt vì dám làm phiền tới mình)lên đường mà thôi.



Nguyên liệu dùng để luyện chế Âm Dương Lưỡng Cực Dựng Thể Đan, bao gồm hai thành phần quan trọng nhất, chính là chí dương chi quả, Thái Dương Thần Quả và chí âm chi sâm, Lãnh Cốt Hắc Ngọc Sâm.



Thái Dương Thần Quả đã có thông tin đang được rao bán tại một chi nhánh Vạn Bảo Các mở trên vương thành của một vương triều siêu cường, Dương Kiệt đã nhờ vả Xích Hạo Tín cho người tiến hành thu mua, với hơn hai tỷ linh thạch trong tay, chắc không thành vấn đề, chỉ còn chờ đợi người phụ trách mua hàng mang về mà thôi.



Thứ khiến Dương Kiệt đau đầu nhất thời điểm này, chính là thành phần nguyên liệu còn lại Lãnh Cốt Hắc Ngọc Sâm.



Lãnh Cốt Hắc Ngọc Sâm, có hình dáng giống hệt như một bộ xương người được đúc bằng hắc thủy tinh, chí âm chí hàn, chỉ sinh trưởng và phát triễn ở những nơi có lượng tử khí đậm đặc dồi dào.



Và đích đến lần này của nhóm Dương Kiệt, chính là nơi được cho là địa ngục chết chóc, thiên đàng của xác sống và ác linh, tử khí phủ trời, có tên gọi là Tử Địa Hoàng Hôn nằm ngay khu vực cực nam trong lãnh thổ vương triều Thiên Ưng.



Dương Kiệt đã tốn không ít tiền mới lấy được thông tin chính xác Lãnh Cốt Hắc Ngọc Sâm có sinh trưởng tại Tử Địa Hoàng Hôn, nên không chút do dự chần chừ, dẫn theo Hoàng Dung, Lý Nguyên Bá và cả Hao Thiên Khuyển hướng thẳng về đích đến.



Trước đó cả nhóm còn ngồi trên phi thuyền, ung dung thảnh thơi chờ bay tới đích đến, ai ngờ chiếc phi thuyền vừa mới bay vào không phận của sa mạc mà ba người một chó đang cuốc bộ lúc này chưa được bao lâu, động cơ bị trục trặc chết máy bắt buộc phải hạ cánh khẩn cấp, và trong nhóm không ai có kinh nghiệm sửa chữa hỏng hóc, cộng thêm xung quanh đừng nói là thành trì, cho dù là một cái ốc đảo nhỏ cũng không có, nên ý tưởng mang phi thuyền vào thành sửa chữa đã bị bóp chết trong trứng nước, nên đành cắn răng thu lại phi thuyền vào trong Nhẫn Càn Khôn, dùng đôi chân khốn khổ cuốc bộ đoạn đường còn lại chứ biết sao bây giờ.



“ Rốt cuộc còn bao xa nữa mới tới nơi vậy???”



Dương Kiệt lúc này chả khác nào một con heo sắp bị quay nướng( rời xa chốn đông người không cần giữa trạng thái dịch dung nữa, dù gì thì mang tình tượng thật của mình vẫn thoải mái hơn chứ.), mồ hôi đầm đìa ướt hết cả áo, nặng nề nhấc từng bước chân vừa lên tiếng hỏi.



“ Không còn xa nữa đâu, đi qua sa mạc này, sau đó lội qua một con sông lớn, lại vượt qua hai dãy núi là có thể tới nơi.”



Hoàng Dung không ngừng dùng tay lau mồ hôi trên trán vừa miệng lưỡi khô ráo khó khăn trả lời.



“ Cho ta hỏi, còn phải đi đoạn đường bao xa mới có thể thoát khỏi cái sa mạc quỷ quái này???”



“ cũng không quá xa lắm, chỉ còn khoảng một ngàn dặm là có thể đi hết khu sa mạc này để đi tới con sông đầu tiên cần lội qua mà muội vừa nói. Nếu như, á Kiệt ca ca, huynh sao thế ~~~~~~~!!!”



Dương Kiệt trực tiếp hai mắt trợn ngược, mép miệng chảy sủi bọt ngất ngay tại chỗ ngay.



Mẹ kiếp, hơn một ngàn dặm mà cô nói một cách tỉnh bơ như một dặm đường thế kia, cô đang giỡn mặt với tui đúng không?? chỉ sợ chưa kịp vượt qua sa mạc quỷ quái này tôi đã chết khô vì mất nước rồi.



Biết thế bỏ tiền ra thuê mẹ một đội đánh thuê chuyên nghiệp thay mình đi tìm Lãnh Cốt Hắc Ngọc Sâm cho rồi, chỉ tại lúc đó mình viêm màng túi lại tiếc tiền, lại mang theo tâm lý lâu lâu mới có cơ hội dẫn Dung nhi của mình đi du ngoạn xả hơi, nên mới lúc này mới phải chuốc lấy sự đau khổ khốn đốn vào người như lúc này đây này.



" Đừng nhìn bổn cẩu gia, ta muốn cắn chết nó ngay tại chỗ đấy chứ ở đó mà đòi ta cõng hắn trên lưng, nằm mơ đi ~~~~!!"



Dương Kiệt ngất đi, cả nhóm không thể cứ dặm chân tại chỗ chờ anh ta tỉnh lại chứ nhỉ?? Và muốn tiếp tục lên đường tất nhiên là phải có người giúp cõng anh ta đi, nhìn thấy Hoàng Dung đưa mắt liếc nhìn về phía mình, Hao Thiên Khuyển trực tiếp lên tiếng phủ đầu từ chối thẳng thừng.



không còn cách nào khác, Hao Thiên Khuyển không chịu giúp đỡ, chỉ còn cách nhờ vả người đàn ông duy nhất còn lại trong nhóm, chính là cái thân thể gầy ốm khốn khổ của Lý Nguyên Bá chứ còn ai vào đây nữa.



Đừng nói là Dương Kiệt, ngay cả Hoàng Dung cũng cảm thấy hối hận vô cùng, biết thế ngay từ đầu từ chối ở nhà khỏe. Chỉ là nghĩ tới cơ hội có thể cứu tỉnh Cửu thúc, nên đành phải cắn răng đi hết con đường đầy gian khổ này chứ biết sao bây giờ.



Mẹ kiếp, giờ mới thấy hối hận hả con, cho đáng đời, đáng chết nhất là bắt mình phải chịu khổ cùng hắn chứ!!



Hao Thiên Khuyển không kìm được trợn mắt trắng nguyền rủa. Nó cũng đang có ý định giả vờ ngất đi như Dương Kiệt để có người cõng đi đường đây kìa, chứ ở đó mà nhờ nó cõng theo một con heo mập lên đường, bỏ suy nghĩ đó đi.



Nếu như nói ban ngày trên sa mạc giống như một lò thêu đáng sợ, ban đêm nhiệt độ xuống tới âm bảy- tám chục độ, như thể có thể đóng băng tất cả mọi thứ tồn tại trong khu vực này vậy.



Đó là chưa kể vô số bão cát mưa đá xuất hiện khắp nơi như thể muốn nuốt chửng cuốn trôi mọi thứ trước mặt chúng, khiến nhóm Dương Kiệt khốn khổ vô cùng.



“ hê, phong bão hết chưa, giông tố đã vượt qua rồi phải không???”



Cũng may là Dương Kiệt có Càn Khôn Tháp, chỉ cần tốn ít linh thạch tạo ra một không gian ảo dành cho cả nhóm trốn vào trong đó, hoàn toàn có thể né tránh được môi trường khắc nghiệp tới đáng sợ trong cái sa mạc quỷ quái này.



Đợi quá nửa đêm, không còn nghe thấy động tĩnh ở thế giới bên ngoài, cả nhóm mới từ trong không gian ảo của Càn Khôn Tháp chui ra, thầm thở phào nhẹ nhõm khi mọi thứ đã bình ổn trở lại.



Khò khò khò khò ~~~~~~~~~~~~~~~~~!!!



“ mẹ kiếp, tên khốn này dễ ngủ quá nhỉ, bên ngoài sóng gió ầm ầm thế mà hắn vẫn ngủ say như chết, đúng là bó tay.”



Ngồi bên cạnh chiếc lều dựng tạm sau khi rời khỏi Càn Khôn Tháp, liếc nhìn Lý Nguyên Bá với tư thế dang rộng hai tay hai chân, miệng ngáy khò khò chìm sâu trong giấc ngủ, Dương Kiệt có chút cười khóc không được.



Còn Hao Thiên Khuyển, cũng đã trốn trong góc xó nào ngủ mất tiêu rồi, khỏi để ý tới nó làm gì cho mất công.



“ còn nói nữa, Nguyên Bá đã cõng huynh gần hết nửa ngày trời, giờ mệt mỏi ngủ say cũng là chuyện bình thường thôi mà.”



Hoàng Dung trợn mắt trắng với Dương Kiệt nói.



Nghĩ tới cảnh tượng cái cơ thể gầy ốm như cây tăm cõng lấy một cơ thể to lớn hơn gấp ba, bốn lần trên lưng, Dương Kiệt thì sướng rồi, được cõng đi cả đoạn đường dài, chỉ khổ và tội cho cái cơ thể mỏng cơm ốm đói của Lý Nguyên Bá mà thôi.



“ hì hì, ta nào muốn thế, chẳng qua lúc đó bị sốc nhiệt, nên….” “ hừ, lý do ~~~!!”



Mẹ kiếp, còn ở đó lý do lý chấu, một kẻ mạnh nguyên thần bị sốc nhiệt ngất đi, nói ra không sợ thiên hạ cười cho thúi mũi à???



“ chuyện đó bỏ sang một bên, hì hì, đêm buồn tĩnh lặng, chúng ta nên tìm một trò chơi nào đó chơi cho ra mồ hôi để cho dễ ngủ chứ nhỉ??” Dương Kiệt mang theo nụ cười dâm đãng, đôi mắt như muốn nhai tươi nuốt sống Hoàng Dung ở trước mặt hí hí cười nói.



Hai con kỳ đà cản mũi đã ngủ sâu rồi, giờ không còn ai phá đám làm phiền, không tranh thủ thời cơ quả thật có lỗi với bản thân quá đi.



“ không thèm, đi mà kiếm Mộ Dung tỷ tỷ mà chơi á ~~~~!!” “ Á da, đã nói là ……” “ Muội đi ngủ đây, cấm bén mảng tới gần lều trại của muội, nếu không thì, hừ hừ ~~~~!!!”



Hoàng Dung ửng đỏ cả khuôn mặt, nhưng vô cùng tuyệt tình trực tiếp từ chối “ đề nghị hấp dẫn” của Dương Kiệt, đồng thời không quên lên tiếng cảnh cáo, phòng anh ta còn hơn phòng giặc nữa là.



Nói chuyện ngoai ngoắt, xem ra cô ta vẫn còn ấm ức tức giận trong lòng với quan hệ Dương Kiệt và Mộ Dung Tuyết đây mà.



Mẹ kiếp, chẳng lẽ tối nay lại phải tự mình quay tay nữa???



Dương Kiệt đã khóc không thành tiếng. Trên đời có ai khổ như mình không, có “ vợ” có con, thậm chí cả người yêu, thế mà còn khổ hơn cả người độc thân, đúng là …….



Dương Kiệt đành hậm hực chui vào trong lều trại của mình, tiếp tục sự nghiệp “ quay tay” muôn thuở của mình mà thôi.



thực tế cũng khá khổ thân cho anh tôi, từ lúc xuyên không tới thế giới này, mặc dù trên danh nghĩa đã có " một vợ một con", thế mà số lần nếm trải trái cấm chỉ được đúng mỗi một lần, mà lần đó còn là khi mình hoàn toàn rơi vào thế bị động, hoàn toàn không thể hưởng thụ đầy đủ cảm giác tuyệt vời như thăng thiên khi làm chuyện đó, không ấm ức bức xúc mới là lạ á.



Chỉ là, với tình hình như thế này, có thể Dương Kiệt còn phải theo đuổi sự nghiệp " quay tay" dài dài đấy.



“ cho đáng đời, hừ hừ ~~~~!!!”



Hao Thiên Khuyển đang nằm ngủ trong lều trại của mình khẽ mở mắt ra, trên môi lóe qua nụ cười chế giễu, nhanh chóng lần nữa chìm sâu trong giấc ngủ sau một ngày đi đường mệt mỏi.



Kết quả cả đêm Dương Kiệt trằn trọc mãi không tài nào ngủ được, phải đợi tới gần sáng mới ngủ thiếp đi, thế mà vẫn không được yên thân vì trời mới tờ mờ sáng, Hoàng Dung đã kéo cả ba vẫn còn đang ngủ say như chết tỉnh dậy với lý do phải lên đường sớm.



Như cô ta nói, không tranh thủ thời tiết trong giai đoạn chuyển giao đang mát mẻ đi được đoạn nào hay đoạn đó, đợi thêm lát nữa mặt trời lên cao lại thành cái lò thêu sống thì khổ.



Không còn cách nào khác, Dương Kiệt với bộ dạng mệt mỏi ngáp ngủ, cả nhóm lại tiếp tục con đường “ thỉnh kinh” đầy gian khổ của mình.



Ngày này qua ngày khác cứ thế diễn ra, và cuối cùng phải tốn gần bảy ngày ngày đêm di chuyển không ngừng, cuối cùng cả nhóm đã khắc phục hoạn nạn, thành công vượt qua sa mạc quỷ quái kia.



“ nước sông, chính là nước sông, hu ra ~~~~!!!”



Vừa rời khỏi sa mạc không bao lâu, cả nhóm đã tiến vào một khu rừng nhiệt đới rộng bạc ngàn nằm ngay sát ranh giới tận cùng của sa mạc, cả nhóm mừng như bắt được vàng khi đập vào trong mắt là một dòng sông trắng trong lượn khúc có bề rộng trên cả chục mét, nước chảy trông có vẻ không quá siết.



Dương Kiệt trực tiếp trút bỏ hết quần áo dưới tiếng la hét của Hoàng Dung, tung người nhảy thẳng xuống dòng sông ở trước mặt, phải hưởng thụ cho bằng anh bằng em với cảm giác mát lạnh sảng khoái khi ngâm mình dưới dòng nước trong vắt.



Mẹ kiếp, suốt bảy ngày trời ngày nào cũng như bị ném vào lò thêu, thiếu điều suýt bị nướng thành con heo khô héo rồi, lúc này nhìn thấy nước sông mát lạnh, không điên cuồng phấn khích nhảy vào hưởng thụ mới là lạ á.



Ngay sau khi Dương Kiệt nhảy xuống, Lý Nguyên Bá cũng không chịu thua, lại sau tiếng la hét thất thanh của Hoàng Dung, tên khốn để lộ ra cái cơ thể trơ xương ốm đói hoàn toàn ( à, tất nhiên còn giữ lại quần nhỏ, không như tên lưu manh kia cởi truồng hoàn toàn), theo chân anh ta nhảy xuống dòng sông ngâm mình dưới làn nước mát lạnh.



Vẻ mặt phủ phê như con nghiện của cả hai lúc này trông mới đáng ghét làm sao.



Hao Thiên Khuyển có thần thể hộ thể, nên không bị khốn khổ bởi nhiệt độ trong sa mạc, nên lúc này chỉ kiếm một chỗ mát mẻ nằm ngã mình xuống đó, không nhảy xuống sông tắm như hai tên lưu manh kia vì cho rằng quá bẩn thỉu.



Thực tế thì nếu như không phải có hai tên đàn ông ở đây, Hoàng Dung cũng đã không ngần ngại trút bỏ xiêm y nhảy xuống như Dương Kiệt lúc này rồi.



Không thể tùy tiện thoải mái như hai tên đực kia, Hoàng Dung chỉ bước tới bên cạnh dòng sông, tháo bỏ đôi tất đưa đôi chân ngọc ngà đã không biết cuốc bộ hết biết bao nhiêu ngàn cây số mấy ngày nay xuống làn nước mát lạnh để ngâm cho thoải mái dễ chịu.



“ hihi, nước mát lắm Dung nhi, xuống tắm chung với ta nào ~~~!!”



Dương Kiệt vừa chơi đùa nghịch nước với Lý Nguyên Bá vừa không quên quay sang Hoàng Dung nói.



Hoàng Dung chỉ biết đáp lại anh ta bằng ngón giữa và cái trợn mắt trắng mà thôi.



AAAAAAAAAAAAAAA, đứt, đứt thằng tiểu đệ của ta rồi đồ, đồ khốn~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~!!!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK