Mục lục
Phì Lũ Đại Náo Dị Giới
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hai chương thành một, up xong chương này xin phép nghỉ tết một thời gian, đợi qua tết xong mới tiếp tục up lại. Nhân tiện ở đây xin chúc mọi người một cái tết vui vẻ, an khang thịnh vượng, sức khỏe dồi dào ạ.



“ cho nên, trong thời gian bị giam cầm ở đây, ngươi hãy yên tâm, bọn ta sẽ không hành hạ ngược đãi ngươi, ngược lại, còn phải đối xử chăm sóc ngươi thật tử tế, thật kỹ càng, dù gì thì ngươi cũng là “ thần tài” của bọn ta, lỡ như có trầy da tróc vẩy, mất đi vài sợi tóc, khiến phía ngũ đại tông môn không hài lòng thì chết.” Xích Trung Nghĩa khoái trá đắc trí cười nói.



“ làm ơn đi, đừng làm ra cái vẻ tốt đẹp đó nữa, ta cảm thấy buồn nôn vô cùng. Thật đáng buồn thay cho Tiểu Lâm lại có một gia tộc luôn lấy chữ Trung chữ Nghĩa là phương châm sống mà lại hành xử một cách đê tiện bỉ ổi như thế này. Trung, Nghĩa??? Ta xì ~~~~~!!!” Dương Kiệt vừa nghiến răng vừa nhổ nước bọt lạnh lạnh nói.



“ Ấy chết, dường như ngươi có chút không hiểu ra vấn đề thì phải. Như lão phu đã từng nói, chữ Trung chữ Nghĩa của nhà họ Xích chỉ dành cho gia tộc, dành cho bạn bè người thân của mình. Giữa ngươi và gia tộc họ Xích có quan hệ gì nào?? Bạn bè, không phải. người thân, càng không thể, vậy bọn ta cần gì phải đối xử trung nghĩa với ngươi chứ???”



Đối diện lời châm biến chế giễu của Dương Kiệt, cha con nhà họ Xích chỉ cười lạnh, không chút vẻ phẫn nộ mà ngược lại tỏ ra vô cùng hiển nhiên phản bác lại.



Dương Kiệt nhất thời không thể phản bác lại câu trả lời của đối phương. Quả thật, giữa Dương Kiệt và nhà họ Xích chẳng có chút quan hệ gì cả, thậm chí hai bên chỉ mới gặp mặt hồi giữa trưa, tính tới giờ còn chưa được 8 tiếng đồng hồ, và phía họ Xích cũng chẳng mắc nợ gì anh ta cả, cũng không thể bắt bẻ được gì người ta cả, chỉ tại mình quá ngu ngốc khi mất cảnh giác và quá dễ dàng tin người mà thôi.



Nếu như muốn nói mắc nợ thì, chính Dương Kiệt mắc nợ nhà họ Xích, ít nhất là gia đình nhà Xích Tiểu Lâm mà thôi.



Nhìn thấy Dương kiệt cứng họng không nói nên lời, Xích Trung Nghĩa lộ ra nụ cười chiến thắng quay sang con trai mình nói: “ trong thời gian này, hãy tiếp đãi chăm sóc khách quý của chúng ta thật tốt, số phận của cả gia tộc chúng ta đang trông chờ vào vị khách quý này đấy, hiểu chưa.”



“ vâng con hiểu rồi thưa cha.” “ đã cho người đi thông báo với phía Thiên Kiếm Tông chưa???”



“ Con đã cho ngươi bí mật rời khỏi Xích phủ, trực tiếp đi thẳng về phía Thiên Kiếm Tông rồi ạ.” “ Tốt, con làm việc ta yên tâm. Hãy canh gác thật kỹ, đừng để xổng mất vị “ thần tài” của chúng ta đấy.” “ vâng ạ ~~!!!”



Không thèm quan tâm tới Dương Kiệt nữa, hai cha con vừa bật cười khúc khích vừa quay người rời khỏi ngục giam, nhưng vẻ chiến thắng đã nằm gọn trong tầm tay vậy.



Bóng lưng hai cha con đáng ghét khuất đi sau cánh cửa, Dương Kiệt bắt đầu díu mày suy nghĩ về tình cảnh mà bản thân phải đối diện.



Về an nguy mạng sống của mình, không cần phải lo lắng quá nhiều, chỉ cần đối phương không trực tiếp ra tay trảm sát mình tại chỗ, thì không là vấn đề gì to tát nữa.



Nên nhớ rằng nhóm Bàng Thống vẫn còn đang chờ đợi ở khách sạn, nếu như qua một thời gian dài không thấy mình trở về, chắc chắn họ sẽ phát hiện ra điều bất thường, sẽ trực tiếp xông thẳng vào Xích phủ để giải cứu mình mà thôi.



Điều mà Dương Kiệt lo lắng nhất lúc này, chính là người của nhà họ Xích đang trên đường đi thẳng tới Thiên Kiếm Tông để lãnh thưởng.



Nếu như để phía Thiên Kiếm Tông phát hiện mình đang có mặt ở Sơn Hải Thành, chỉ còn hai con đường để Dương Kiệt lựa chọn mà thôi.



Một là dẫn theo cả nhóm lập tức rời khỏi Sơn Hải Thành, tiếp tục qua cuộc sống phiêu bạc lẩn trốn khắp nơi, cho tới khi tìm được một nơi ẩn nấp thích hợp và an toàn.



Hai chính là phải đối diện trước sự truy sát liên miên không ngớt của Thiên Kiếm Tông hoặc thậm chí là cả ngũ đại tông môn, với thực lực của nhóm Dương Kiệt lúc này, phía ngũ đại tông môn chỉ cần phải vài chục tên trưởng lão trung tâm tới, cả nhóm chỉ có nước quỳ mà thôi.



Nhưng cho dù là con đường thứ nhất hay con đường thứ hai, Dương Kiệt cũng không muốn lựa chọn lấy.



Chỉ cầu mong nhóm Bàng Thống mau mau phát hiện ra mình đang bị giam cầm xông vào giải cứu, sau khi thoát ra được Xích phủ, phải nhanh chóng đuổi theo người đưa tin may ra còn kịp ngăn chặn đại họa có thể ập xuống đầu cả nhóm.



Dương Kiệt không phải không muốn thông qua hệ thống liên lạc với Bàng Thống ngay tức khắc, nhưng phàm là căn cứ chính của các đại gia tộc, đa số đều có bố trí pháp trận phong tỏa không gian, đó đã trở thành điều bắt buộc, mục đích là để đối phó với việc tóm được gian tế của kẻ địch, đề phòng tên gian tế đó tuồng thông tin thu thập được thông qua truyền âm thạch hay gì gì đó ra bên ngoài.



Cho dù chỉ là pháp trận phong tỏa không gian đơn giản, nhưng chức năng liên lạc đã bị khóa, anh ta đã thử nhiều lần nhưng không chút tác dụng, nên đành phải tiếp tục chờ đợi mà thôi.



Nhắm mắt nghỉ ngơi trong ngục tối không biết qua đi bao lâu, bắt đầu xuất hiện vài tia sáng ánh mắt hất vào từ hai cửa sổ nhỏ trên cao, kèm theo tiếng gà gáy không ngừng vang lên, chứng tỏ một đêm đã lặng lẽ trôi qua.



Két ~~~~~~~~~~~~~!!



Dương Kiệt chỉ khẽ mở mắt rồi lần nữa nhắm lại, đột nhiên bên tai vang lên tiếng mở cửa.



Chẳng lẽ hai cha con trời đánh kia lại định tới chế giễu sỉ nhục mình nữa sao??



Dương Kiệt từ từ mở mắt ra nhìn, chỉ thấy một bóng người từ bên ngoài từ từ bước vào.



Không phải Xích Trung Nghĩa hay Xích Hạo Nghiên, mà là Xích Hạo Tín.



Đối với ông già của Xích Tiểu Lâm, Dương Kiệt có chút không biết phải đối diện như thế nào.



Tất nhiên trong lòng ít nhiều có chút căm phẫn đối phương đã cùng cha con Xích Trung Nghĩa diễn kịch lừa dối mình, nhưng quan trọng nhất là, Dương Kiệt vẫn còn cảm giác áy nấy tội lỗi khi đối diện với Xích Hạo Tín.



Trong lúc Dương Kiệt không biết có nên lên tiếng nói gì hay không, đôi mắt đột nhiên giương to ra hết cỡ khi phát hiện trên tay của Xích Hạo Tín đã xuất hiện một thanh bảo kiếm sắc bén vô cùng.



Ông ta định lấy mạng mình để báo thù cho Tiểu Lâm sao???



Thì ra trước đó chỉ là vì muốn phối hợp diễn kịch với Xích Trung Nghĩa nên mới tỏ vẻ rộng lượng tha thứ cho mình, thực ra trong lòng ông ta hận không thể phang thây xẻ thịt mình ra đấy chứ, điểm hình như lúc này nè.



Chỉ là, mình đang là “nguồn vốn” để nhà họ Xích định dùng để kiếm lợi từ Thiên Kiếm Tông, Xích Hạo Tín ra tay trảm sát mình bộ không sợ đắc tội cha con Xích Trung Nghĩa sao???



Nghĩ không thấu tốt nhất không nên suy nghĩ nữa, dù gì cũng sắp phải đền mạng cho con trai của người ta rồi mà, nghĩ chi cho mệt óc chứ??



Dương Kiệt giương to đôi mắt nhìn chằm chằm vào đôi mắt sắc lạnh của Xích Hạo Tín, chẳng nói chẳng rằng, chỉ im lặng chờ đợi đối phương bước tới xuống tay mà thôi.



Keng ~~~~ keng ~~~~ ……..!!!



Trong lúc Dương Kiệt tưởng rằng đối phương sẽ vung kiếm kết liễu mình, nào ngờ bên tai vang lên tiếng ma sát giữa kim loại, cảm giác bị trói chặt bởi dây xích biến mất, nhất thời chưa quen cả người mềm nhũng ngã mông xuống đất.



“ Vì, vì sao ……” Dương Kiệt có chút không thể tin nổi. Xích Hạo Tín không phải tới lấy mạng mình mà là dùng kiếm chém nứt hết những sợi dây xích đang trói chặt hai tay hai chân mình, đặc biệt là hai sợi dây xích khảm sâu vào trong xương bả vai.



Dương Kiệt vừa nhanh tay chúp lấy đầu móc khóa kéo ra khỏi vị trí xương bả vai, cảm giác toàn bộ sức mạnh bị biến mất lúc nãy đã nhanh chóng quay trở về hết với mình, vừa mang theo vẻ mặt ngơ ngác khó hiểu hỏi.



“ như đã nói, cậu có ơn mang thi thể của Tiểu Lâm về cho gia đình ta, ngoài ra, chính cậu đã lên tiếng yêu cầu gia chủ tiến hành tang lễ cho Tiểu Lâm, ơn nghĩa to lớn này không thể không trả.” Nói tới sau cùng, Xích Hạo Nghiên lộ ra nụ cười chân thành: “ Xích Hạo Tín ta đây ân oán phân minh, tuyệt đối không thể thua kém con trai của mình.”



“ thời điểm này thời điểm giao ca giữa đội tuần tra trong phủ, và cũng là thời điểm an toàn nhất, sự cảnh giác của đội tuần tra trong phủ rơi xuống mức thấp nhất, ngoài ra, đường rời đi đã được ta sắp xếp ổn thỏa, hãy tranh thủ rời khỏi nơi này và đừng bao giờ quay trở lại nữa.” Xích Hạo Tín thu lại thanh bảo kiếm vào trong nhẫn Càn Khôn của mình, hối thúc Dương Kiệt nhanh chóng trốn khỏi Xích phủ.



“ Nếu cháu bỏ trốn khỏi Xích phủ, còn chú thì sao??? Xích Trung Nghĩa biết được chú thả cháu bỏ trốn, sẽ không tha cho chú hay thậm chí gia đình chú đâu.” Dương Kiệt lộ ra vẻ mặt do dự không quyết nói.



Không phải sao??? Cho dù Xích Hạo Tín một dao chém chết Dương Kiệt để trả thù, tuy có thể khiến cho phía Thiên Kiếm Tông không hài lòng, nhưng ít ra vẫn còn giữ lại cái xác để giao nộp, Xích Trung Nghĩa có thể bất mãn không hài lòng, cùng lắm là xử phạt thật nặng Xích Hạo Tín là cùng.



Còn đằng này, Xích Hạo Tín trực tiếp thả mất đi “ nguồn vốn” để kiếm lợi của nhà họ Xích, khiến nhà họ Xích mất đi món đồ giá trị dùng để trao đổi với Thiên Kiếm Tông, khoan nói tới việc có nhận được thưởng hay không, hư báo thông tin lôi kéo người của Thiên Kiếm Tông tới nay rồi không có “ hàng” để giao nộp, không chừng phải hứng chịu cơn thịnh nộ của Thiên Kiếm Tông đấy chứ.



Xích Hạo Tín phạm một lỗi “ tày trời” như thế này, Dương Kiệt không cho rằng Xích Trung Nghĩa sẽ tha mạng cho ông ta, thậm chí có thể liên lụy tới gia đình của Xích Hạo Tín nữa là.



Đừng có lôi tình cảm họ hàng ruột thịt vào đây mà nói, tới khi xảy ra chuyện lớn, cha con ruột thịt còn có thể chém giết lẫn nhau, huống chi chỉ là đứa em trai và cháu của mình thôi chứ.



Tuy lúc này Dương Kiệt đã hoàn toàn hồi phục sau khi xương bả vai thoát khỏi móc khóa chuyên dụng, với thực lực của anh ta lúc này, tung hoành ngang dọc khắp Xích phủ tuyệt đối không ai có thể cản đổi, thậm chí xóa sổ cha con Xích Trung Nghĩa cũng không phải là chuyện khó.



Nhưng thời gian không cho phép Dương Kiệt tiếp tục nán lại ở Xích phủ để làm điều đó, ngược lại còn phải nhanh chóng rời khỏi ngay tức khắc, để còn hy vọng có thể đuổi kịp tên nhận nhiệm vụ mang thông tin về mình tới thông báo cho phía Thiên Kiếm Tông.



Tất nhiên, sau khi giải quyết xong tên đưa tin, cha con Xích Trung Nghĩa sẽ phải đón nhận cơn thịnh nộ trả thù của Dương Kiệt ngay tức khắc cho mà xem.



“ không cần phải lo lắng cho ta, trước khi quyết định đi tới nơi này, ta đã hiểu rõ mình phải đối diện điều gì, ngay cả phụ thân của ta cũng ủng hộ cho hành động lần này của ta, cùng lắm là lấy mạng đền mạng, từ lúc biết được thông tin Tiểu Lâm…. ta cũng chẳng thiết sống nữa rồi. Đến chết còn không sợ, vậy thì ta còn sợ gì nữa chứ???” nói tới sau cùng, Xích Hạo Tín lộ ra vẻ mặt đầy bi thương, đôi mắt tràn đầy gân máu và tuyệt vọng, chết chóc.



Dòng hệ của Xích Trung Hiếu chỉ có duy nhất mỗi đứa con là Xích Hạo Tín, và Xích Hạo Tín cũng vậy, chỉ có duy nhất mỗi đứa con là Xích Tiểu Lâm. Đứa con trai duy nhất cũng đã không còn, không chỉ Xích Hạo Tín, ngay cả Liễu Phi Diễm cũng mất đi động lực sống từ lâu rồi. Nếu không phải trong lòng vẫn còn mang theo chút hy vọng mong manh khi chưa tận mắt chứng kiến thi thể của Xích Tiểu Lâm, không chừng cả hai chưa chắc chống cự được tới ngày hôm nay.



Và hôm nay, khi tận mắt chứng kiến thi thể của Xích Tiểu Lâm được Dương Kiệt mang trở về, tia hy vọng nhỏ nhoi cuối cùng cũng đã dập tắt, nếu như không phải vẫn còn muốn tổ chức lễ tang cho con trai xong rồi tính sau, e rằng cả hai có thể tự vẫn đi theo con trai của mình rồi.



Mặc dù có thể sẽ chả có một lễ tang nào diễn ra đâu. Chỉ là, chưa tới thời khắc cuối cùng, Xích Hạo Tín vẫn chưa muốn từ bỏ dễ dàng, cũng như việc phải tận mắt chứng kiến thi thể con trai mình mới tin là nó đã hy sinh rồi.



Và trước khi chết, Xích Hạo Tín muốn làm một thứ gì đó để con trai có thể vui mừng khi cả gia đình đoàn tụ nơi suối vàng, chính là cứu mạng cho người anh em đồng sanh ra tử của nó, người mà nó chấp nhận hy sinh cả mạng sống của mình để bảo vệ.



“ nhưng mà ……..” “ Không nhưng nhị gì cả, thời gian không có nhiều, hãy mau chóng rời khỏi ngay, đừng để việc làm của ta trở nên vô nghĩa.”



Dương Kiệt định lên tiếng khuyên can Xích Hạo Tín nên dẫn theo gia đình cùng mình bỏ trốn cho an toàn, không cần quá lâu, chỉ cần xử lý xong tên phụ trách đưa tin, rồi sẽ cùng họ quay trở lại phản công Xích gia, tới lúc đó gia đình của Xích Hạo Tín sẽ không cần phải bỏ trốn hoặc hứng chịu cơn thịnh nộ của Xích Trung Nghĩa nữa. Nhưng anh ta còn chưa kịp lên tiếng, Xích Hạo Tín đã gần như gào thẳng mặt Dương Kiệt, như vẻ muốn đuổi đi càng sớm càng tốt.



“ Thôi được, cháu hiểu rồi. nhưng chú đừng lo, sẽ không ai có thể làm hại được gia đình của chú đâu, cháu chắc chắn ~~~~!!!” thời gian không cho phép anh ta do dự, chi bằng tiếp tục ở lại lãng phí thời gian, nhanh chóng rời khỏi truy sát tên đưa tin xong quay trở về giải quyết cha con Xích Trung Nghĩa sau vậy.



Xích Hạo Tín chỉ lắc đầu cười như kẻ mất hồn, hoàn toàn không cho rằng Dương Kiệt sẽ làm được gì ( trong mắt của Xích Hạo Tín, Dương Kiệt chỉ đạt tới cảnh giới chân nguyên, thì làm gì được với cả nhà họ Xích chứ?? Cái hư danh đệ tử nội môn Thánh Hỏa tông đã bị lộ tẩy không thể sử dụng được rồi.)



Dương Kiệt không còn do dự chần chừ nữa, trực tiếp trốn ra khỏi ngục lao đã mở cửa sẵn, chuẩn bị bỏ trốn khỏi Xích phủ.



Trên đường thoát khỏi ngục giam, có thể nói là đường bằng phẳng thênh thang, hoàn toàn không gặp bất kỳ cản trở gì cả.



Xem ra Xích Hạo Tín đã sắp xếp đuổi khéo mấy tên phụ trách canh gác để Dương Kiệt có thể dễ dàng trốn khỏi Xích phủ như lời ông ta nói rồi.



Tất nhiên, không có gì là tuyệt đối cả, khi vừa chạy ra khỏi cửa, đã phát hiện hai người đang nằm ngất đi trên mặt đất, chắc là những tên thuộc hạ thân tín nhất của cha con Xích Trung Nghĩa, có thể Xích Hạo Tín chưa chắc có đủ quyền hạn để ra lệnh cho chúng rời khỏi, và ông ta đã trực tiếp ra tay đánh ngất đi những tên ngoan cố này.



Càng tốt, không ai cản đường, Dương Kiệt có thể nhanh chóng trốn khỏi Xích phủ mà không gặp bất kỳ trở ngại nào cả.



Tuy với thực lực của anh ta, trong Xích phủ không ai có thể ngăn cản được bước tiến của Dương Kiệt, nhưng nếu như bị vây chặt, chắc chắn sẽ tốn khá nhiều thời gian cho việc trốn khỏi Xích phủ, Dương Kiệt không có nhiều thời gian để giằng co với người của Xích phủ, còn phải nhanh chân đuổi theo tên đưa tin trước khi quá muộn.



Với lại, cha con Xích Trung Nghĩa càng lâu phát hiện Dương Kiệt đã bỏ trốn, an nguy của gia đình Xích Hạo Tín sẽ càng được đảm bảo, cho tới khi Dương Kiệt quay trở lại phản công nhà họ Xích.



Roẹt ~~~~~~~~~~~~~~~~~~~!!!



Vừa mới lao ra khỏi ngục giam, Dương Kiệt trực tiếp nhấc bổng cơ thể lên không trung, từ trong Xích phủ bay thẳng ra bên ngoài, đó chính là lợi thế của kẻ mạnh nguyên thần khi có thể thoải mái bay bổng trên không trung, lúc này cho dù bị phát hiện, cũng không ai có thể truy cản được Dương Kiệt nữa.



“ Chúa công ~~~~~~~~~~~~~~~~~~!!!”



Cuộc tẩu thoát thành công mỹ mãn không gặp phải bất kỳ trở ngại gì cả vì Xích Hạo Tín đã ra tay sắp xếp ổn thỏa hết rồi. Dương Kiệt vừa bay ra khỏi Xích phủ chưa được bao lâu, vừa định chuyển hướng về phía cổng thành gần đó, phía sau đột nhiên vang lên tiếng gọi của Bàng Thống.



“ Sĩ Nguyên ~~~~~~~!!!!” “ Chúa công, chuyện gì đã xảy ra thế này??? Sao chúa công lại từ trong Xích phủ bay ra với dáng vẻ hấp tấp vội vàng thế kia????”



Không có thời gian quá nhiều, Dương Kiệt nhanh chóng tóm tắt đầu đuôi câu chuyện kể lại hết cho Bàng Thống, nói rõ nhiệm vụ hàng đầu hiện giờ chính là đuổi bắt bằng được tên phụ trách đưa tin đã không đi tới đâu rồi.



Nghe xong lời kể của Dương Kiệt, Bàng Thống tỏ ra phẫn nộ tột cùng trước việc làm bỉ ổi của cha con nhà họ Xích, hận không thể lập tức lao vào Xích phủ san bằng cả nhà họ Xích ngay tức khắc.



Tất nhiên, cho dù phẫn nộ cỡ nào, là một mưu sĩ tuyệt đỉnh, chắc chắn không mất đi sự điềm tỉnh vốn có của mình, dưới ánh mắt đầy hấp tấp của Dương Kiệt, Bàng Thống chỉ mỉn cười nói: “ Xin chúa công hãy yên tâm, trong lúc chúa công đi vào Xích phủ, thuộc hạ và Nguyên Bá đã mai phục sẵn ở gần đây, và tối hôm qua đã phát hiện một bóng người có hành tung mờ ám bất thường, bí mật lén lén từ Xích phủ đi ra, do không nắm rõ tình hình bên trong, nhưng thuộc hạ đã thận trọng điều Nguyên Bá âm thầm bám theo người này, nếu như phát hiện hành vi bất thường, sẽ trực tiếp bắt trói tại chỗ. Nên chúa công lúc này chỉ cần liên lạc với Nguyên Bá, ra lệnh bắt sống tên đưa tin ngay tức khắc, mọi chuyện sẽ giải quyết ổn thỏa mà thôi.”



“ nếu thế thì hay quá ~~~~!!!” Dương Kiệt nghe xong lời báo cáo của Bàng Thống vui mừng khôn xiết, đúng là bên cạnh có một mưu sĩ tuyệt đỉnh sẽ giúp mình thảnh thơi không cần phải lo lắng bất kỳ điều gì nữa.



Không chút do dự chần chừ, Dương Kiệt lập tức thông qua hệ thống để liên lạc với Lý Nguyên Bá, yêu cầu hắn bắt trói tên đưa tin ngay tức khắc.



Rời khỏi Xích phủ, trận pháp phong tỏa không gian đã mất tác dụng, nên không khó khăn liên lạc được ngay với Lý Nguyên Bá.



Không để Dương Kiệt chờ đợi quá lâu, phía bên kia Lý Nguyên Bá báo cáo rằng đã hoàn thành nhiệm vụ, tên đưa thư đang định sử dụng trạm dịch chuyển để di chuyển tới lãnh thổ của Thiên Kiếm Tông, lẽ ra Lý Nguyên Bá đã chuẩn bị ra tay, và sau khi nhận được mệnh lệnh của Dương Kiệt, không còn do dự nữa bắt trói tên đưa thư ngay tại chỗ, hoàn toàn không cho hắn có cơ hội phản ứng hay chống cự gì cả.



Và lúc này Lý Nguyên Bá đang trên đường dẫn giải tên đưa thư quay trở về Sơn Hải Thành.



“ Vậy thì, hiện giờ chỉ còn duy nhất mỗi một việc cần xử lý.” Nhìn chằm chằm về phía Xích phủ, Dương Kiệt cười lạnh nói.



“ Chúa công, có cần …..” “ Không cần, chỉ một Xích phủ thôi, nếu như không phải quá tin người sơ suất để chúng chơi một vốn đau, một mình ta cũng đủ giải quyết hết lũ tạp nhảm này rồi. Vả lại, sau này Nguyên Sĩ còn phải thay ta ra mặt trở thành thành chủ Sơn Hải thành, lúc này không nên để lộ mặt.”



Dương Kiệt nhanh chóng từ chối lời đề nghị giúp đỡ của Bàng Thống.



Không phải anh ta tự phụ, nhưng vô cùng tự tin rằng cả Xích phủ không ai có thể cản được bước tiến anh ta vào thời điểm này.



“ nếu vậy thì, thuộc hạ sẽ âm thầm mai phục sẵn ở bên ngoài, nếu như phát hiện chúa công gặp nguy, chắc chắn sẽ xông vào giải cứu cho chúa công ngay tức khắc.”



Đó là sự nhượng bộ cuối cùng của Bàng Thống.



“ yên tâm, sẽ không cần phải làm phiền tới Sĩ Nguyên.” Dương Kiệt khẽ ngật đầu chấp nhận điều kiện của Bàng Thống, nhưng không cho rằng lần này thuộc hạ của mình có đất dụng võ.



“ Xích gia ~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~!!”



Đôi mắt của Dương Kiệt như đang phóng lửa nhìn chằm chằm về phía Xích gia ở phía xa, nghiến răng nghiến lợi hét lớn một tiếng, cơ thể tựa như một tia chớp lao thẳng về hướng đó.



Dương Kiệt không hận khi bị Xích gia chơi xỏ, bắt sống để giao nộp cho Thiên Kiếm Tông kiếm lợi, vì muốn sinh tồn, Xích Trung Nghĩa phải làm thế, nhưng không có nghĩa là anh ta sẽ chấp nhận kẻ khác đối xử với mình như thế này.



Những người không liên quan có thể bỏ qua, nhưng cha con Xích Trung Nghĩa và những người tham gia vào vụ này, tuyệt đối không thể để chúng có cơ hội nhìn thấy mặt trời mọc sáng hôm sau.



Trút giận báo thù chỉ là một phần, quan trọng nhất là, nếu như không diệt cỏ tận gốc để giết người diệt khẩu, hành tung thân phận của Dương Kiệt mà lan truyền ra ngoài, tuyệt đối là một đại họa cho cả nhóm.



Cả công lẫn tư, Dương Kiệt không có lý do gì để tha mạng cho chúng cả.



------



“ không hay rồi, không hay rồi gia chủ ~~~~~~~~~~~~~~~~!!!”



Trong lúc Dương Kiệt đang chuẩn bị quay lại Xích phủ báo thù. Quản gia của nhà họ Xích mang theo dáng vẻ hấp tấp bối rối chạy thẳng tới phòng ngủ của Xích Trung Nghĩa, luôn miệng kêu hét đầy hoang mang sợ hãi.



“ Chuyện gì thế này??? Mới sáng sớm la hét om sùm còn gì thể thống nữa hả????” Xích Trung Nghĩa vẫn còn đang ôm lấy vị thiếp thứ 81 của mình nằm ngủ say mê trên giường sau một đêm cày ải cực khổ, bị người khác đánh thức như vậy, tâm trạng trở nên tồi tệ vô cùng, bất đắc dĩ từ trong chăn mùng và cơ thể ấm áp của một cô gái mới chạc tuổi đôi mươi bò dậy, khoác lấy chiếc áo mỏng lên người lao thẳng ra khỏi phòng, đôi mắt như vẻ muốn nhai tươi nuốt sống tên khốn dám phá đám ở trước mặt, nghiến răng nghiến lợi quát.



Có vẻ như nếu như tên quản gia không cho một câu trả lời thích đoán, đừng nói là chức quản gia không giữ nổi, e rằng có thể quay về nhà gặp vợ con hay không đã là một vấn đề lớn rồi đấy.



Sau tiếng quát mắng và ánh mắt đầy bất mãn của Xích Trung Nghĩa, quản gia mới sực nhớ rằng người trước mặt là một tên cổ hũ luôn chú trọng phép tắc, lúc nãy trong lúc hoang mang bối rối nên quên béng việc người hầu trong phủ tuyệt đối không được phép la hét um sùm gây mất trật tự thể thống trong phủ, ai phạm phải đều sẽ bị xử phạt một cách nghiêm khắc.



Nói đâu chi cho xa, mới ngày hôm qua đó thôi, cái tên người hầu chạy vào phòng khách bẩm báo cho Xích Trung Nghĩa về việc Dương Kiệt tới ghé thăm, sau khi mọi việc giải quyết xong, tên ngu xuẩn đó trực tiếp bị đày ải tới chuồng ngựa để hốt phân ngựa mất tiêu rồi. Quản gia tuyệt đối không muốn bản thân cùng chung số phận với tên đáng thương kia.



“ bẩm, bẩm gia chủ, chuyện không hay rồi ạ, tên tội phạm, tên tội phạm đã bỏ trốn khỏi ngục lao rồi ạ ~~~!!!” quản gia không dám do dự chần chừ hay vòng vo lắm lời, trực tiếp bẩm báo ngắn gọn toàn bộ sự việc, hy vọng có thể “ đoái công chuộc tội” với chủ nhân của mình. Ngoài ra, còn hy vọng sau khi nghe được thông tin này, chủ nhân sẽ chú tâm vào việc này mà quên đi việc xử phạt bản thân.



“ Cái gì??? Tội phạm xổng ngục??? tội phạm nào????” gian tế mà nhà họ Xích bắt được không có vài trăm cũng có vài chục, tất cả đều được giam giữ trong nhà ngục, tên quản gia nói không đầu không đuôi khiến Xích Trung Nghĩa nhất thời không hình dung ra ai đã xổng ngục.



“ Thưa, thưa gia chủ, chính là, chính là tên tội phạm đã bắt giữ tối hôm qua ạ.”



“ cái gì ???? ngươi nói cái gì ??????” Xich Trung Nghĩa mang theo vẻ mặt như không thể tin nổi túm lấy cổ áo của tên quản gia nhấc bổng người hắn, nước miếng nước bọt phả thẳng mặt đối phương một cách không thương tiếc.



Rõ ràng mình đã dặn dò kỹ càng, Dương Kiệt là tội phạm phải được “ chăm sóc và canh phòng” theo tiêu chuẩn tối cao trong Xích phủ, thế mà vẫn để đối phương bỏ trốn được, rốt cuộc đám phế vật ở phía dưới làm ăn cái kiểu gì thế này ???!!!



“ dạ, dạ, sáng nay nô tỳ mang thức ăn sáng cho tên tội phạm, nhưng phát hiện trên đường đi tới phòng giam không có lấy một cận vệ canh gác, còn hai tên phụ trách trấn giữ trước cửa phòng giam, đã nằm ngất đi trên mặt đất, nô tỳ hối hả đi vào trong phòng giam thì không còn ……… á ~~~~~~~~!!” “ phế vật ~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~!!!”



Xích Trung Nghĩa không còn tâm trạng nghe tên quản gia từ từ kể chuyện, trực tiếp ném hắn xuống đất, ba chân bốn cẳng chạy thẳng về hướng ngục giam để đích thân xem chuyện gì đã xảy ra ở nơi đó.



“ phế vật, còn không mau mau cút đi gọi Nghiên nhi tới nhà ngục nữa ~~~~~~!!!!”



Xích Trung Nghĩa đầu cũng không thèm quay lại, vừa chạy vừa phẫn nộ hét lớn, khiến tên quản gian hồn bay phách lạc, suýt chút tè ướt hết cả quần.



Tên quản gia hoàn toàn có thể nghe được sự phẫn nộ kèm theo chút vẻ hoang mang sợ hãi từ trong tiếng hét của Xích Trung Nghĩa, không dám lơ là ngồi đó nữa, mông như được gắn thêm cặp lò xo từ trên mặt đất bung bật dậy, hối hả chạy tới phòng của Xích Hạo Nghiên để chuyển lời.



Xích Trung Nghĩa không thể không lo sợ. không phải lo sợ Dương Kiệt sẽ quay lại báo thù hay gì gì đó, mà là lo sợ lỡ như người của Thiên Kiếm Tông tới Xích phủ “ nhận hàng”, tới khi đó biết lấy đâu ra một “ Dương Kiệt” để giao nộp cho người ta đây??? Lỡ như phía Thiên Kiếm Tông hiểu lầm cho rằng mình lừa dối người ta, trực tiếp ra tay xóa sổ cả nhà họ Xích, tới lúc đó không biết đi khóc với ai đây.



“ có ai có thể nói cho ta nghe, rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra ở nơi này, đám phế vật phụ trách canh gác tuần tra, cả đêm biến đi đâu hết rồi hả ~~~???”



Chẳng mấy chốc Xích Trung Nghĩa đã có mặt ở đại lao, khi tận mắt chứng kiến cột gỗ vốn dĩ xích chặt Dương Kiệt lúc này đã trống vắng chiều nay, những sợi dây xích nằm rơi rải trên mặt đất, chút hy vọng nhỏ nhọi tan biến không còn, Xích Trung Nghĩa có chút muốn ra tay vỗ chết hết đám cận vệ phụ trách canh gác ngục lao ngay tại chỗ.



Hai tên phụ trách canh cửa đã tỉnh lại, lúc này toàn thân run rẩy đầu không dám ngóc lên quỳ trên mặt đất í ới nói không nên lời.



hai tên này còn đỡ, tuy có tội, chỉ là do bị đánh ngất đi nhưng ít ra không phải tự ý từ bỏ nhiệm vụ canh gác của mình, còn những tên đã bị Xích Hạo Tín dụ dỗ lừa đi nơi khác, lúc này ai nấy đều cơ thể mềm nhũng như không còn tý sức lực, hoang mang, sợ hãi, và tuyệt vọng.



gia chủ nổi điên hỏi tội xuống, tuyệt đối không chỉ bản thân phải chịu tội, ngay cả gia đình thậm chí sẽ bị liên lụy cho mà xem.



“ bẩm, bẩm gia chủ, thuộc hạ chỉ, chỉ nghe theo, nghe theo mệnh lệnh của Hạo Tín thiếu gia, thay đổi, thay đổi vị trí canh phòng, nên, nên không biết gì, gì ạ.” Một trong những tên cận vệ thu hết mọi can đảm đại diện cả nhóm đứng ra bẩm báo toàn bộ sự việc cho Xích Trung Nghĩa, hy vọng có thể thoát tội.



“ Hạo Tín??? Xích Hạo Tín??? Đồ khốn, tên súc sinh đó nói gì thì các ngươi nghe nấy sao?? Hắn lấy đâu ra quyền hạn yêu cầu ra lệnh cho các ngươi hả??? Các ngươi muốn chối tội cũng tìm một lý do nghe lọt tai chút chứ ~~~~!!!!”



Xích Trung Nghĩa sau một thoáng sững sờ, phẫn nộ vô cùng quát thẳng vào mặt tên cận vệ vừa lên tiếng.



“ dạ, dạ, Hạo, à không, Xích Hạo Tín có mang theo lệnh bài “Trung Nghĩa Lệnh” của gia chủ, nên thuộc hạ không dám nghi ngờ làm trái ạ.”



“ Lệnh bài??? Tên súc sinh đó lấy đâu ra lệnh bài bất ly thân của ta chứ???”



“ Trung Nghĩa Lệnh”, chính là lệnh bài bất ly thân của gia chủ nhà họ Xích, người trong Xích phủ nhìn thấy người sở hữu lệnh bài tựa như nhìn thấy Xích Trung Nghĩa có mặt, phải phục tùng tuyệt đối mọi mệnh lệnh của người sở hữu “ Trung Nghĩa Lệnh”, nếu không sẽ bị xử vào cái tội phản nghịch bất tuân mệnh lệnh.



Đám cận vệ khi nhìn thấy lệnh bài trên tay của Xích Trung Nghĩa, tất nhiên là không dám làm trái lời, mặc dù trong lòng đầy nghi ngờ, nhưng cũng phải tuân theo mệnh lệnh rời khỏi hiện trường ngay tức khắc rồi.



Chỉ duy nhất hai người phụ trách canh gác ngay ngoài cửa đã từng được dặn dò, ngoại trừ cha con Xích Trung Nghĩa có mặt ở đây, không được nghe theo mệnh lệnh của bất kỳ ai, cho dù có Trung Nghĩa Lệnh trên tay đi nữa, nên mới bị Xích Hạo Tín ra tay đánh ngất đi thay vì bị điều tới nơi khác như những tên cận vệ khác.



Chỉ là Trung Nghĩa Lệnh lúc nào cũng nằm trong nhẫn Càn Khôn của Xích Trung Nghĩa, vì sao lại rơi vào tay của Xích Hạo Tín chứ?? Cả đêm hôm qua trước khi “ hành lạc” với vị thiếp thứ 81 mới “ cướp” về chưa được bao lâu của mình, còn thử dùng thần thức kiểm tra, lệnh bài vẫn nằm yên trong nhẫn, sau khi khẳng định mọi thứ vẫn ổn, mình mới bắt đầu cuộc vui của mình, vậy vì sao lại ………



“ Đồ khốn, ả tiện nhân đó, nó dám thông đồng với tên súc sinh đó sao????”



Sau một hồi díu mày suy nghĩ, Xích Trung Nghĩa dường như hiểu ra vấn đề. Không cần phải hỏi, chính vị thiếp thứ 81 mà lão hưởng thụ hôm qua, trong lúc Xích Trung Nghĩa ngủ say như chết sau màn mây mưa “ động trời lở đất”, vị thiếp đó đã lén lén cướp lấy thẻ bài trong nhẫn Càn Khôn giao lại cho Xích Hạo Tín chứ còn gì nữa.



“ Mau, cho người vây chặt gia đình tên súc sinh đó ngay tức khắc, còn nữa, mang ả tiện nhân đó ra chặt thành thịt bằm ném cho chó ăn ngay và luôn, aaaaaaaaaaa ~~~~~~~~~~~~~~~~~~!!!!”



Xích Trung Nghĩa như không giữ được bình tĩnh, phẫn nộ quát thẳng về phía đám cận vệ vẫn còn đang hoang mang sợ hãi quỳ trên mặt đất.



“ Tuân, tuân lệnh ( tuân lệnh ~~) !!!”



Gia chủ đã ra lệnh, tuyệt đối không dám cãi lệnh, ngoài ra còn là cơ hội để đoái công chuộc tội, đám cận vệ không chút do dự chần chừ đứng bật dậy chạy đi thực thi mệnh lệnh.



Rầm ~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~!!!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK