Mục lục
Phì Lũ Đại Náo Dị Giới
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“ A ~~~~~~~~~~~~~~!!!!” Chi của Hao Thiên Khuyển vừa điểm vào vầng trán của Cửu thúc, ông ta đột nhiên gào thét lên đầy đau khổ, hai tay ôm chặt đấy đầu quỳ ngã xuống mặt đất, hình ảnh giống hệt như lúc Dương Kiệt đón nhận thông tin khổng lồ từ thiên đạo của đại lục Huyền Thiên giao cho vậy.



“ A, con cẩu kia, ngươi làm gi Cửu thúc thế này???” Hoàng Dung đang dồn hết mọi tập trung để nghênh chiến giật mình kêu thét lên khi nghe thấy tiếng gào thét của Cửu thúc, phẫn nộ quát.



Hao Thiên Khuyển chỉ hừ mạnh một tiếng rồi không thèm để ý tới cô ta nữa, dùng ánh mắt thích thú quan sát Cửu thúc vẫn còn đang đau khổ vùng vẫy trên mặt đất.



“ Đồ khốn, ta giết mi ~~~~~~~~~!!!!” Hoàng Dung như ngọn núi lửa bùng nổ dữ dội, không tiếc chân nguyên tung ra một chiêu Thiên Hạ Vô Cẩu đánh tan những con ma cây đang vây chặt lấy mình, mở một đường máu thông thoáng lao thẳng về Hao Thiên Khuyển, Đả Cầu Bổng vung lên, chuẩn bị một chiêu Bổng Đả Ác Cẩu đập chết con ác cẩu trời đánh ở trước mặt.



“ khoan, khoan đã Dung nhi, không, không được vô lễ.” Cửu thúc cũng đã kết thúc quá trình hấp thụ “ kiến thức”, cơn đau đã chấm dứt và bình ổn lại, nhìn thấy Hoàng Dung hùng hổ lao tới, vội vã đứng bật dậy cản cô ta lại.



“ Cửu thúc, chú không sao chứ???” Hoàng Dung mang theo vẻ mặt lo lắng dìu lấy Cửu thúc, đồng thời không quên phóng những ánh mắt giết người về phía “ thủ phạm” đã gây ra cơn đau đớn cho Cửu thúc.



“ không sao.” Cửu thúc mang theo ánh mắt khó tin phức tạp nhìn chằm chằm vào Hao Thiên Khuyển, hai tay chắp lại thi lễ: “ xin đa tạ đại nhân đã truyền thụ tuyệt học ạ.”



“ gâu gâu, không có chi, không có chi, những gì cần làm bổn cẩu gia cũng đã làm rồi, nếu như ngươi còn không giải quyết được lũ phế vật kia, thì chính do ngươi quá phế thôi, bổn cẩu gia cũng hết cách rồi, hahaha ~~~~!!!”



“ Con cẩu kia, ngươi nói gì hả ~~~~~!!” “ Dung nhi ~~~~!!!” nhìn thấy Hoàng Dung hùng hổ định lao tới ăn thua đủ với đối phương, Cửu thúc tỏ ra đau đầu vội vã cản cô ta lại, hít sâu một hơi vào người, quay người lại bước về hướng đám ma cây đang hùng hổ lao tới.



“ Cửu thúc cẩn thận ~~~~!!!” Hoàng Dung lộ ra vẻ lo lắng lên tiếng nhắc nhở, hai tay nắm chặt Đả Cẩu Bổng, nếu như Cửu thúc thất thế, sẵn sàng lao ra tiếp ứng.



“ Chung Quỳ Thôn Quỷ thuật, mở ~~~~~~~~~~~~~~!!!” hai tay Cửu Thúc không ngừng tạo ra dấu ấn kỳ lạ, miệng lẩm bẩm như đang đọc kinh niệm thần chú gì đó, động tác đó chỉ duy trì chưa được mười giây, đôi mắt của ông ta đột nhiên rực sáng, hai tay giơ ra phía hét lớn.



Chung Quỳ, vị thần diệt yêu trừ ma nổi tiếng trong truyền thuyết dân gian Trung Hoa. Ông ta có một sở thích kỹ năng kỳ dị, chính là nuốt vong hồn ma quỷ mà ông ta bắt gặp và tiêu diệt được. không biết là nuốt linh hồn ác vong có ngon miệng hay không, nhưng có thể chắc chắn một điều, linh hồn ác vong bị Chung Quỳ nuốt vào cơ thể, sẽ chuyển hóa thành một luồng năng lượng không nhỏ để gia tăng thực lực.



Và Chung Quỳ Thôn Quỷ Thuật, chính là bí thuật bất truyền của Chung Quỳ sáng tạo ra, bất kỳ ai học được bí thuật này đều có thể như Chung Quỳ nuốt sống vong hồn ác linh vào người để chuyển hóa thành năng lượng bồi bổ cho cơ thể, chỉ là không biết vì sao Hao Thiên Khuyển lại “chôm” được bí thuật này rồi truyền lại cho Cửu thúc vào lúc này mà thôi.



Tuy Chung Quỳ Thôn Quỷ Thuật là bí thuật đáng sợ, nhưng không phải ai cũng có thể tu luyện thành công. Vì khi hấp thụ vong hồn ác ma vào cơ thể, nếu như không thể nhanh chóng hấp thụ hoặc không thể hấp thụ chuyển hóa vong hồn thành năng lượng, vong hồn ác ma bị hút vào trong cơ thể sẽ không ngừng chống cự tàn phá hủy hại cơ thể của người hút vào, nhẹ thì thần trí nhiễu loạn, nửa điên nửa dại, nặng thì cơ thể có thể nổ tung tan tành nếu như lỡ hấp thụ số lượng vượt quá khả năng chịu đựng của bản thân.



Từ cổ chí kim, chỉ duy nhất mỗi mỉnh Chung Quỳ tu luyện thành công và phát huy được kỹ năng đáng sợ này tới cực đỉnh. Nhưng có thể sau ngày hôm nay, có thêm một người nữa chính là Cửu thúc.



Cửu thúc sở hữu Tiên Thiên Đạo Thể, khắc tinh của mọi loại tà ma ác linh, khi nuốt chửng chúng vào cơ thể, cho dù không thể kịp thời hấp thụ chuyển hóa thành năng lượng đi nữa, chúng cũng phải ngoan ngoãn đứng yên chờ chết chứ không thể phản kháng chống cự, nên hoàn toàn không cần phải lo lắng tác dụng phụ của bí thuật này gì cả.



Ngay sau tiếng hét lớn của Cửu thúc, ngay trên đỉnh đầu ông ta lập tức xuất hiện một bóng người cao to khổng lồ, mình mặc bộ quan đại nhà Đường màu đỏ rực như máu, mặt mày nghiêm nghị dữ tợn với bộ râu dài gần như phủ đầy nửa khuôn mặt, một tay cầm kiếm, một tay cầm ấn, hùng dũng lần đầu tiên xuất hiện trên đại lục Huyền Thiên này.



“ AAAA, Cái, cái gì thế này~~??” “ Vì sao, vì sao ta không thể nhúc nhích được nữa???” “ Nguy hiểm, có nguy hiểm, chạy mau anh em ~~~~~!!!” “ Rút , rút ~~~~!!” “ Không, xin tha, tha cho tôi, AAAAA ~~~~~~~~~~!!!”



“Chung Quỳ” vừa mới xuất hiện, đám ma cây đang hùng hổ lao tới đột nhiên run lên cầm cập, tiếng kêu gào hoảng hốt từ trong thân cây không ngừng vang lên vang dội cả khu rừng, lúc này đừng nói là tấn công, cho chúng quay đầu bỏ chạy cũng không biết là cất bước nổi nữa không.



Có số ít ác linh tự cho mình thông minh nhanh trí, nhanh chóng từ “ cái xác mượn tạm” tách rời ra, quay đầu bỏ chạy không chút do dự.



Nhưng tục ngữ có câu “ súng bắn chim đầu đàn”, mày không bỏ chạy còn đỡ, dám bỏ chạy đầu tiên chẳng khác nào biến thành mục tiêu bị truy sát đầu tiên của kẻ địch sao?



Chỉ thấy “ Chung Quỳ” ngẩng cao đầu cười lớn, miệng của ông ta đột nhiên há to ra hết cỡ, tựa như một chiếc máy hút công suất cực đại, hút sạch những con vong hồn ác linh đang bỏ chạy ở phía xa.



“ không ~~~~~!!!” “ Tha, Xin tha, aaaaaaaaaaa ~~~~~~!!” “ Ai, ai cứu tôi với ~~~~~~~~~~~~~!!!”



Những con vong hồn ác linh mang theo tiếng gào thét đầy kinh hãi trực tiếp bị hút hết vào trong cái miệng được há to ra của “ Chung Quỳ”.



ực ực ~~~~~~~~~~!!!



“ Chung Quỳ” mang theo vẻ mặt thỏa mãn “ hưởng thụ” bữa tiệc thịnh soạn dành cho mình, ông ta vẫn còn tỏ vẻ thèm thòng chưa đủ, đôi mắt rực sáng nhìn chằm chằm vào đám ma cây đang chôn chân như bức tượng ở trước mặt.



Đám vong hồn ác linh còn lại vừa định theo chân đám đầu tiên định tách rời cơ thể hiện tại để bỏ chạy, nhưng khi nhìn thấy cảnh tượng “ đáng sợ” đó, con nào con nấy đều chôn chân ngơ ngác như khúc gỗ, nhất thời quên luôn cả việc bỏ chạy nữa.



“ Chung Quỳ” không vì chúng không bỏ chạy mà tha mạng cho chúng, bỏ qua bữa tiệc khoái khẩu của mình, miệng lần nữa há to ra hết cỡ, trực tiếp hút sạch đám vong hồn ác linh đang trốn trong thân cây thực lực ở phía xa.



AAAAAAAAAA ~~~~~!!! Không, tha cho ta, ta không muốn chết ~~~~~!!! Ta hận ~~~~~~~~~~~~!!!



Và thế là hàng trăm, hàng ngàn vong hồn ác linh bị hút khỏi thể xác mượn tạm của chúng, bị hút sạch vào cái miệng của “Chung Quỳ” dưới tiếng kêu thét gào khóc thảm thiết như ngày tận thế tới rồi vậy.



Đào Hoa Trận của Hoàng Dung một lần chỉ có giới hạn hút được một ngàn vong hồn ác linh, còn cái miệng của “ Chung Quỳ” trông thì chỉ có bấy nhiêu đó, nhưng một lần gần năm ngàn ác linh chui hết vào trong bụng của ông ta một cách dễ dàng.



Tất nhiên, năm ngàn cũng đã là con số cực đỉnh, chủ yếu là do Cửu thúc, với thực lực của ông ta lúc này, chỉ được bấy nhiêu đó mà thôi.



“Chung Quỳ” sau khi ăn no uống say, lập tức biến mất như chưa từng xuất hiện qua vậy. Chỉ thấy cơ thể của Cửu thúc run lên một cái, không chút chần chừ do dự bó gối ngồi thẳng xuống mặt đất, rơi vào trạng thái tu luyện, bắt đầu hấp thụ luồng “ năng lượng” khổng lồ vừa nhận được.



“ Chạy, chạy mau ~~~~~!!!” “ tránh ra, tránh ra, đừng cản đường bố mày ~~~~~!!!” “ chạy nhanh đi, huhu ~~~~~~~~~!!!”



“ Chung Quỳ” vừa biến mất cũng là áp lực đáng sợ khắc chế chúng đã hoàn toàn biến mất, nhưng không vì thế đám vong hồn ác linh dám tiếp tục ở lại hoặc lao tới tấn công nhóm Dương Kiệt nữa, ai mà biết được lão già kia có còn thi triễn được tuyệt học đáng sợ kia lần nữa không chứ, chúng không dám dùng mạng sống của mình đặt cược vào trường hợp không nắm rõ được, tốt nhất là bỏ chạy trước tính sau.



Chỉ thấy khí thế của Cửu thúc đang gia tăng với tốc độ chóng mặt, xem ra quá trình hấp thụ năng lượng đang diễn ra suôn sẻ, không xảy ra bất kỳ tác dụng phụ nào cả.



Uỳnh ~~~~~~~~~~~~~~!!!



Chỉ trong chưa đầy nửa khắc giờ, Cửu thúc đã đột phá cảnh giới thành công, trở thành một tông sư tầng thứ 2. Và dấu hiệu hấp thụ vẫn không ngừng lại ở đó, vẫn đang tiếp tục diễn ra.



Uỳnh ~~~ !!! uỳnh ~~~~ !!! uỳnh ~~~~~~~~~~~!!!



Chỉ trong vòng nửa canh giờ ít ỏi, Cửu thúc đã từ một tông sư tầng thứ 1 đột phá thành tông sư tầng thứ 5. Năng lượng trong cơ thể cũng đã hấp thụ gần hết, ông ta từ trong trạng thái tu luyện từ từ mở mắt ra, đôi mắt lóe qua tia sáng kinh ngạc khó tin.



Quả thật là nghịch thiên!!!



Hiệu quả đáng sợ không kém gì “Thiên Ma Hấp Huyết Đại Trận” của Huyết Ma Đạo cả. Chỉ là Thiên Ma Hấp Huyết Đại Trận phải bày binh bố trận vô cùng phức tạp, kèm theo tài nguyên để sử dụng cũng là một con số không nhỏ, nên hoàn toàn không thể so sánh được với Chung Quỳ Thôn Quỷ Thuật, nhất là về tính tiện dụng.



Quan trọng nhất là, Thiên Ma Hấp Huyết Đại Trận lợi dụng sinh mạng tinh huyết của sinh linh, thuộc dạng gian tà hiểm ác, còn Chung Quỳ Thôn Quỷ Thuật, chỉ có thể hấp thụ vong hồn ác linh tác yêu tác quái, thuộc dạng thay trời hành đạo, không cùng chung một đẳng cấp được.



Tất nhiên, Chung Quỳ Thôn Quỷ Thuật cũng không phải là không có điểm bất cập, ở Hắc Ngục Giai này đông đảo vong hồn ác linh còn đỡ, có thể hút thoải mái để gia tăng thực lực của mình, nhưng sau khi rời khỏi nơi này ra tới thế giới bên ngoài, kiếm đâu ra hàng trăm hàng ngàn vong hồn ác linh cho Cửu thúc hấp thụ đây???



“ Xin đa tạ đại nhân đã nâng đỡ ạ.” Thêm lần nữa Cửu thúc bước tới trước mặt Hao Thiên Khuyển, tôn kính chắp tay thi lễ nói.



“ haha, chúc mừng, chúc mừng Cửu thúc, xem ra “khổ nhục kế” của bổn thiếu gia đã phát huy tác dụng tới cực điểm, không chỉ đuổi sạch đám vong hồn ma cô, ngay cả Cửu thúc cũng gia tăng thực lực như vậy, quả thật một phát trúng hai chim mà, hihi ~~~~~~~~~~!!!” Hao Thiên Khuyển còn chưa kịp lên tiếng, Dương Kiệt đã không biết tỉnh lại từ lúc nào, lao tới trước mặt Cửu thúc vui mừng không ngừng chúc mừng đối phương và nhận hết mọi công lao về phía mình.



Thực ra thì, cũng có thể xem là một phần công lao của anh ta đấy chứ.



Hao Thiên Khuyển sắc mặt trầm đen như than ( mà vốn dĩ nó đã đen từ đầu tới đuôi rồi, nên cũng khác biệt là mấy), hừ mạnh một tiếng không thèm quan tâm tới cái tên vô liêm sỉ này nữa.



Cửu thúc ngượng cười không biết nên nói như thế nào, còn Hoàng Dung bụp miệng cười khúc khích, tâm trạng vui mừng phấn khích hơn bao giờ hết.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK