“ Gia chủ (Gia chủ)~~~~!!”
Không để Dương Kiệt chờ đợi quá lâu, Xích Hạo Nghiên đã dẫn tới một người đàn ông trung niên và một thiếu phụ khá xinh đẹp, cả hai nhanh chóng bước tới trước mặt Xích Trung Nghĩa chấp tay thi lễ.
Nhìn khuôn mặt người đàn ông trung niên tựa như Xích Tiểu Lâm sau khi có tuổi, Dương Kiệt lập tức hiểu ra rằng, chính là ông già của Tiểu Lâm.
Còn vị thiếu phụ, không cần phải hỏi, tất nhiên là vợ của ông ta, mẹ ruột của Xích Tiểu Lâm rồi.
Trong lúc Dương Kiệt đang liếc nhìn hai người quan sát đánh giá, hai người cũng tỏ ra “tò mò” liếc nhìn anh ta.
“ Lâm huynh đệ, đây là thân nhân của Tiểu Lâm, huynh đệ có chuyện gì muốn nói có thể nói ra được rồi đấy.” Xích Trung Nghĩa đưa tay chỉ thẳng về phía hai người, vừa nói.
Hít sâu một hơi vào người, trước sau gì cũng phải đối diện, tới nước này thì không còn đường lui nữa. Nhưng thay vì dùng lời nói, Dương Kiệt trực tiếp từ trong Càn Khôn tháp của mình tế ra một cỗ quan tài trong suốt được đúc bằng pha lê cao cấp.
Cỗ quan tài pha lê này có tác dụng bảo toàn xác người không bị phân rã trong một thời gian dài, tuy xác của Xích Tiểu Lâm bỏ vào Càn Khôn Tháp sẽ không lo sợ việc bị phân rã, nhưng Dương Kiệt vẫn cảm thấy không đủ và vô cùng cẩn thận trong việc bảo quản thi thể của người anh em của mình, anh ta đã tốn số tiền không nhỏ để mua được từ Vạn Bảo Các.
Nhưng cho dù số tiền có lớn tới cỡ nào, cũng không thể bù đắp nổi những gì Xích Tiểu Lâm đã làm được cho mình.
“ đó, đó là…. Thi, thi thể của Tiểu Lâm ~~~~~~~~~!!!” “ Ôi, con ơi ~~~~~~~~~~~~~~~~~~!!!”
Cổ quan tài vừa xuất hiện trong phòng khách, những người có mặt ở nơi này đều không kìm được giật mình bỡ ngỡ, nhưng khi nhìn kỹ cậu bé vừa mới chạc tuổi 15, 16 đang mang theo vẻ mặt ôn hòa, trên môi vẫn còn giữ lại nụ cười đầy mãn nguyện kiêu hãnh, Xích Hạo Tín và Liễu Phi Diễm ( ông già và bà già của Xích Tiểu Lâm) không kìm được kêu thét lên đầy đau khổ bi thương.
Liễu Phi Diễm trực tiếp lao tới ôm choàng vào cổ quan tài pha lê, gục người lên đó vừa bật khóc vừa kêu gào tên của Xích Tiểu Lâm một cách bi thảm. Còn Xích Hạo Tín, tuy không lao tới như vợ của mình, nhưng vẻ mặt thất thần tuyệt vọng, đôi mắt tràn đầy gân máu với cặp răng hàm cắn chặt vào môi tới nỗi chảy cả máu, toàn thân run lên cầm cập, sự bi thương mà ông ta phải hứng chịu tuyệt đối không ít hơn vợ mình là bao nhiêu, thậm chí còn ghê gớm hơn nữa.
Bầu không khí nặng nề bi thương thậm chí ảnh hưởng luôn cả Xích Trung Nghĩa và Xích Hạo Nghiên, tuy không thuộc dòng hệ, nhưng dù sao cũng là con cháu có chung huyết thống với mình, chỉ cần không phải con người sắt đá máu lạnh, đau xót cũng là lẽ thường tình mà thôi.
Chỉ là sự đau xót chỉ duy trì không được quá lâu, trong đầu của Xích Trung Nghĩa lần nữa xuất hiện suy nghĩ làm sao để lợi dụng cái chết của Xích Tiểu Lâm để mang lại lợi ích cho gia tộc mình.
“ Lâm, Lâm huynh đệ, lão phu muốn biết rõ nguyên do vì sao Tiểu Lâm lại ……” Mặc dù biết rõ Dương Kiệt chắc chắn có liên quan tới cái chết của Xích Tiểu Lâm, nếu không lúc này anh ta không cần phải lộ ra vẻ mặt đau xót tự trách như thế này, nhưng Xích Trung Nghĩa vẫn muốn đích thân Dương Kiệt thừa nhận điều đó, nên giả vờ lên tiếng hỏi.
Cảm nhận thấy tất cả mọi ánh mắt đều đổ dồn hết về phía mình ( ngoại trừ Liễu Phi Diễm đã khóc tới nỗi gần như ngất đi), Dương Kiệt không dám cũng như không muốn che giấu, bắt đầu kể lại đầu đuôi toàn bộ sự việc diễn ra dẫn tới cái chết của Xích Tiểu Lâm.
Bịch ~~~~~~!!!
Ngay sau khi câu chuyện kết thúc, Dương Kiệt trực tiếp quỳ xuống ngay trước mặt Xích Hạo Tín trước sự ngỡ ngàng của những người có mặt ở nơi này, nghẹn giọng nói: “ thúc thúc, nếu như không phải cháu dẫn theo Tiểu Lâm đi sâu vào khu rừng ma thú thám hiểm, nếu như không phải hậu bối nổi lòng tham hớt tay trên linh quả của tên đệ tử Thiên Kiếm Tông, nếu như không phải vì chút do dự chần chừ, Tiểu Lâm sẽ không phải chết một cách tức tưởi như vậy, tất cả mọi nguyên do dẫn đến cái chết của Tiểu Lâm là do sự sai lầm của cháu, nếu như chém giết có giúp thúc thúc nguôi đi cơn phẫn nộ và bi thương, xin hãy cứ ra tay, cháu sẵn sàng đền mạng cho Tiểu Lâm.”
Dương Kiệt hoàn toàn không nói giỡn trong vụ này, nếu như có thể dùng sinh mạng của mình để bù đắp cho nỗi đau của cha mẹ Xích Tiểu Lâm, anh ta cam tâm tình nguyện ngồi yên chịu trận.
Cùng lắm sau khi cơ thể bị trảm sát, chỉ cần nguyên thần không bị hủy hoại, hoàn toàn có thể tìm một cái xác chết qua đời không bao lâu để trùng sinh, tuy làm thế có thể khiến Dương Kiệt phải tu luyện lại từ đầu, thậm chí thể mất cả hệ thống đi kèm sau khi đổi cơ thể, nhưng còn hơn bị sự ân hận này dằn vật mình suốt cả đời.
“ Hạo Tín không được ~~~~!!” “ Tín nhi, mau ngừng tay ~~~~~~~~!!!”
Trong lúc Xích Trung Nghĩa và Xích Hạo Nghiên đang bỡ ngỡ ngơ ngác trước lời “ chịu tội” của Dương Kiệt, giật mình hoảng hốt khi nhìn thấy Xích Hạo Tín vung lên chuẩn bị vỗ thẳng vào đầu “ kẻ thù đã hại chết con trai của mình” ở trước mặt, đồng loạt bối rối hoảng hốt kêu gào lên.
Xích Tiểu Lâm không chết cũng đã chết rồi, giờ bắt Dương Kiệt đền tội cũng không mang lại chút lợi ích gì cho cả gia tộc, thậm chí mang lại đại họa còn đúng hơn.
Nên nhớ Dương Kiệt xuất hiện với thân phận là đệ tử nội môn của Thánh Hỏa tông, cho dù có tội lỗi gì đi nữa sẽ có người trong tông môn luận tội, không tới lượt một gia tộc quèn như Xích gia ra tay.
Xích Hạo Tín trong cơn phẫn nộ trảm sát Dương Kiệt, chẳng khác nào tát thẳng vào mặt Thánh Hỏa tông, muốn tuyên chiến với một trong ngũ đại tông môn hùng mạnh nhất khu vực U Châu sao??
Do quá bất ngờ và Xích Hạo Tín ở quá gần Dương Kiệt, nên cho dù muốn ra tay ngăn cản cũng đã quá muộn rồi.
Xích Trung Nghĩa xuất chút muốn ngất xỉu tại chỗ vì biến cố. Còn Xích Hạo Nghiên, trong đôi mắt lóe qua tia sáng đầy phẫn nộ và bất mãn.
Mẹ kiếp, đối với với nhà họ Thẩm còn chưa xong, lúc này tên khốn trời đánh Xích Hạo Tín còn định lôi kéo cả Thánh Hỏa Tông giáng lâm xóa sổ cả nhà họ Xích nữa sao???
Đối phó với nhà họ Thẩm tuy cửu tử nhất sinh, nhưng ít ra vẫn còn chút cơ hội mong manh sống sót, còn nếu như đối diện với Thánh Hỏa Tông, cho dù có trốn cuối đất cùng trời, cũng sẽ bị tóm cổ lôi ra phang thây hết cả gia tộc cho mà xem.
Bốp ~~~~~~~~~~~~~~~~~~~!!!
Dưới ánh mắt và vẻ mặt đầy kinh hãi của Xích Trung Nghĩa và Xích Hạo Nghiên. Xích Hạo Tín chỉ tung một cái tát trời giáng vào mặt của Dương Kiệt, cú tát đầy phẫn nộ đó khiến một kẻ mạnh nguyên thần như Dương Kiệt cũng phải say sẫm mặt mày choáng váng cả đầu óc, một vẹt máu từ bên mép miệng chảy thẳng ra.
Hú hồn ~~~~~~!!!
Xích Trung Nghĩa và Xích Hạo Nghiên chảy mồ hôi lạnh ướt đẫm cả lưng áo, đồng thời trong lòng thầm thở phào nhẹ nhõm và cảm tạ tổ tông phù hộ, phù hộ vì tên con cháu bất hiếu Xích Hạo Tín không làm ra chuyện “ tày trời” không thể cứu vẫn.
Bịch ~~~~~~~~~!!!
Điều bất ngờ lần nữa xảy ra khi Xích Hạo Tín sau khi tặng cho Dương Kiệt một cú tát xong, đột nhiên quỳ xuống ngay trước mặt “ kẻ thù” của mình.
Dương Kiệt hoảng hốt bối rối vội vã nhảy cẫng lên đưa tay dìu lấy Xích Hạo Tín: “ Thúc thúc, sao thúc thúc lại, mau mau đứng dậy, cháu không chịu nổi cái quỳ này đâu ạ.”
“ cú tát lúc này là để trả lại cho sai lầm mà cậu đã phạm lỗi khiến con trai của ta phải hy sinh.” Hai đầu gối của Xích Hạo Tín như dính chặt trên mặt đất, cho dù Dương Kiệt kéo cỡ nào cũng không thể kéo ông ta đứng dậy nổi ( thực ra Dương Kiệt không dám mạnh tay), “ Còn cái quỳ này, chính là lời cảm tạ khi cậu đã giúp Tiểu Lâm báo thù và mang thi thể của con trai ta nguyên vẹn trở về.”
Một người ân oán phân minh ~~!! Đúng là cha nào con nấy!!
“ thúc thúc mau mau đứng dậy, đó là chuyện hiển nhiên cháu phải làm, nếu như ngay cả việc này cũng làm không xong, cháu không còn tư cách để sống trên đời này nữa rồi. thúc thúc đứng dậy đi, còn làm vậy cháu tổn thọ chết ấy ~~~~!!!”
“ Đúng thế Tín nhi, đừng làm Lâm huynh đệ khó xử ~~!!”
“ Hạo Tín, mau đứng dậy đi. Và cũng đừng nên quá đau buồn nữa, phàm là người tu luyện, khi bước trên con đường này, ít ra cũng phải mang sẵn tâm lý có thể hy sinh bất kỳ lúc nào, tuy Lâm huynh đệ có lỗi trong việc này, nhưng anh ta đã chủ động tạ lỗi và sẵn sàng chịu tội với đệ, ngoài ra còn mang thi thể của Tiểu Lâm quay về, nếu như là người vô tình vô nghĩa, thậm chí để mặc thi thể của Tiểu Lâm trở thành điểm tâm của ma thú hoặc phân rã theo năm tháng rồi, hành động chuộc tội và nghĩa cử này nên được dung thứ, và tuy Tiểu Lâm đã hy sinh, nhưng hành động nghĩa cử của nó đã làm rạng danh gia tộc của chúng ta, quả không hổ danh là con cháu của nhà họ Xích.”
“ Đúng, đúng, nhà họ Xích của chúng ta lấy hai chữ “ Trung và nghĩa” để làm phương châm sống. Trung với gia tộc, nghĩa với người thân bạn bè của mình, Tiểu Lâm đã hoàn toàn phát huy được hành cử cao thượng đó, nó chính là tấm gương sáng để con cháu trong gia tộc noi theo. Lão phu đã quyết định rồi, trong cuộc họp gia tộc cuối năm này, sẽ đích thân tuyên dương Tiểu Lâm trước toàn gia tộc.”
Mới vài phút trước Xích Trung Nghĩa hận không thể một tay vỗ chết tên con cháu bất hiếu ngu xuẩn này, nhưng lúc này cảm thấy hài lòng vô cùng trước hành động của Xích Hạo Nghiên, thậm chí trong đầu đã xuất hiện quyết định sau này phải nâng đỡ thằng cháu ruột này nhiều hơn nữa, đồng thời hứa hẹn sẽ nêu tên của Xích Tiểu Lâm cho cả gia tộc lấy làm gương.
Thông minh đấy ~~!! Xích Trung Nghĩa làm thế sẽ càng khiến Dương Kiệt cảm thấy có lỗi với nhà họ Xích, và khi nhà họ Xích có bất kỳ yêu cầu gì, chỉ cần không quá đáng, chắc chắn anh ta sẽ phải đáp ứng bằng mọi giá, không phải sao??
Chỉ là không biết hành động của Xích Hạo Tín là vô tình hay cố ý nhỉ???
Dưới sự khuyên bảo của Xích Trung Nghĩa và Xích Hạo Nghiên, Xích Hạo Tín mang theo vẻ mệt mỏi từ từ đứng dậy, không thèm quan tâm tới những người có mặt ở đây nữa, bước tới bên cạnh quan tài và vợ của mình, cả hai ôm chặt vào nhau bật khóc đầy bi thương.
Không ai dám trách cứ hay ý kiến trước hành động này của Xích Hạo Tín cả, thậm chí im lặng đứng sang một bên tránh ảnh hưởng tới hai vợ chồng đang chìm đắm trong đau khổ tột cùng này.
“ Xích gia chủ, mặc dù hơi khó nói và quá đáng, nhưng hậu bối xin phép được mạo muội đặt ra một yêu cầu ạ.”
“ Ồ, Lâm huynh đệ cứ nói thử xem, nếu như không quá khó khăn, chúng tôi cũng mong có thể giúp đỡ được cho huynh đệ.”
“ Dạ, là thế này, nếu như có thể … hy vọng Xích gia chủ có thể tổ chức một bữa tang lễ long trọng cho Tiểu Lâm, đó chính là ước nguyện cuối cùng của Tiểu Lâm trước khi nhắm mắt, hy vọng có thể quay trở về quê hương gia tộc của mình an nghỉ ngàn thu. Tất nhiên, mọi chi phí tổ chức tang lễ, hậu bối sẽ ……..” “ Lâm huynh đệ không cần phải nói nữa ~~~~!!!”
Dương Kiệt còn chưa dứt câu, Xích Trung Nghĩa đã lộ ra vẻ mặt đầy phẫn nộ ngắt lời, khiến trong lòng Dương Kiệt lập tức trầm xuống.
Chẳng lẽ ngay cả một tang lễ đối phương cũng không đồng ý tổ chức cho Tiểu Lâm sao???
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK