Đứng trước lời nói của người thuộc hạ thân cận của Diệp Bạc Anh hắn không biết nói sao, bởi nó hoàn toàn đúng.
Để có thể sánh vai cùng cô hắn đã lao đầu vào công việc, từ sáng đến đêm mới về nhà và đôi khi hắn ở lại luôn nơi làm việc của mình.
Công việc của hắn cũng bắt đầu lên như diều gặp gió không ai cản kịp. Trước kia thương hiệu của hắn chỉ có ở một vài nước nhưng giờ đây chín mươi phần trăm đều có mặt trên các nước.
Thời gian cũng vì thế mà trôi qua rất nhanh. Hắn điên cuồng làm việc là để tạm thời quên đi Diệp Bạc Anh. Hắn luôn làm cho mình trong trạng thái bận rộn nhất có thể.
Ting! Ting! Ting!
Có một tin nhắn trong gmail mà hắn đã lâu không sử dụng dòng tin nhắn đến không rõ địa chỉ nội dung ngắn gọn đến mức khó tin.
" Gửi đến vị y sư. Tôi cần ngài. ".
Nhạc Tư Nhẫn liếc mắt qua rồi nhấn xoá.
Ting! Ting!
" Địa chỉ Xxxxxx. Nếu ngài đồng ý 12 giờ đêm nay tôi sẽ đón ngài "
Hắn tiếp tục nhấn xoá nhưng lại cảm thấy không đúng lắm. Cách hành văn này rất quen, là ai sử dụng cách viết này nghỉ.
Người có thể ăn nói trống không với hắn chỉ có vợ hắn Diệp Bạc Anh.
Số tiền họ bỏ ra cho hắn hơn cả chục số không cho đến khi chữa khỏi cho họ. Một số tiền không nhỏ có thể mua vài căn biệt phủ xa hoa ở nhưng nơi đắt giá chỏ trong một tháng nếu thời gian dài có thể để tích cóp ăn chơi hết đời vẫn còn dư.
Thôi thì tiền nhiều như thế hắn cũng nên thử một phen. Thật may hắn nhớ địa điểm hẹn, ngay lập tức hắn chuẩn bị mọi thứ để rời đi không quên báo lại cho gia đình hắn một tiếng.12 giờ đêm ~
Từng đợt gió to thổi mạnh như một hất văng mọi thứ đi. Bên bờ biển trong màn đêm tối mặt biển giống như một con quái vật muốn nuốt trọn mọi thứ tiến lại gần nó.
Nhạc Tư Nhẫn bắt xe đi đến địa điểm hẹn, tại đó hai người mặc đồ đen đang đứng đợi bên cạnh chiếc trực thăng. Hắn liếc mắt nhìn thấy số của máy bay có màu đỏ trong lòng hắn có chút hụt hẫng.
Chuyến bay kéo dài 10 tiếng. Những tia sáng đầu tiên của bình minh chiếu rõ qua ô cửa kính máy bay trước mắt hắn là cả một toà thành lâu đài khuôn viên rộng đến vào triệu mét chính giữa là toà lâu đài to nhất kế bên là hai toà lâu đài to cũng chẳng kém cạnh gì nhưng sang trọng nhất lại là toà lâu đài nhỏ nằm ven biển, toà lâu đài được dát vàng và trang trí bằng đá quý và kim cương.
Khuôn viên vườn trồng toàn hoa hồng nhung đỏ quanh năm khoe sắc nhìn từ trên xuống không khác gì một biển đỏ.
" Căn biệt thự này chính là người ngài cần khám và chăm sóc. "
Toà lâu đài tuy sang trọng và đẹp đẽ nhất tuy nhiên lại có sự u ám và lãnh lẽo phảng phất.
Chiếc trực thăng hạ cách ở sân cách đó không xa. Nhạc Tư Nhẫn được hai người hộ tống dẫn đường đến toà lâu đài.
Người đón tiếp là một nam quản gia đã đứng tuổi cùng người hầu.
" Chào ngài Simon! Tôi là Ahan quản gia của toà lâu đài kim ngân. Tôi đã nghe ngài đến đây thế chúng tôi sẽ là những người phục vụ ngài. Mong ngài hãy coi đây như là nhà có gì không hài lòng ngài hãy nói. "
Nhạc Tư Nhẫn gật đầu thầm quan sát mọi thứ xung quanh.
Quản gia dẫn hắn đi vào ngay tại sảnh chính hắn choáng ngợp trước sự xa xỉ toàn bộ đèn chùm được làm bằng pha lê những khung tranh được làm từ vàng và bạc còn được trang trí thêm đá quý.
Cầu thang được làm từ những loại gỗ quý hiếm và mạ vàng. Cho thấy chủ nhân của căn nhà vô cùng giàu có và sống xa xỉ.
" Bây giờ ngài muốn nghỉ ngơi hay ăn trước. " Quản gia Ahan dẫn hắn đến phòng nghỉ dành cho khách.
Căn phòng dành cho khách cũng rất sang trọng nhưng hắn lại cảm thấy có chút quen thuộc.
Để có thể sánh vai cùng cô hắn đã lao đầu vào công việc, từ sáng đến đêm mới về nhà và đôi khi hắn ở lại luôn nơi làm việc của mình.
Công việc của hắn cũng bắt đầu lên như diều gặp gió không ai cản kịp. Trước kia thương hiệu của hắn chỉ có ở một vài nước nhưng giờ đây chín mươi phần trăm đều có mặt trên các nước.
Thời gian cũng vì thế mà trôi qua rất nhanh. Hắn điên cuồng làm việc là để tạm thời quên đi Diệp Bạc Anh. Hắn luôn làm cho mình trong trạng thái bận rộn nhất có thể.
Ting! Ting! Ting!
Có một tin nhắn trong gmail mà hắn đã lâu không sử dụng dòng tin nhắn đến không rõ địa chỉ nội dung ngắn gọn đến mức khó tin.
" Gửi đến vị y sư. Tôi cần ngài. ".
Nhạc Tư Nhẫn liếc mắt qua rồi nhấn xoá.
Ting! Ting!
" Địa chỉ Xxxxxx. Nếu ngài đồng ý 12 giờ đêm nay tôi sẽ đón ngài "
Hắn tiếp tục nhấn xoá nhưng lại cảm thấy không đúng lắm. Cách hành văn này rất quen, là ai sử dụng cách viết này nghỉ.
Người có thể ăn nói trống không với hắn chỉ có vợ hắn Diệp Bạc Anh.
Số tiền họ bỏ ra cho hắn hơn cả chục số không cho đến khi chữa khỏi cho họ. Một số tiền không nhỏ có thể mua vài căn biệt phủ xa hoa ở nhưng nơi đắt giá chỏ trong một tháng nếu thời gian dài có thể để tích cóp ăn chơi hết đời vẫn còn dư.
Thôi thì tiền nhiều như thế hắn cũng nên thử một phen. Thật may hắn nhớ địa điểm hẹn, ngay lập tức hắn chuẩn bị mọi thứ để rời đi không quên báo lại cho gia đình hắn một tiếng.12 giờ đêm ~
Từng đợt gió to thổi mạnh như một hất văng mọi thứ đi. Bên bờ biển trong màn đêm tối mặt biển giống như một con quái vật muốn nuốt trọn mọi thứ tiến lại gần nó.
Nhạc Tư Nhẫn bắt xe đi đến địa điểm hẹn, tại đó hai người mặc đồ đen đang đứng đợi bên cạnh chiếc trực thăng. Hắn liếc mắt nhìn thấy số của máy bay có màu đỏ trong lòng hắn có chút hụt hẫng.
Chuyến bay kéo dài 10 tiếng. Những tia sáng đầu tiên của bình minh chiếu rõ qua ô cửa kính máy bay trước mắt hắn là cả một toà thành lâu đài khuôn viên rộng đến vào triệu mét chính giữa là toà lâu đài to nhất kế bên là hai toà lâu đài to cũng chẳng kém cạnh gì nhưng sang trọng nhất lại là toà lâu đài nhỏ nằm ven biển, toà lâu đài được dát vàng và trang trí bằng đá quý và kim cương.
Khuôn viên vườn trồng toàn hoa hồng nhung đỏ quanh năm khoe sắc nhìn từ trên xuống không khác gì một biển đỏ.
" Căn biệt thự này chính là người ngài cần khám và chăm sóc. "
Toà lâu đài tuy sang trọng và đẹp đẽ nhất tuy nhiên lại có sự u ám và lãnh lẽo phảng phất.
Chiếc trực thăng hạ cách ở sân cách đó không xa. Nhạc Tư Nhẫn được hai người hộ tống dẫn đường đến toà lâu đài.
Người đón tiếp là một nam quản gia đã đứng tuổi cùng người hầu.
" Chào ngài Simon! Tôi là Ahan quản gia của toà lâu đài kim ngân. Tôi đã nghe ngài đến đây thế chúng tôi sẽ là những người phục vụ ngài. Mong ngài hãy coi đây như là nhà có gì không hài lòng ngài hãy nói. "
Nhạc Tư Nhẫn gật đầu thầm quan sát mọi thứ xung quanh.
Quản gia dẫn hắn đi vào ngay tại sảnh chính hắn choáng ngợp trước sự xa xỉ toàn bộ đèn chùm được làm bằng pha lê những khung tranh được làm từ vàng và bạc còn được trang trí thêm đá quý.
Cầu thang được làm từ những loại gỗ quý hiếm và mạ vàng. Cho thấy chủ nhân của căn nhà vô cùng giàu có và sống xa xỉ.
" Bây giờ ngài muốn nghỉ ngơi hay ăn trước. " Quản gia Ahan dẫn hắn đến phòng nghỉ dành cho khách.
Căn phòng dành cho khách cũng rất sang trọng nhưng hắn lại cảm thấy có chút quen thuộc.