Diệp Bạc Anh về phòng liền lập tức nôn hết những gì vừa ăn vào nhà về sinh. Trên đời này cô ghét nhất là đồ sống và máu động vật.
" Chị " Diệp Chấn Phong ló đầu vào phòng cô.
" Vào đi! " Diệp Bạc Anh cười vỗ vỗ vào chỗ trống bên cạnh.
" Chị không sao chứ! Em mang ít hoa quả chị thích nhất là táo và nho này.’’
" Cảm ơn em nha "
Diệp Bạc Anh ăn rất ngon miệng chẳng mấy chốc đã hết hai quả táo và một chùm nho.
" Chị ơi! Chị định ở đây bao lâu? "
" Một tháng! "
" Chị đi đem em đi cùng nhé! "
" Được! " lần này cô về mục đích là để đưa em trai rời đi sau đó cô quay lại thanh trừ một loạt, nhất định không được để em trai thấy cảnh đầu rơi máu chảy.
" Vậy thôi em về phòng đây.’’
" Được em về đi ‘’ Diệp Bạc Anh vẫy vẫy tay chào tạm biệt.
Sáng hôm sau, tiếng hét thất thanh của của một nữ giúp việc mới vào làm.
Á! Aaaaa
Diệp Bạc Anh đầu tóc lộn xộn đi ra ngoài nhìn xuống tầng máu tươi vẫn còn chưa khô chảy ra từ thi thể những tên sát thủ.
Giọng nói khàn khàn mang theo sự khó chịu
" Con nhỏ kia! Mày trán sống rồi sao? " Diệp Khương Hoàng đi đến bóp cổ cô hầu, cảm nhận được ánh nhìn hân ngẩn đầu lên thấy cô liền thả người đi
" Chậc! Cút "
Diệp Bạc Anh cười nhìn hắn " Sao thế? Anh sợ em bẩn mắt à? "
Diệp Khương Hoàng cười như không cười đáp lại " Có lẽ thế! "
Cô không do dự chống tay lên lan can nhảy xuống, hắn thấy cô nhảy xuống liền chạy ra giang tay đỡ lấy cô.
" Em làm gì vậy? " giọng nói mang theo ba phần bất lực bảy phần cưng chiều.
Diệp Bạc Anh cụm đầu hắn cười toe toét " Hì hì! Em biết anh sẽ đỡ anh mà.’’
Đây là người thứ hai luôn giúp đỡ cô. Hắn tuy là anh trai cùng cha khác mẹ che chở bảo vệ cô giống như anh trai ruột vậy.
" Hầy! Em thật biết cách khiến cho người ta lo lắng mà! "
Hắn đặt cô xuống một cách nhẹ nhàng nhất có thể giống như cô là búp bê thủy tinh vậy.
" Anh mới từ sân thể dục về đấy à? "
" Ừ! "
Diệp Khương Hoàng vuốt tóc lại mái tóc bị rối tinh còn chưa kịp chải đầu này.
" Đêm qua có lẽ là một đêm dài nhỉ? "
Hắn bổ sung thêm một cậu " với mấy thằng ngu không biết điều."
" Đừng nhìn nữa bẩn mắt em đấy. Lên tầng thay đồ rồi ra ngoài ăn sáng đi tiện thể gọi luôn Chấn Phong dậy nữa.’’
" Vâng " Diệp Bạc Anh ngoan ngoãn làm theo lời hắn.
~ 30 phút sau ~
Diệp Bạc Anh và Diệp Chấn Phong đã xuống sảnh con hắc mã đã chờ trước cửa. Diệp Khương Hoàng hạ tấm kính xe xuống nghiêng đầu ý chỉ lên xe đi.
" Anh hai buổi sáng tốt lành.’’ Diệp Chấn Phong cười ngồi ghế phụ.
" Buổi sáng tốt lành.’’ Diệp Khương Hoàng cười nhìn cậu nhóc.
Ba anh em họ đi ăn sáng rất đơn giải sau đó thì đi tán ngẫu ở trung tâm thương mại.
" Tối nay có tiệc bắt buộc chúng ta phải đi đó hai đứa đều phải đi đã chuẩn bị gì chưa? " Diệp Khương Hoàng nhìn qua kính chiếu hậu.
" Có hả? " Diệp Bạc Anh khinh ngạc ngán ngẩm.
" Chưa chuẩn bị gì sao? Vậy giờ đi cũng chưa muộn ‘’ Diệp Khương Hoàng nhấc máy gọi cho trợ lý đắc lực mình.
…****************…
~ 20 giờ ~
Tại du thuyền hạng sang
Nơi đây tụ tập những người nổi tiếng từ diễn viên, nghệ sĩ, nhạc sĩ, doanh nhân thành đạt đến các gia tộc lớn hàng đầu một tay có thể làm lay chuyển thế giới.
Ba người họ vừa bước vào đã chiếm chọn mọi ánh nhìn.
Diệp Bạc Anh mặc chiếc váy đen ôm trọn ba vòng, khoét sâu xuống phần ngực, …
Diệp Khương Hoàng mặc một bộ vest cùng màu với bộ váy của cô trông anh khác hẳn với dáng vẻ thường ngày, chững trạc, uy nghiêm khiến một khí thế bức người tỏa ra.
Diệp Chấn Phong không thích mặc mấy đồ gò bó vì thế cậu chọn áo cổ lọ và chiếc áo khoác bò màu xanh quần áo và giày cùng màu đen.
Ngay lập tức có vô số người đi đến làm quen nhưng Diệp Khương Hoàng và Diệp Chấn Phong vốn là kẻ lười nói nhìn người bằng nửa con mắt nên vì thế mà trách nhiệm ngoại giao đổ dồn lên Diệp Bạc Anh.
" Chào Diệp tiểu thư! Lâu lắm rồi mới thấy cô xuất hiện ở đây, dạo này cô khỏe chứ? "
" Cảm ơn Trạch thiếu gia đã quan tâm, tôi khỏe chỉ là dạo gần đây đang bận vài vụ làm ăn thôi.’’
" Haahhaa! Làm gì thì cô cũng nên giữ gìn sức khoe trông cô gầy quá.’’
" Được! Cảm ơn đã nhắc nhở! Tôi kính anh một ly ‘’ Diệp Bạc Anh cười lấy một ly tuwg phục vụ đưa cho Trạch thiếu gia.
" Nào uống cạn nhé! " Trạch thiếu gia cười giơ tay ra bắt lấy tay cô, còn nhé cho cô một mẩu giấy rồi rời đi.
Cậu ta là bạn làm ăn trên thương trường đáng tin cậy của cô vì thế mà không thể tùy tiện được.
" Cô nương Diệp đây ngày càng xinh! Nào tôi mời! " Trương Bạch niềm nở mời rượu cô.
Diệp Bạc Anh nhận lấy ly rượu uống một nửa " Trương tiên sinh đây là có chuyện gì vậy nói tôi nghe đi. "
" Công việc bận rộn đến mấy cũng đừng quên chúng tôi chứ! Dạo này xuất khẩu giảm quá.’’
" Haahaa! Trương bá nói hài ghê, chuyện làm ăn của bá sao tôi biết được. "
Diệp Khương Hoàng đi đến dùng ánh mắt lạnh lẽo nhìn tên đàn ông gần năm chục tuổi đang sấn sổ tới em mình trông ông ta như con lợn quay vậy.
" Chị " Diệp Chấn Phong ló đầu vào phòng cô.
" Vào đi! " Diệp Bạc Anh cười vỗ vỗ vào chỗ trống bên cạnh.
" Chị không sao chứ! Em mang ít hoa quả chị thích nhất là táo và nho này.’’
" Cảm ơn em nha "
Diệp Bạc Anh ăn rất ngon miệng chẳng mấy chốc đã hết hai quả táo và một chùm nho.
" Chị ơi! Chị định ở đây bao lâu? "
" Một tháng! "
" Chị đi đem em đi cùng nhé! "
" Được! " lần này cô về mục đích là để đưa em trai rời đi sau đó cô quay lại thanh trừ một loạt, nhất định không được để em trai thấy cảnh đầu rơi máu chảy.
" Vậy thôi em về phòng đây.’’
" Được em về đi ‘’ Diệp Bạc Anh vẫy vẫy tay chào tạm biệt.
Sáng hôm sau, tiếng hét thất thanh của của một nữ giúp việc mới vào làm.
Á! Aaaaa
Diệp Bạc Anh đầu tóc lộn xộn đi ra ngoài nhìn xuống tầng máu tươi vẫn còn chưa khô chảy ra từ thi thể những tên sát thủ.
Giọng nói khàn khàn mang theo sự khó chịu
" Con nhỏ kia! Mày trán sống rồi sao? " Diệp Khương Hoàng đi đến bóp cổ cô hầu, cảm nhận được ánh nhìn hân ngẩn đầu lên thấy cô liền thả người đi
" Chậc! Cút "
Diệp Bạc Anh cười nhìn hắn " Sao thế? Anh sợ em bẩn mắt à? "
Diệp Khương Hoàng cười như không cười đáp lại " Có lẽ thế! "
Cô không do dự chống tay lên lan can nhảy xuống, hắn thấy cô nhảy xuống liền chạy ra giang tay đỡ lấy cô.
" Em làm gì vậy? " giọng nói mang theo ba phần bất lực bảy phần cưng chiều.
Diệp Bạc Anh cụm đầu hắn cười toe toét " Hì hì! Em biết anh sẽ đỡ anh mà.’’
Đây là người thứ hai luôn giúp đỡ cô. Hắn tuy là anh trai cùng cha khác mẹ che chở bảo vệ cô giống như anh trai ruột vậy.
" Hầy! Em thật biết cách khiến cho người ta lo lắng mà! "
Hắn đặt cô xuống một cách nhẹ nhàng nhất có thể giống như cô là búp bê thủy tinh vậy.
" Anh mới từ sân thể dục về đấy à? "
" Ừ! "
Diệp Khương Hoàng vuốt tóc lại mái tóc bị rối tinh còn chưa kịp chải đầu này.
" Đêm qua có lẽ là một đêm dài nhỉ? "
Hắn bổ sung thêm một cậu " với mấy thằng ngu không biết điều."
" Đừng nhìn nữa bẩn mắt em đấy. Lên tầng thay đồ rồi ra ngoài ăn sáng đi tiện thể gọi luôn Chấn Phong dậy nữa.’’
" Vâng " Diệp Bạc Anh ngoan ngoãn làm theo lời hắn.
~ 30 phút sau ~
Diệp Bạc Anh và Diệp Chấn Phong đã xuống sảnh con hắc mã đã chờ trước cửa. Diệp Khương Hoàng hạ tấm kính xe xuống nghiêng đầu ý chỉ lên xe đi.
" Anh hai buổi sáng tốt lành.’’ Diệp Chấn Phong cười ngồi ghế phụ.
" Buổi sáng tốt lành.’’ Diệp Khương Hoàng cười nhìn cậu nhóc.
Ba anh em họ đi ăn sáng rất đơn giải sau đó thì đi tán ngẫu ở trung tâm thương mại.
" Tối nay có tiệc bắt buộc chúng ta phải đi đó hai đứa đều phải đi đã chuẩn bị gì chưa? " Diệp Khương Hoàng nhìn qua kính chiếu hậu.
" Có hả? " Diệp Bạc Anh khinh ngạc ngán ngẩm.
" Chưa chuẩn bị gì sao? Vậy giờ đi cũng chưa muộn ‘’ Diệp Khương Hoàng nhấc máy gọi cho trợ lý đắc lực mình.
…****************…
~ 20 giờ ~
Tại du thuyền hạng sang
Nơi đây tụ tập những người nổi tiếng từ diễn viên, nghệ sĩ, nhạc sĩ, doanh nhân thành đạt đến các gia tộc lớn hàng đầu một tay có thể làm lay chuyển thế giới.
Ba người họ vừa bước vào đã chiếm chọn mọi ánh nhìn.
Diệp Bạc Anh mặc chiếc váy đen ôm trọn ba vòng, khoét sâu xuống phần ngực, …
Diệp Khương Hoàng mặc một bộ vest cùng màu với bộ váy của cô trông anh khác hẳn với dáng vẻ thường ngày, chững trạc, uy nghiêm khiến một khí thế bức người tỏa ra.
Diệp Chấn Phong không thích mặc mấy đồ gò bó vì thế cậu chọn áo cổ lọ và chiếc áo khoác bò màu xanh quần áo và giày cùng màu đen.
Ngay lập tức có vô số người đi đến làm quen nhưng Diệp Khương Hoàng và Diệp Chấn Phong vốn là kẻ lười nói nhìn người bằng nửa con mắt nên vì thế mà trách nhiệm ngoại giao đổ dồn lên Diệp Bạc Anh.
" Chào Diệp tiểu thư! Lâu lắm rồi mới thấy cô xuất hiện ở đây, dạo này cô khỏe chứ? "
" Cảm ơn Trạch thiếu gia đã quan tâm, tôi khỏe chỉ là dạo gần đây đang bận vài vụ làm ăn thôi.’’
" Haahhaa! Làm gì thì cô cũng nên giữ gìn sức khoe trông cô gầy quá.’’
" Được! Cảm ơn đã nhắc nhở! Tôi kính anh một ly ‘’ Diệp Bạc Anh cười lấy một ly tuwg phục vụ đưa cho Trạch thiếu gia.
" Nào uống cạn nhé! " Trạch thiếu gia cười giơ tay ra bắt lấy tay cô, còn nhé cho cô một mẩu giấy rồi rời đi.
Cậu ta là bạn làm ăn trên thương trường đáng tin cậy của cô vì thế mà không thể tùy tiện được.
" Cô nương Diệp đây ngày càng xinh! Nào tôi mời! " Trương Bạch niềm nở mời rượu cô.
Diệp Bạc Anh nhận lấy ly rượu uống một nửa " Trương tiên sinh đây là có chuyện gì vậy nói tôi nghe đi. "
" Công việc bận rộn đến mấy cũng đừng quên chúng tôi chứ! Dạo này xuất khẩu giảm quá.’’
" Haahaa! Trương bá nói hài ghê, chuyện làm ăn của bá sao tôi biết được. "
Diệp Khương Hoàng đi đến dùng ánh mắt lạnh lẽo nhìn tên đàn ông gần năm chục tuổi đang sấn sổ tới em mình trông ông ta như con lợn quay vậy.