Ngay sau ngày hôm đó Nhạc Tư Nhẫn đã lên kế hoạch chuẩn bị cho hôn lễ đầu tiên là đi đăng kí kết hôn.
Tại trụ sở Nhạc Tư Nhẫn còn khẩn trương hơn cả người làm ở đó khiến nhân viên ở đó đều lén cười.
Duy chỉ có Diệp Bạc Anh là không nhanh không chậm làm thủ tục.
Cô nhân viên phụ trách cho hai người họ đưa tờ đăng kí kết hôn cho Nhạc Tư Nhẫn kí vào trong khi đó Diệp Bạc Anh cũng kí vào giấy đăng kí.
Kí xong cô đưa cho Nhạc Tư Nhẫn khiến anh ngớ người một lúc sau thì hoảng loạn chân tay anh luống cuống giọng nói mang vài phần hoảng sợ.
Nhìn biểu cảm trên gương mặt của Nhạc Tư Nhẫn khiến cô bất giác bật cười. Tiếng cười lanh lảnh như chuông gió khiến người nghe chìm đắm trong tiếng cười.
Thu lại tiếng cười Diệp Bạc Anh nhìn cô nhân viên đang ngẩn ngơ nhìn cô hồi lâu mới ý thức được công việc của mình cô nhân viên cuống cuồng giải thích " Nhạc tổng không vó chuyện gì to tát đâu, tờ này chúng tôi sẽ hủy nên Nhạc tổng cứ yên tâm "
Nghe được những lời này Nhạc Tư Nhẫn mới trút bỏ được nỗi lo lắng trong lòng.
....
Bước ra khỏi cục dân chính nhìn cuốn sổ đỏ trong tay cả Nhạc Tư Nhẫn và Diệp Bạc Anh đều không thể tin được giờ họ đã là vợ chồng.
Địa điểm tiếp theo mà hai người phải tới đó là tiệm váy cưới. Vừa bước chân xuống xe đã có nhân viên chạy đến mở cửa xe cho cô.
Nơi đây tông màu chủ đạo là màu trắng càng khiến cho nơi này trở nên sang trọng.
Khi nhân viên nhìn thấy cô thì đã ngẩn người một lúc nhìn cô rồi đỏ mặt lên bởi đây là lần đầu tiên cô ấy thấy người đẹp như vậy còn đẹp hơn cả minh tinh hạng nhất.
Diệp Bạc Anh liếc nhìn những chiếc váy rồi quay sang nhìn Nhạc Tư Nhẫn.
Nhạc Tư Nhẫn cảm nhận được ánh mắt của cô liền quay qua " Em cần gì sao? "
" Em muốn mặc trang phục truyền thống của nơi này trong ngày cưới " Diệp Bạc Anh túm nhẹ gấu áo giật giật nhẹ, ngước đôi mắt long lanh màu đỏ nhìn Nhạc Tư Nhẫn.
Nhạc Tư Nhẫn khẽ cười rồi xoa xoa đầu cô " Được tất cả nghe theo ý em "
Nhân viên nghe xong nhanh chóng dẫn cô và Nhạc Tư Nhẫn đến phòng váy cưới truyền thống.
Khác hẳn với tầng dưới tông màu chủ đạo là trắng thì tầng này tông màu chủ đạo là đỏ. Diệp Bạc Anh tùy ý chỉ vào một bộ nhân viên nữ hiểu ý nhanh chóng lấy nó vào đưa cô đi thử " Mời cô đi hướng này "
Có một điều mà Diệp Bạc Anh không ngờ đến là những trang phục này còn rắc rối hơn cả trang phục châu âu. Cô không biết là nên khóc hay nên cười nữa đành nuốt nước mắt vào trong, nở nụ cười bước ra ngoài.
Nhạc Tư Nhẫn ngẩn người khi thấy Diệp Bạc Anh lúc này cô không khác gì tiên nữ trên trời bộ trang phục đỏ tôn nên làn da trắng non mềm mại giống như chỉ cần chạm nhẹ liền vỡ vụn ra vậy.
" Đẹp không? " Diệp Bạc Anh nhẹ nhàng xoay một vòng.
Nhạc Tư Nhẫn gật đầu lia lịa mặt có chút ửng đỏ.
Thực ra Nhạc Tư Nhẫn cũng rất đẹp trong trang phục truyền thống khiến cô nhớ đến người yêu đã mất của mình khiến lòng cô đau nhói. Diệp Bạc Anh đi đến chỉnh lại cổ áo nhẹ nhàng nói " Anh cũng rất đẹp "
Nhạc Tư Nhẫn đỏ mặt quay đi!
Chỉ là một câu khen cửa miệng cũng khiến Nhạc Tư Nhẫn đỏ mặt ngại ngùng.
Thử thêm vài bộ nữa khiến cho Diệp Bạc Anh muốn bốc khói khỏi nơi này. Cô nằm dài trên ghế thở dài.
Nhạc Tư Nhẫn đi đến trên tay cầm một cốc trà lạnh dí vào mặt cô.
A!
Diệp Bạc Anh ngỡ ngàng đón lấy ly nước.
" Uống đi! Ngày hôm nay em vất vả rồi. Nghỉ ngơi một lúc rồi về nhé " Nhạc Tư Nhẫn ngồi cạnh cô uống nước.
Diệp Bạc Anh nhìn ly nước trong tay trầm ngâm một lúc mới uống. Thấy sắc mặt cô hơi nhợt nhạt Nhạc Tư Nhẫn lo lắng nhìn cô
Cảm nhận được ánh mắt Diệp Bạc Anh quay đầu lại nhìn Nhạc Tư Nhẫn " Em ổn, chúng ta về thôi "
Nhạc Tư Nhẫn cùng cô ra về.
.....
Sắc trời ngày một tối, người đi đường cũng vội vàng hơn, đường phố cũng đông hơn. Ai ai cũng hối hả đi về nhà. Diệp Bạc Anh có chút chạnh lòng đôi mắt nhìn xa xăm vô định có chút mơ hồ.
Thời gian vẫn trôi, con người ai ai cũng vội vã, hối hả với cuộc sống không ai có thời gian để quan tâm đến cuộc sống của người khác. Dù có quan tâm cũng chỉ là sự thương hại hoặc vùng lắm là đồng cảm. Vậy mà giữa dòng người cô lại gặp được người yêu cô thương cô vô điều kiện nhưng giống như người mơ gặp mộng tỉnh mộng mới biết hóa mộng tưởng.
Dù biết là thế nhưng vẫn đau, càng nghĩ càng đau không nhịn được mà nước mắt cứ thế lã chã rơi.
Nhạc Tư Nhẫn quay sang nhìn Diệp Bạc Anh bất ngờ thấy cô khóc, anh đánh xe vào bên lề đường hốt hoảng lấy khăn giấy lau nước mắt cho cô " Tiểu Anh! Em sao thế? Đau ở đâu hả? "
Diệp Bạc Anh gượng ép cười gạt tay Nhạc Tư Nhẫn ra nhận khăn giấy trong tay anh " Không sao, tôi ổn, bụi bay vào mắt nên khóc thôi "
Nhạc Tư Nhẫn bán tín bán nghi nhưng cũng đành gật đầu cho qua.
Tại trụ sở Nhạc Tư Nhẫn còn khẩn trương hơn cả người làm ở đó khiến nhân viên ở đó đều lén cười.
Duy chỉ có Diệp Bạc Anh là không nhanh không chậm làm thủ tục.
Cô nhân viên phụ trách cho hai người họ đưa tờ đăng kí kết hôn cho Nhạc Tư Nhẫn kí vào trong khi đó Diệp Bạc Anh cũng kí vào giấy đăng kí.
Kí xong cô đưa cho Nhạc Tư Nhẫn khiến anh ngớ người một lúc sau thì hoảng loạn chân tay anh luống cuống giọng nói mang vài phần hoảng sợ.
Nhìn biểu cảm trên gương mặt của Nhạc Tư Nhẫn khiến cô bất giác bật cười. Tiếng cười lanh lảnh như chuông gió khiến người nghe chìm đắm trong tiếng cười.
Thu lại tiếng cười Diệp Bạc Anh nhìn cô nhân viên đang ngẩn ngơ nhìn cô hồi lâu mới ý thức được công việc của mình cô nhân viên cuống cuồng giải thích " Nhạc tổng không vó chuyện gì to tát đâu, tờ này chúng tôi sẽ hủy nên Nhạc tổng cứ yên tâm "
Nghe được những lời này Nhạc Tư Nhẫn mới trút bỏ được nỗi lo lắng trong lòng.
....
Bước ra khỏi cục dân chính nhìn cuốn sổ đỏ trong tay cả Nhạc Tư Nhẫn và Diệp Bạc Anh đều không thể tin được giờ họ đã là vợ chồng.
Địa điểm tiếp theo mà hai người phải tới đó là tiệm váy cưới. Vừa bước chân xuống xe đã có nhân viên chạy đến mở cửa xe cho cô.
Nơi đây tông màu chủ đạo là màu trắng càng khiến cho nơi này trở nên sang trọng.
Khi nhân viên nhìn thấy cô thì đã ngẩn người một lúc nhìn cô rồi đỏ mặt lên bởi đây là lần đầu tiên cô ấy thấy người đẹp như vậy còn đẹp hơn cả minh tinh hạng nhất.
Diệp Bạc Anh liếc nhìn những chiếc váy rồi quay sang nhìn Nhạc Tư Nhẫn.
Nhạc Tư Nhẫn cảm nhận được ánh mắt của cô liền quay qua " Em cần gì sao? "
" Em muốn mặc trang phục truyền thống của nơi này trong ngày cưới " Diệp Bạc Anh túm nhẹ gấu áo giật giật nhẹ, ngước đôi mắt long lanh màu đỏ nhìn Nhạc Tư Nhẫn.
Nhạc Tư Nhẫn khẽ cười rồi xoa xoa đầu cô " Được tất cả nghe theo ý em "
Nhân viên nghe xong nhanh chóng dẫn cô và Nhạc Tư Nhẫn đến phòng váy cưới truyền thống.
Khác hẳn với tầng dưới tông màu chủ đạo là trắng thì tầng này tông màu chủ đạo là đỏ. Diệp Bạc Anh tùy ý chỉ vào một bộ nhân viên nữ hiểu ý nhanh chóng lấy nó vào đưa cô đi thử " Mời cô đi hướng này "
Có một điều mà Diệp Bạc Anh không ngờ đến là những trang phục này còn rắc rối hơn cả trang phục châu âu. Cô không biết là nên khóc hay nên cười nữa đành nuốt nước mắt vào trong, nở nụ cười bước ra ngoài.
Nhạc Tư Nhẫn ngẩn người khi thấy Diệp Bạc Anh lúc này cô không khác gì tiên nữ trên trời bộ trang phục đỏ tôn nên làn da trắng non mềm mại giống như chỉ cần chạm nhẹ liền vỡ vụn ra vậy.
" Đẹp không? " Diệp Bạc Anh nhẹ nhàng xoay một vòng.
Nhạc Tư Nhẫn gật đầu lia lịa mặt có chút ửng đỏ.
Thực ra Nhạc Tư Nhẫn cũng rất đẹp trong trang phục truyền thống khiến cô nhớ đến người yêu đã mất của mình khiến lòng cô đau nhói. Diệp Bạc Anh đi đến chỉnh lại cổ áo nhẹ nhàng nói " Anh cũng rất đẹp "
Nhạc Tư Nhẫn đỏ mặt quay đi!
Chỉ là một câu khen cửa miệng cũng khiến Nhạc Tư Nhẫn đỏ mặt ngại ngùng.
Thử thêm vài bộ nữa khiến cho Diệp Bạc Anh muốn bốc khói khỏi nơi này. Cô nằm dài trên ghế thở dài.
Nhạc Tư Nhẫn đi đến trên tay cầm một cốc trà lạnh dí vào mặt cô.
A!
Diệp Bạc Anh ngỡ ngàng đón lấy ly nước.
" Uống đi! Ngày hôm nay em vất vả rồi. Nghỉ ngơi một lúc rồi về nhé " Nhạc Tư Nhẫn ngồi cạnh cô uống nước.
Diệp Bạc Anh nhìn ly nước trong tay trầm ngâm một lúc mới uống. Thấy sắc mặt cô hơi nhợt nhạt Nhạc Tư Nhẫn lo lắng nhìn cô
Cảm nhận được ánh mắt Diệp Bạc Anh quay đầu lại nhìn Nhạc Tư Nhẫn " Em ổn, chúng ta về thôi "
Nhạc Tư Nhẫn cùng cô ra về.
.....
Sắc trời ngày một tối, người đi đường cũng vội vàng hơn, đường phố cũng đông hơn. Ai ai cũng hối hả đi về nhà. Diệp Bạc Anh có chút chạnh lòng đôi mắt nhìn xa xăm vô định có chút mơ hồ.
Thời gian vẫn trôi, con người ai ai cũng vội vã, hối hả với cuộc sống không ai có thời gian để quan tâm đến cuộc sống của người khác. Dù có quan tâm cũng chỉ là sự thương hại hoặc vùng lắm là đồng cảm. Vậy mà giữa dòng người cô lại gặp được người yêu cô thương cô vô điều kiện nhưng giống như người mơ gặp mộng tỉnh mộng mới biết hóa mộng tưởng.
Dù biết là thế nhưng vẫn đau, càng nghĩ càng đau không nhịn được mà nước mắt cứ thế lã chã rơi.
Nhạc Tư Nhẫn quay sang nhìn Diệp Bạc Anh bất ngờ thấy cô khóc, anh đánh xe vào bên lề đường hốt hoảng lấy khăn giấy lau nước mắt cho cô " Tiểu Anh! Em sao thế? Đau ở đâu hả? "
Diệp Bạc Anh gượng ép cười gạt tay Nhạc Tư Nhẫn ra nhận khăn giấy trong tay anh " Không sao, tôi ổn, bụi bay vào mắt nên khóc thôi "
Nhạc Tư Nhẫn bán tín bán nghi nhưng cũng đành gật đầu cho qua.