Một bé gái chừng 5 tuổi có đôi mắt đỏ, tóc trắng đi chân trần chạy dọc hành lang gọi Nhạc Tư Nhẫn.
" Bố ơi! Bố! " Nhạc Uyển Uyển nửa đêm thức giấc không thấy bố đâu liền chạy lạch bạch đi tìm.
Nhạc Tư Nhẫn đang ôm vợ nghe tiếng con gái gọi liền tỉnh dậy ra mở cửa.
" Uyển Uyển con sao thế? "
" Hu … Huuu! Bố bảo bố ngủ với con sao giờ lại ngủ với mẹ rồi. "
‘’ Uyển nhi! Con lớn rồi về phòng ngủ đi.’’ Diệp Bạc Anh ôm eo Nhạc Tư Nhẫn từ đằng sau, còn đang dụi dụi mắt cho tình ngủ.
" Không đâu … Sao mẹ suốt ngày tranh bố với con thế? Con không … chịu đâu. Tối nào… mẹ cũng tranh với con …huuuhh. " Nhạc Uyển Uyển ôm chân Nhạc Tư Nhẫn khóc lớn.
Tình cảnh một lớn một nhỏ ôm chân khiến anh dở khóc dở cười. Cục bông nhỏ nhà anh giống vợ anh y đúc từ ngoại hình đến tính cách. Đặc biệt là tính dính người.
Anh ôm con gái nhỏ vào lòng dỗ dành " Ngoan nào! Ngoan nào! Để bố bảo mẹ cho con mượn bố một lúc nhá. "
Diệp Bạc Anh nghe vậy liền buông tay " Vậy vào đây ngủ luôn đi. "
Nhạc Tư Nhẫn bế con gái vào ngủ cùng.
" Uyển nhi con nằm cạnh mẹ, bố nằm với mẹ ‘’ Diệp Bạc Anh bế con gái từ tay chồng đặt xuống gường nằm bên trái phía ngoài còn cô nằm giữa.
Nhạc Uyển Uyển thấy vậy thì lao chèo vào giữa miệng không ngừng ăn vạ " Bố là của con. Bố là của con mà. Mẹ lớn rồi ngủ một mình đi. " cô bé cố gắng tách mẹ ra khỏi bố.
" Vậy sao? Nhưng bố con là chồng của mẹ và nếu không có mẹ thì không có con đâu nên biết điều ngoan ngoãn nằm bên đó đi.’’ Diệp Bạc Anh chui vào lòng Nhạc Tư Nhẫn
Nghe xong cô bé nước mắt lưng tròng, Diệp Bạc Anh thấy thế liền giở con bài cuối cùng " Muốn có em không? "
Nhạc Uyển Uyển luôn muốn có em nhưng nói thế nào mẹ cũng không chịu sinh cho cô bé dù là em trai hay em gái cô bé đều thích bởi tất cả các bạn của cô bé đều có em lại còn khoe nữa khiến cô bé vô cùng ghen tị.
‘’ Con có muốn không? " Diệp Bạc Anh hỏi lại lần nữa.
Nhạc Uyển Uyển bẽn lẽn gật đầu.
" Vậy về phòng con đi! Sau này không được đòi bố ngủ với con nữa thì sớm có em cho con chơi cùng.’’
Nhạc Uyển Uyển xuống gường mở cửa về phòng mình.
‘’ Con hồ ly tinh! " Nhạc Tư Nhẫn cắn nhẹ vào tai cô
Á!
Diệp Bạc Anh giật mình đẩy Nhạc Tư Nhẫn ra.
" Em hứa với Uyển Uyển rồi thì anh phải cố gắng để không phá hỏng nguyện vọng của con bé chứ? " Nhạc Tư Nhẫn chồm lến người cô hôn lên xương quai xanh.
" Hôm nay, không được em mệt rồi mai còn phải đi sớm nữa. " cô đẩy anh ra kéo chăn chùm kín người.
Nhạc Tư Nhẫn kéo chăn ra khỏi người cô " Không được! Nói thì phải làm chứ! Em định dạy con tính ăn quỵt sao? "
" Không có! Nhưng em muốn ngủ thật mà." Diệp Bạc Anh giật chăm lại phía mình.
" Mai cho anh thịt, muốn làm bao nhiêu thì tùy.’’
‘’ Nhớ giữ lời đấy " nghe được câu này Nhạc Tư Nhẫn mới buông tha cho cô và ôm cô đi ngủ.
~ 6 giờ sáng ~
Nhạc Uyển Uyển đã chạy sang phòng bố mẹ không thèm gõ cửa mà xông vào cô bé hớn hở hỏi mẹ:" Mẹ ơi, em con đâu? "
Diệp Bạc Anh nghe xong thì không nhìn được cười cô cười phá lên. Nhạc Tư Nhẫn cố nhịn cười bế lấy cô bé
‘’ Con gái phải từ từ chứ vội cái gì? Con muốn em giống con thì phải chờ chứ? "
‘’ Không! Con muốn em giống bố cơ! Bố đẹp trai thế này cơ mà? " Nhạc Uyển Uyển hậm hực
" Con muốn em trai à? Vậy bố sẽ cố gắng. " Nhạc Tư Nhẫn thơm vào mà cô bé một cái thật kêu.
Nhạc Uyển Uyển nghe xong cười tít mắt đòi xuống tự đi ra ngoài. Anh khóa trái cửa nhắn tin cho Triệu quản gia cho người đi đưa con gái anh đi học.
Xong xuôi anh mới đi đến chỗ vợ đang trang điểm ghé sát tai thì thầm " Em nói xem, thế này có phải chúng ta nên làm gì đó không? "
" Cút ra! " Diệp Bạc Anh bịt tai dịch người ra xa.
Nhạc Tư Nhẫn vờ không nghe thấy một tay vòng qua eo nhấc cô lên ném vác cô về phía gường.
Diệp Bạc Anh vung vẫy ‘’ Anh làm gì thế? Bỏ em ra "
Nhạc Tư Nhẫn cười đầy ẩn ý " Anh ăn sáng "
" Bố ơi! Bố! " Nhạc Uyển Uyển nửa đêm thức giấc không thấy bố đâu liền chạy lạch bạch đi tìm.
Nhạc Tư Nhẫn đang ôm vợ nghe tiếng con gái gọi liền tỉnh dậy ra mở cửa.
" Uyển Uyển con sao thế? "
" Hu … Huuu! Bố bảo bố ngủ với con sao giờ lại ngủ với mẹ rồi. "
‘’ Uyển nhi! Con lớn rồi về phòng ngủ đi.’’ Diệp Bạc Anh ôm eo Nhạc Tư Nhẫn từ đằng sau, còn đang dụi dụi mắt cho tình ngủ.
" Không đâu … Sao mẹ suốt ngày tranh bố với con thế? Con không … chịu đâu. Tối nào… mẹ cũng tranh với con …huuuhh. " Nhạc Uyển Uyển ôm chân Nhạc Tư Nhẫn khóc lớn.
Tình cảnh một lớn một nhỏ ôm chân khiến anh dở khóc dở cười. Cục bông nhỏ nhà anh giống vợ anh y đúc từ ngoại hình đến tính cách. Đặc biệt là tính dính người.
Anh ôm con gái nhỏ vào lòng dỗ dành " Ngoan nào! Ngoan nào! Để bố bảo mẹ cho con mượn bố một lúc nhá. "
Diệp Bạc Anh nghe vậy liền buông tay " Vậy vào đây ngủ luôn đi. "
Nhạc Tư Nhẫn bế con gái vào ngủ cùng.
" Uyển nhi con nằm cạnh mẹ, bố nằm với mẹ ‘’ Diệp Bạc Anh bế con gái từ tay chồng đặt xuống gường nằm bên trái phía ngoài còn cô nằm giữa.
Nhạc Uyển Uyển thấy vậy thì lao chèo vào giữa miệng không ngừng ăn vạ " Bố là của con. Bố là của con mà. Mẹ lớn rồi ngủ một mình đi. " cô bé cố gắng tách mẹ ra khỏi bố.
" Vậy sao? Nhưng bố con là chồng của mẹ và nếu không có mẹ thì không có con đâu nên biết điều ngoan ngoãn nằm bên đó đi.’’ Diệp Bạc Anh chui vào lòng Nhạc Tư Nhẫn
Nghe xong cô bé nước mắt lưng tròng, Diệp Bạc Anh thấy thế liền giở con bài cuối cùng " Muốn có em không? "
Nhạc Uyển Uyển luôn muốn có em nhưng nói thế nào mẹ cũng không chịu sinh cho cô bé dù là em trai hay em gái cô bé đều thích bởi tất cả các bạn của cô bé đều có em lại còn khoe nữa khiến cô bé vô cùng ghen tị.
‘’ Con có muốn không? " Diệp Bạc Anh hỏi lại lần nữa.
Nhạc Uyển Uyển bẽn lẽn gật đầu.
" Vậy về phòng con đi! Sau này không được đòi bố ngủ với con nữa thì sớm có em cho con chơi cùng.’’
Nhạc Uyển Uyển xuống gường mở cửa về phòng mình.
‘’ Con hồ ly tinh! " Nhạc Tư Nhẫn cắn nhẹ vào tai cô
Á!
Diệp Bạc Anh giật mình đẩy Nhạc Tư Nhẫn ra.
" Em hứa với Uyển Uyển rồi thì anh phải cố gắng để không phá hỏng nguyện vọng của con bé chứ? " Nhạc Tư Nhẫn chồm lến người cô hôn lên xương quai xanh.
" Hôm nay, không được em mệt rồi mai còn phải đi sớm nữa. " cô đẩy anh ra kéo chăn chùm kín người.
Nhạc Tư Nhẫn kéo chăn ra khỏi người cô " Không được! Nói thì phải làm chứ! Em định dạy con tính ăn quỵt sao? "
" Không có! Nhưng em muốn ngủ thật mà." Diệp Bạc Anh giật chăm lại phía mình.
" Mai cho anh thịt, muốn làm bao nhiêu thì tùy.’’
‘’ Nhớ giữ lời đấy " nghe được câu này Nhạc Tư Nhẫn mới buông tha cho cô và ôm cô đi ngủ.
~ 6 giờ sáng ~
Nhạc Uyển Uyển đã chạy sang phòng bố mẹ không thèm gõ cửa mà xông vào cô bé hớn hở hỏi mẹ:" Mẹ ơi, em con đâu? "
Diệp Bạc Anh nghe xong thì không nhìn được cười cô cười phá lên. Nhạc Tư Nhẫn cố nhịn cười bế lấy cô bé
‘’ Con gái phải từ từ chứ vội cái gì? Con muốn em giống con thì phải chờ chứ? "
‘’ Không! Con muốn em giống bố cơ! Bố đẹp trai thế này cơ mà? " Nhạc Uyển Uyển hậm hực
" Con muốn em trai à? Vậy bố sẽ cố gắng. " Nhạc Tư Nhẫn thơm vào mà cô bé một cái thật kêu.
Nhạc Uyển Uyển nghe xong cười tít mắt đòi xuống tự đi ra ngoài. Anh khóa trái cửa nhắn tin cho Triệu quản gia cho người đi đưa con gái anh đi học.
Xong xuôi anh mới đi đến chỗ vợ đang trang điểm ghé sát tai thì thầm " Em nói xem, thế này có phải chúng ta nên làm gì đó không? "
" Cút ra! " Diệp Bạc Anh bịt tai dịch người ra xa.
Nhạc Tư Nhẫn vờ không nghe thấy một tay vòng qua eo nhấc cô lên ném vác cô về phía gường.
Diệp Bạc Anh vung vẫy ‘’ Anh làm gì thế? Bỏ em ra "
Nhạc Tư Nhẫn cười đầy ẩn ý " Anh ăn sáng "