Nhạc Tư Nhẫn nghe xong mặt mày biến sắc đứng chôn chân tại chỗ. Ngay lúc này anh không biết phải nói sao nữa.
Diệp Bạc Anh cũng sẽ bị cuốn vào vòng xoáy tranh đoạt quyền lực bất cứ lúc nào cũng có thể chết. Còn anh thì sao? Như một người ngoài đứng nhìn không hơn không kém?
Nhạc Tư Nhẫn đang chìm đắm trong suy nghĩ riêng của mình thì tiếng gọi của Diệp Bạc Anh đưa anh về thực tại. Anh nhìn cô bằng ánh mắt chứa đầy sự hỗn loạn.
" Đi ăn thôi! Tư Huyệt Lăng cũng về rồi "
…
Từ lúc đi cho đến lúc ăn và về nhà hai người không ai nói với nhau câu nào.
" Diệp Bạc Anh! "
Đột nhiên Nhạc Tư Nhẫn gọi tên cô khiến cô khá bất ngờ.
" Sao thế? Có chuyện gì sao? " cô có chút tò mò vì sao anh lại gọi cả họ tên cô lên thế.
" Em không có gì nói với anh sao? " Nhạc Tư Nhẫn nhìn cô đầy trầm tư
" Về chuyện gì? " cô có chút không hiểu lắm hoặc đơn giản cô không đủ tinh ý.
Nhạc Tư Nhẫn thở dài có chút thất vọng " Chuyện về gia tộc em là thật sao? "
" Ừ " Diệp Bạc Anh đáp như thể chẳng phải chuyện của mình.
Bầu không khí rơi vào yên lặng đến khó thở hồi lâu cô mới lên tiếng giải thích rõ ràng " Sắp tới cũng có thể em sẽ về đấy, cũng có thể quay về hoặc không "
" Không có cách nào từ bỏ sao? " Nhạc Tư Nhẫn trông như người mất hồn ánh mắt đầy tuyệt vọng.
Thấy thế Diệp Bạc Anh cười như thể chuyện đơn giản vậy " Tư Nhẫn nãy, đừng làm quá lên như thế đây đâu phải lần đầu của tôi đâu. Mọi chuyện sẽ ổn thôi nó sẽ về đúng trật tự vốn có của nó. Một ngai vàng thì không thể có hai vua. "
Nhạc Tư Nhẫn đột nhiên ôm lấy cô vùi mặt vào vai cô giọng nói có chút run rẩy " có phải em đã vất vả và mệt mỏi lắm để sống không? "
Diệp Bạc Anh im lặng không lên tiếng như ngầm thừa nhận.
Thấy cô không trả lời anh càng ôm chặt cô hơn.
Diệp Bạc Anh cảm thấy như nghẹt thở liền đẩy Nhạc Tư Nhẫn ra " Anh ôm tôi chặt quá rồi đó. "
Nhạc Tư Nhẫn buông cô ra rồi rời đi. Diệp Bạc Anh chẳng hiểu chuyện gì lên gường đi ngủ.
Cả căn phòng rơi vào tĩnh lặng, có thể nghe được tiếng kim đồng hồ chạy. Nhạc Tư Nhẫn rơi vào trầm tư không thể nói thành lời, Diệp gia chuẩn bị nội chiến vậy mà anh lại chẳng giúp gì được cho cô. Cái ghế gia chủ của Diệp gia chính là tương lại nắm giữ vận mệnh kinh tế toàn thế giới, dưới chân toàn là màu bảo sao một người như Diệp Bạc Anh đây không hiểu yêu là như thế nào cũng phải.
Anh lo lắng suy nghĩ một hồi cảm thấy đầu như muốn nứt ra vậy. Nhạc Tư Nhẫn ngồi làm việc cho đến tận gần sáng mới đi ngủ.
Anh nhìn cô nằm ngủ như thể chẳng có chuyện gì xảy ra không biết là vô tâm hay vô vọng nữa.
~ 10h sáng ~
Nhạc Tư Nhẫn giật mình tỉnh dậy không ngờ anh lại ngủ tới tận giờ này. Nhìn quanh phòng không thấy người bên cạnh đâu thì hoảng loạn đi xuống tầng trước mắt anh là một biển máu có vô vàn xác người nằm ngổn ngang.
Diệp Bạc Anh một thân một mình tay cầm con dao làm bếp toàn thân đầy máu. Nghe thấy tiếng chân cô quay đầu lại ánh mắt lạnh lẽo nhìn anh.
" Xảy ra chuyện gì vậy? "Nhạc Tư Nhẫn cẩn thận bước qua xác người nằm ngổn ngang.
" Có lẽ tôi phải về rồi không thể ở lại đây được nữa ", Diệp Bạc Anh tay trái nắm chặt tờ giấy trong tay đến mức nhàu nát.
Diệp Bạc Anh cười mỉa nhìn Nhạc Tư Nhẫn " Trông tôi đáng sợ lắm đúng không? "
Nhạc Tư Nhẫn không trả lời chỉ biết im lặng quay mặt đi. Không thể không thừa nhận ngay lúc này đây trông cô vô cùng đáng sợ. Chiếc váy ngủ màu trắng nhuốm đỏ, khắp nơi đều dính máu.
Nhìn thấy đáp án Diệp Bạc Anh cười phá lên biểu cảm có chút khó coi " A! Thật là … "
Nhạc Tư Nhẫn biết mình có chút quá đáng liền ôm lấy người cô " Không phải như thế đâu. "
Không phải như thế đâu! Là câu nói mà cô thường xuyên nghe trong suốt 8 năm qua. Cô đẩy Nhạc Tư Nhẫn ra đi lên tầng gọi điện cho ai đó.
Nhạc Tư Nhẫn đứng nhìn xác người ngổn ngang anh lấy điện thoại gọi cho ai đó một lúc sau có một xe tải đến xử lý hiện trường.
Ôn Dư Khải nhìn xác người nằm ngôn ngang không khỏi kinh hãi " Nhạc Tư Nhẫn, mày biết cô ta là ai mà còn yêu cổ. Cho dù mày yêu đến như thế nào thì trước mắt cổ có sống sót trong cuộc tranh giành ghế gia chủ không đã? "
" Im đi! " Nhạc Tư Nhẫn quát lớn.
" Hơn nữa Diệp gia chẳng biết yêu là như thế nào đâu? Họ chỉ biết đến quyền lực và địa vị thôi. Cậu yêu cô ta khác nào vào địa ngục trần gian đâu. "
" Cậu nói đủ chưa Ôn Dư Khải. Cút về làm việc của cậu đi. " Nhạc Tư Nhẫn nắm lấy cổ áo của Ôn Dư Khải.
" Bỏ ra tôi đi là được chứ gì? " Ôn Dư Khải rời đi
Vậy là nhà xác lần này bận rộn rồi!
Nhạc Tư Nhẫn thở dài đầy mệt mỏi vừa lên tầng, vào đến phòng ngủ anh đóng cửa lại khóa trái cửa thấy thế Diệp Bạc Anh khó hiểu nhìn Nhạc Tư Nhẫn " Làm gì thế? "
" Làm gì thế? Câu này không phải là anh nên hỏi sao? "
Diệp Bạc Anh cũng sẽ bị cuốn vào vòng xoáy tranh đoạt quyền lực bất cứ lúc nào cũng có thể chết. Còn anh thì sao? Như một người ngoài đứng nhìn không hơn không kém?
Nhạc Tư Nhẫn đang chìm đắm trong suy nghĩ riêng của mình thì tiếng gọi của Diệp Bạc Anh đưa anh về thực tại. Anh nhìn cô bằng ánh mắt chứa đầy sự hỗn loạn.
" Đi ăn thôi! Tư Huyệt Lăng cũng về rồi "
…
Từ lúc đi cho đến lúc ăn và về nhà hai người không ai nói với nhau câu nào.
" Diệp Bạc Anh! "
Đột nhiên Nhạc Tư Nhẫn gọi tên cô khiến cô khá bất ngờ.
" Sao thế? Có chuyện gì sao? " cô có chút tò mò vì sao anh lại gọi cả họ tên cô lên thế.
" Em không có gì nói với anh sao? " Nhạc Tư Nhẫn nhìn cô đầy trầm tư
" Về chuyện gì? " cô có chút không hiểu lắm hoặc đơn giản cô không đủ tinh ý.
Nhạc Tư Nhẫn thở dài có chút thất vọng " Chuyện về gia tộc em là thật sao? "
" Ừ " Diệp Bạc Anh đáp như thể chẳng phải chuyện của mình.
Bầu không khí rơi vào yên lặng đến khó thở hồi lâu cô mới lên tiếng giải thích rõ ràng " Sắp tới cũng có thể em sẽ về đấy, cũng có thể quay về hoặc không "
" Không có cách nào từ bỏ sao? " Nhạc Tư Nhẫn trông như người mất hồn ánh mắt đầy tuyệt vọng.
Thấy thế Diệp Bạc Anh cười như thể chuyện đơn giản vậy " Tư Nhẫn nãy, đừng làm quá lên như thế đây đâu phải lần đầu của tôi đâu. Mọi chuyện sẽ ổn thôi nó sẽ về đúng trật tự vốn có của nó. Một ngai vàng thì không thể có hai vua. "
Nhạc Tư Nhẫn đột nhiên ôm lấy cô vùi mặt vào vai cô giọng nói có chút run rẩy " có phải em đã vất vả và mệt mỏi lắm để sống không? "
Diệp Bạc Anh im lặng không lên tiếng như ngầm thừa nhận.
Thấy cô không trả lời anh càng ôm chặt cô hơn.
Diệp Bạc Anh cảm thấy như nghẹt thở liền đẩy Nhạc Tư Nhẫn ra " Anh ôm tôi chặt quá rồi đó. "
Nhạc Tư Nhẫn buông cô ra rồi rời đi. Diệp Bạc Anh chẳng hiểu chuyện gì lên gường đi ngủ.
Cả căn phòng rơi vào tĩnh lặng, có thể nghe được tiếng kim đồng hồ chạy. Nhạc Tư Nhẫn rơi vào trầm tư không thể nói thành lời, Diệp gia chuẩn bị nội chiến vậy mà anh lại chẳng giúp gì được cho cô. Cái ghế gia chủ của Diệp gia chính là tương lại nắm giữ vận mệnh kinh tế toàn thế giới, dưới chân toàn là màu bảo sao một người như Diệp Bạc Anh đây không hiểu yêu là như thế nào cũng phải.
Anh lo lắng suy nghĩ một hồi cảm thấy đầu như muốn nứt ra vậy. Nhạc Tư Nhẫn ngồi làm việc cho đến tận gần sáng mới đi ngủ.
Anh nhìn cô nằm ngủ như thể chẳng có chuyện gì xảy ra không biết là vô tâm hay vô vọng nữa.
~ 10h sáng ~
Nhạc Tư Nhẫn giật mình tỉnh dậy không ngờ anh lại ngủ tới tận giờ này. Nhìn quanh phòng không thấy người bên cạnh đâu thì hoảng loạn đi xuống tầng trước mắt anh là một biển máu có vô vàn xác người nằm ngổn ngang.
Diệp Bạc Anh một thân một mình tay cầm con dao làm bếp toàn thân đầy máu. Nghe thấy tiếng chân cô quay đầu lại ánh mắt lạnh lẽo nhìn anh.
" Xảy ra chuyện gì vậy? "Nhạc Tư Nhẫn cẩn thận bước qua xác người nằm ngổn ngang.
" Có lẽ tôi phải về rồi không thể ở lại đây được nữa ", Diệp Bạc Anh tay trái nắm chặt tờ giấy trong tay đến mức nhàu nát.
Diệp Bạc Anh cười mỉa nhìn Nhạc Tư Nhẫn " Trông tôi đáng sợ lắm đúng không? "
Nhạc Tư Nhẫn không trả lời chỉ biết im lặng quay mặt đi. Không thể không thừa nhận ngay lúc này đây trông cô vô cùng đáng sợ. Chiếc váy ngủ màu trắng nhuốm đỏ, khắp nơi đều dính máu.
Nhìn thấy đáp án Diệp Bạc Anh cười phá lên biểu cảm có chút khó coi " A! Thật là … "
Nhạc Tư Nhẫn biết mình có chút quá đáng liền ôm lấy người cô " Không phải như thế đâu. "
Không phải như thế đâu! Là câu nói mà cô thường xuyên nghe trong suốt 8 năm qua. Cô đẩy Nhạc Tư Nhẫn ra đi lên tầng gọi điện cho ai đó.
Nhạc Tư Nhẫn đứng nhìn xác người ngổn ngang anh lấy điện thoại gọi cho ai đó một lúc sau có một xe tải đến xử lý hiện trường.
Ôn Dư Khải nhìn xác người nằm ngôn ngang không khỏi kinh hãi " Nhạc Tư Nhẫn, mày biết cô ta là ai mà còn yêu cổ. Cho dù mày yêu đến như thế nào thì trước mắt cổ có sống sót trong cuộc tranh giành ghế gia chủ không đã? "
" Im đi! " Nhạc Tư Nhẫn quát lớn.
" Hơn nữa Diệp gia chẳng biết yêu là như thế nào đâu? Họ chỉ biết đến quyền lực và địa vị thôi. Cậu yêu cô ta khác nào vào địa ngục trần gian đâu. "
" Cậu nói đủ chưa Ôn Dư Khải. Cút về làm việc của cậu đi. " Nhạc Tư Nhẫn nắm lấy cổ áo của Ôn Dư Khải.
" Bỏ ra tôi đi là được chứ gì? " Ôn Dư Khải rời đi
Vậy là nhà xác lần này bận rộn rồi!
Nhạc Tư Nhẫn thở dài đầy mệt mỏi vừa lên tầng, vào đến phòng ngủ anh đóng cửa lại khóa trái cửa thấy thế Diệp Bạc Anh khó hiểu nhìn Nhạc Tư Nhẫn " Làm gì thế? "
" Làm gì thế? Câu này không phải là anh nên hỏi sao? "