Sáng hôm sau Nhạc Tư Nhẫn trong mơ mảng tỉnh dậy trong cơ đau đầu. Đập vào mắt anh là nơi mềm mại nhất đã thế bàn tay hư hỏng của anh lại đang sờ nắn.
Anh hốt hoảng bật dậy lùi về sau thì ngã từ trên gường xuống
Rầm!
Lúc này Diệp Bạc Anh nghe thấy tiếng động cô mơ màng tỉnh dậy. Thấy Nhạc Tư Nhẫn ngã dưới sàn đã vậy còn chảy máu mũi.
" Mới sáng sớm đã làm sao vậy anh?" Diệp Bạc Anh đi xuống gường lấy nước uống
Nhạc Tư Nhẫn xấu hổ quá đành chạy ngay vào nhà tắm xả nước lạnh vào người.
Một lúc sau anh đi ra không thấy cô đâu đoán chừng cô ra ngoài vườn rồi. Nhạc Tư Nhẫn đi xuống bếp nấu ăn sáng được một lúc thì thấy Diệp Bạc Anh đi vào trên đầu có vài chiếc lá dính trên tóc
" Em đi đâu mà trên đầu dính tóc vậy?" vừa hỏi anh vừa gỡ lá trên đầu cho cô.
Diệp Bạc Anh rửa tay nhẹ nhàng đáp lại " Nãy con mèo nó trèo cao quá không xuống được nên tôi trèo lên bế nó xuống "
Gì cơ!!!? Nhạc Tư Nhẫn không thể tin vào tai mình nghe được Diệp Bạc Anh xinh đẹp nhẹ nhàng của anh lại biết trèo cây!!? Rốt cuộc thì cô còn biết gì nữa mà giấu anh không?
Nhạc Tư Nhẫn cười nhắc nhở cô " Lần sau đừng làm thế nguy hiểm "
Diệp Bạc Anh gật đầu.
........
Bữa sáng Nhạc Tư Nhẫn làm khá đơn giản chỉ là bánh mì kẹp thịt và bánh bao cùng sỉ cảo. Hai người ăn sáng trong im lặng. Ăn xong Nhạc Tư Nhẫn hỏi cô " Sáng nay em định làm gì? "
Cô ngẫm nghĩ một lúc lâu mới đáp " Không có "
" Thế đi xem phim không? " Nhạc Tư Nhẫn rủ cô đi
Diệp Bạc Anh đồng ý đi lên thay đồ. Hôm nay cô chọn một quần áo, khá thoải mái quần đùi áo croptop buộc tóc đuôi ngựa trông vô cùng trẻ trung năng động.
Nhạc Tư Nhẫn mặc quần dài và áo cộc tay bình thương hai người đi cạnh nhau trông không khác gì một cặp tình nhân cả.
Nhạc Tư Nhẫn lái xe đến địa điểm xem phim trong lúc anh đi cất xe thì Diệp Bạc Anh đi mua vé xem phim và mua đồ ăn nhẹ.
Cô chẳng biết anh thích xem thể loại nào với suy nghĩ và quan điểm của các nhân cô thấy đàn ông thường xem phim hành động và phim kinh dị hoặc trinh thám. Nghĩ một lúc cô liền mua hai vé xem phim trinh thám, phá án.
Nhạc Tư Nhẫn cầm tấm vé trên tay mặt có chút biến sắc nhưng anh vờ như không có gì xảy ra và đi vào xem phim với cô kết quả xem được 1/3 bộ phim. Anh đã hoảng sợ kéo lấy ống tay áo cô, lúc thì giật mình bởi tiếng súng.
Điều này khiến một người chẳng sợ trời đất như Diệp Bạc Anh đây thấy Nhạc Tư Nhẫn lúc này rất dễ thương. Cô chạm nhẹ vào tay anh cũng đủ khiến anh giật mình xuýt chút nữa là hét lên thành tiếng trông như một con mèo đang xù lông không cho ai đến gần vậy " Chúng ta ra ngoài nhé! "
Nhạc Tư Nhẫn lắc đầu, cô cứ nghĩ là anh đồng ý nhưng không anh đã cố ngồi xem đến hết phim.
Bước ra khỏi phòng chiếu phim Nhạc Tư Nhẫn như người mất hồn. Diệp Bạc Anh đưa cho anh chai nước " Uống nước không? "
Nhạc Tư Nhẫn đưa tay ra đón lấy, hai người đi dạo trung tâm thương mại. Tại đây cô mua đồ chơi cho mèo thì lúc thanh toán từ đâu xuất hiện một cậu nhóc chạy đến kéo túi đồ cô đang cầm miệng không ngừng la hét
" Trả đồ cho con, cô này lấy đồ của con. Đồ con chọn trước mà "
Diệp Bạc Anh nhíu mày sắc mặt tối đi cô lạnh giọng đáp lại " Đồ này của chị mua sao gọi là lấy được?"
Đứa bé có vẻ không biết điều ngược lại còn lăn ra ăn vạ.
Tiếng khóc của trẻ thu hút ánh nhìn của những người xung quanh người xem càng đến đông hơn.
Cô không muốn dây dưa nhiều liền xoay người rời đi ai dè đứa nhỏ túm lấy túi đồ của cô kéo lại miệng không ngừng la hét " Bỏ tay ra. Bỏ tay ra đồ lấy cắp "
Diệp Bạc Anh thả túi đồ ra đứa trả ngã nhào ra sàn. Cô đi tới ngồi xổm bên cạnh cậu nhóc " Này nhóc muốn la làng sao? Có tin chị đây cắt lưỡi không? "
Đứa trẻ im re không dám lên tiếng quay đầu đi tìm người giúp đỡ. Thấy hình bóng quen thuộc cậu nhóc chạy tới khóc lóc ăn vạ.
" Mẹ ơi! Chị kia bắt nạt con. Chị lấy đồ của con huhu huuu mẹ ơi "
Diệp Bạc Anh đi đến xòe hóa đơn ra trước mặt cậu bé " Này biết đọc chữ không? Nhìn cho kĩ chị đây là người trả tiền. Vô cớ chụp mũ ăn cắp cho người khác không phải nên xin lỗi sao? "
Mẹ đứa trẻ thấy vậy liền cúi đầu xin lỗi " Xin lỗi em. Đứa nhỏ nhà chị không hiểu chuyện lúc nãy làm mất đồ chơi mua cho mèo nên thấy em mua cái giống thế liền ăn vạ. Thành thật xin lỗi "
Người ta xin lỗi rồi chẳng lẽ cô lại không bỏ qua liền đứng dậy rời đi trước khi đi cô không quên ngồi xuống trước mặt cậu nhóc mỉm cười thân thiện " Nhóc con này, sau này còn như vậy nữa thì sẽ không bỏ qua đâu nha "
Rõ ràng chỉ là lời nhắc nhở nhưng lại mang đầy sát khí khiến ai cũng rùng mình.
Nhạc Tư Nhẫn nghe điện thoại xong quay lại thấy cô đang nhìn đứa trẻ như muốn đem chôn sống anh đoán đã xảy ra chuyện gì đó, liền giải tán đám đông. Diệp Bạc Anh quay người rời đi anh đuổi theo hỏi cô " Có chuyện gì thế? "
Diệp Bạc Anh chỉ trả lời qua loa " Đứa nhỏ nó em lấy đồ của nó và em đã đe dọa nó một chút "
Nhạc Tư Nhẫn im lặng nhìn cô muốn nói gì đó nhưng lại thôi. Thấy thế Diệp Bạc Anh mới hỏi " Anh muốn nói gì? "
Nhạc Tư Nhẫn do dự một lúc mới hỏi " Em ghét trẻ con không? "
Diệp Bạc Anh không suy nghĩ gì mà đáp " Có. Cực kì ghét. Chúng thật sự rất ồn ào và phiền phức. Còn anh? "
" Có anh cũng thế! " Nhạc Tư Nhẫn có chút thất vọng không ngờ cô lại ghét trẻ con đến như thế còn anh thì ngược lại rata thích bọn trẻ.
Anh hốt hoảng bật dậy lùi về sau thì ngã từ trên gường xuống
Rầm!
Lúc này Diệp Bạc Anh nghe thấy tiếng động cô mơ màng tỉnh dậy. Thấy Nhạc Tư Nhẫn ngã dưới sàn đã vậy còn chảy máu mũi.
" Mới sáng sớm đã làm sao vậy anh?" Diệp Bạc Anh đi xuống gường lấy nước uống
Nhạc Tư Nhẫn xấu hổ quá đành chạy ngay vào nhà tắm xả nước lạnh vào người.
Một lúc sau anh đi ra không thấy cô đâu đoán chừng cô ra ngoài vườn rồi. Nhạc Tư Nhẫn đi xuống bếp nấu ăn sáng được một lúc thì thấy Diệp Bạc Anh đi vào trên đầu có vài chiếc lá dính trên tóc
" Em đi đâu mà trên đầu dính tóc vậy?" vừa hỏi anh vừa gỡ lá trên đầu cho cô.
Diệp Bạc Anh rửa tay nhẹ nhàng đáp lại " Nãy con mèo nó trèo cao quá không xuống được nên tôi trèo lên bế nó xuống "
Gì cơ!!!? Nhạc Tư Nhẫn không thể tin vào tai mình nghe được Diệp Bạc Anh xinh đẹp nhẹ nhàng của anh lại biết trèo cây!!? Rốt cuộc thì cô còn biết gì nữa mà giấu anh không?
Nhạc Tư Nhẫn cười nhắc nhở cô " Lần sau đừng làm thế nguy hiểm "
Diệp Bạc Anh gật đầu.
........
Bữa sáng Nhạc Tư Nhẫn làm khá đơn giản chỉ là bánh mì kẹp thịt và bánh bao cùng sỉ cảo. Hai người ăn sáng trong im lặng. Ăn xong Nhạc Tư Nhẫn hỏi cô " Sáng nay em định làm gì? "
Cô ngẫm nghĩ một lúc lâu mới đáp " Không có "
" Thế đi xem phim không? " Nhạc Tư Nhẫn rủ cô đi
Diệp Bạc Anh đồng ý đi lên thay đồ. Hôm nay cô chọn một quần áo, khá thoải mái quần đùi áo croptop buộc tóc đuôi ngựa trông vô cùng trẻ trung năng động.
Nhạc Tư Nhẫn mặc quần dài và áo cộc tay bình thương hai người đi cạnh nhau trông không khác gì một cặp tình nhân cả.
Nhạc Tư Nhẫn lái xe đến địa điểm xem phim trong lúc anh đi cất xe thì Diệp Bạc Anh đi mua vé xem phim và mua đồ ăn nhẹ.
Cô chẳng biết anh thích xem thể loại nào với suy nghĩ và quan điểm của các nhân cô thấy đàn ông thường xem phim hành động và phim kinh dị hoặc trinh thám. Nghĩ một lúc cô liền mua hai vé xem phim trinh thám, phá án.
Nhạc Tư Nhẫn cầm tấm vé trên tay mặt có chút biến sắc nhưng anh vờ như không có gì xảy ra và đi vào xem phim với cô kết quả xem được 1/3 bộ phim. Anh đã hoảng sợ kéo lấy ống tay áo cô, lúc thì giật mình bởi tiếng súng.
Điều này khiến một người chẳng sợ trời đất như Diệp Bạc Anh đây thấy Nhạc Tư Nhẫn lúc này rất dễ thương. Cô chạm nhẹ vào tay anh cũng đủ khiến anh giật mình xuýt chút nữa là hét lên thành tiếng trông như một con mèo đang xù lông không cho ai đến gần vậy " Chúng ta ra ngoài nhé! "
Nhạc Tư Nhẫn lắc đầu, cô cứ nghĩ là anh đồng ý nhưng không anh đã cố ngồi xem đến hết phim.
Bước ra khỏi phòng chiếu phim Nhạc Tư Nhẫn như người mất hồn. Diệp Bạc Anh đưa cho anh chai nước " Uống nước không? "
Nhạc Tư Nhẫn đưa tay ra đón lấy, hai người đi dạo trung tâm thương mại. Tại đây cô mua đồ chơi cho mèo thì lúc thanh toán từ đâu xuất hiện một cậu nhóc chạy đến kéo túi đồ cô đang cầm miệng không ngừng la hét
" Trả đồ cho con, cô này lấy đồ của con. Đồ con chọn trước mà "
Diệp Bạc Anh nhíu mày sắc mặt tối đi cô lạnh giọng đáp lại " Đồ này của chị mua sao gọi là lấy được?"
Đứa bé có vẻ không biết điều ngược lại còn lăn ra ăn vạ.
Tiếng khóc của trẻ thu hút ánh nhìn của những người xung quanh người xem càng đến đông hơn.
Cô không muốn dây dưa nhiều liền xoay người rời đi ai dè đứa nhỏ túm lấy túi đồ của cô kéo lại miệng không ngừng la hét " Bỏ tay ra. Bỏ tay ra đồ lấy cắp "
Diệp Bạc Anh thả túi đồ ra đứa trả ngã nhào ra sàn. Cô đi tới ngồi xổm bên cạnh cậu nhóc " Này nhóc muốn la làng sao? Có tin chị đây cắt lưỡi không? "
Đứa trẻ im re không dám lên tiếng quay đầu đi tìm người giúp đỡ. Thấy hình bóng quen thuộc cậu nhóc chạy tới khóc lóc ăn vạ.
" Mẹ ơi! Chị kia bắt nạt con. Chị lấy đồ của con huhu huuu mẹ ơi "
Diệp Bạc Anh đi đến xòe hóa đơn ra trước mặt cậu bé " Này biết đọc chữ không? Nhìn cho kĩ chị đây là người trả tiền. Vô cớ chụp mũ ăn cắp cho người khác không phải nên xin lỗi sao? "
Mẹ đứa trẻ thấy vậy liền cúi đầu xin lỗi " Xin lỗi em. Đứa nhỏ nhà chị không hiểu chuyện lúc nãy làm mất đồ chơi mua cho mèo nên thấy em mua cái giống thế liền ăn vạ. Thành thật xin lỗi "
Người ta xin lỗi rồi chẳng lẽ cô lại không bỏ qua liền đứng dậy rời đi trước khi đi cô không quên ngồi xuống trước mặt cậu nhóc mỉm cười thân thiện " Nhóc con này, sau này còn như vậy nữa thì sẽ không bỏ qua đâu nha "
Rõ ràng chỉ là lời nhắc nhở nhưng lại mang đầy sát khí khiến ai cũng rùng mình.
Nhạc Tư Nhẫn nghe điện thoại xong quay lại thấy cô đang nhìn đứa trẻ như muốn đem chôn sống anh đoán đã xảy ra chuyện gì đó, liền giải tán đám đông. Diệp Bạc Anh quay người rời đi anh đuổi theo hỏi cô " Có chuyện gì thế? "
Diệp Bạc Anh chỉ trả lời qua loa " Đứa nhỏ nó em lấy đồ của nó và em đã đe dọa nó một chút "
Nhạc Tư Nhẫn im lặng nhìn cô muốn nói gì đó nhưng lại thôi. Thấy thế Diệp Bạc Anh mới hỏi " Anh muốn nói gì? "
Nhạc Tư Nhẫn do dự một lúc mới hỏi " Em ghét trẻ con không? "
Diệp Bạc Anh không suy nghĩ gì mà đáp " Có. Cực kì ghét. Chúng thật sự rất ồn ào và phiền phức. Còn anh? "
" Có anh cũng thế! " Nhạc Tư Nhẫn có chút thất vọng không ngờ cô lại ghét trẻ con đến như thế còn anh thì ngược lại rata thích bọn trẻ.