Vậy là từ nãy đến giờ cha hắn chỉ đang cằn nhằn với hắn vì lợi dụng con gái nhà người ta sao? Chú không phải là lo cho hắn và gia đình không sợ Diệp Bạc Anh trả thù? Thế là nghĩ gì Nhạc Tư Nhẫn bèn nói đó
" Cha không sợ cô ấy trả thù sao? "
" Nó không làm thế đâu. " ông Nhạc nhìn thằng con trai đầy ngán ngẩm.
" Sao cha lại nghĩ vậy? " quả thực hắn không thể biết cha hắn đang nghĩ gì.
" Không biết nữa nhưng đoán vậy! " ông Nhạc dường như chột dạ không nói nữa.
Bà Nhạc bấy giờ đã làm món ăn xong dọn ra cho hắn và chồng mình.
" Á! Đau! " bà Nhạc nhéo ông chồng lắm mồm của mình một cái mới ngồi xuống bên cạnh ông.
Hắn nhìn cha và mẹ dường như hai người có gì đó đang che giấu hắn. Trực giác mách bảo rằng nó liên quan đến Diệp Bạc Anh.
" Mau ăn đi, không nguội hết bây giờ! " bà Nhạc giục hắn ăn.
" Vâng! "
Cả bữa ăn nhỏ chỉ có ba người không ai lên tiếng nói chuyện gì cả. Ăn xong bà Nhạc mói hỏi han mọi thứ.
" A Nhẫn! Ngày hôm đấy xảy ra chuyện gì vậy? Tiểu Anh đâu? " Tại sao con lại bị nhốt ở tầng hầm nhà Khang gia? " bà Nhạc hỏi dồn dập khiến hắn không biết nên trả lời câu nào trước.
" Chuyện nói ra hơi dài nhưng nói ngắn gọn là những gì mẹ thấy. Diệp Bạc Anh là tiểu thư nhà Rêcheria tên đầy đủ là Roxana Abbey Rêcheria. Con gái của Diệp Khang An người thừa kế gia tộc. Còn con … "
Nhạc Tư Nhẫn còn chưa kịp nói hết đã bị mẹ ngắt ngang lời " Còn con mẹ không muốn nghe! "
" Ơ kìa mẹ! " Nhạc Tư Nhẫn cảm thấy hụt hẫng xen chút tủi thân.
" A Nhẫn! "
" Dạ "
" Sao con quen được con bé vậy? Ở đâu? khi nào? … " bà Nhạc một lần nữa khiến hắn câm nín bởi bà toàn hỏi về Diệp Bạc Anh.
"… " hắn không biết nói sao luôn, hắn cảm thấy cha mẹ hắn quan tâm Diệp Bạc Anh có chút quá mức.
" Mẹ và cha đang giấu con chuyện gì vậy? "
Nhạc Tư Nhẫn không chịu nổi sự giấu diếm này.
Bà Nhạc nghe xong liền đuổi khoé hắn " Mau đi lên tầng nghỉ ngơi đi. Vất vả con con rồi! "
Hắn đâu phải dạng người dễ đuổi như thế " Mẹ cho con lời giải thích đi! "
" Con lên nghỉ ngơi đi. Lúc khác chúng ta nói chuyện. " bà Nhạc cũng đâu phải kiểu người dễ nói ra chuyện gì đó đâu.
" Mẹ không nói con ngồi lỳ ở đây cho đến khi biết sự thật. "
" Tuỳ con! " bà Nhạc cũng chẳng phải dạng vừa, hắn không đi thì bà đi là được chứ gì.
Bà Nhạc kéo chồng mình rời đi mặc kệ thằng con trai đang cố gặn hỏi mình.
Nhạc Tư Nhẫn xưa nay chưa bao giờ thắng mẹ trong độ lì. Nếu mẹ không nói hắn tự tìm hiểu là được chứ gì. Nhưng hắn đã đánh giá thấp về việc giấu đầu mối hay thông tin.
Chợt một suy nghĩ loé lên trong đầu hắn là sao không hỏi Diệp Bạc Anh.
Nghĩ là làm hắn gọi vào số máy quen thuộc rất nhanh bên đầu dây bên kia đã nhấc máy.
" Alo! "
" Vợ! " Nhạc Tư Nhẫn giật mình bởi chuông điện thoại còn chưa đến đợt chuông thứ hai.
" Nhạc tổng! Cô chủ dặn tôi nói với ngài là hiện tại cô ấy rất bận không thể nghe máy được! "
" Bao giờ cô ấy hết bận tôi gọi lại sau! " Nhạc Tư Nhẫn định tắt máy nhưng dường như đầu dây bên kia biết được ý định đó liền chặn lại
" Thưa ngài! Xin đừng vội cúp máy cô chủ dặn tôi là bất cứ thứ gì ngài yêu cầu cô ấy sẽ đáp ứng! "
" Bất cứ thứ gì mà tôi cần? " hắn hỏi dò hỏi.
" Vâng! " trợ lý kiên định trả lời.
" Nó liên quan đến cô ấy có được không? "
" Nếu đó là trong phạm vi cho phép tôi sẽ trả lời nếu nằm ngoài phạm bị tôi xin phép từ chối. "
Câu trả lời nằm trong dự đoán của hắn.
" Cha không sợ cô ấy trả thù sao? "
" Nó không làm thế đâu. " ông Nhạc nhìn thằng con trai đầy ngán ngẩm.
" Sao cha lại nghĩ vậy? " quả thực hắn không thể biết cha hắn đang nghĩ gì.
" Không biết nữa nhưng đoán vậy! " ông Nhạc dường như chột dạ không nói nữa.
Bà Nhạc bấy giờ đã làm món ăn xong dọn ra cho hắn và chồng mình.
" Á! Đau! " bà Nhạc nhéo ông chồng lắm mồm của mình một cái mới ngồi xuống bên cạnh ông.
Hắn nhìn cha và mẹ dường như hai người có gì đó đang che giấu hắn. Trực giác mách bảo rằng nó liên quan đến Diệp Bạc Anh.
" Mau ăn đi, không nguội hết bây giờ! " bà Nhạc giục hắn ăn.
" Vâng! "
Cả bữa ăn nhỏ chỉ có ba người không ai lên tiếng nói chuyện gì cả. Ăn xong bà Nhạc mói hỏi han mọi thứ.
" A Nhẫn! Ngày hôm đấy xảy ra chuyện gì vậy? Tiểu Anh đâu? " Tại sao con lại bị nhốt ở tầng hầm nhà Khang gia? " bà Nhạc hỏi dồn dập khiến hắn không biết nên trả lời câu nào trước.
" Chuyện nói ra hơi dài nhưng nói ngắn gọn là những gì mẹ thấy. Diệp Bạc Anh là tiểu thư nhà Rêcheria tên đầy đủ là Roxana Abbey Rêcheria. Con gái của Diệp Khang An người thừa kế gia tộc. Còn con … "
Nhạc Tư Nhẫn còn chưa kịp nói hết đã bị mẹ ngắt ngang lời " Còn con mẹ không muốn nghe! "
" Ơ kìa mẹ! " Nhạc Tư Nhẫn cảm thấy hụt hẫng xen chút tủi thân.
" A Nhẫn! "
" Dạ "
" Sao con quen được con bé vậy? Ở đâu? khi nào? … " bà Nhạc một lần nữa khiến hắn câm nín bởi bà toàn hỏi về Diệp Bạc Anh.
"… " hắn không biết nói sao luôn, hắn cảm thấy cha mẹ hắn quan tâm Diệp Bạc Anh có chút quá mức.
" Mẹ và cha đang giấu con chuyện gì vậy? "
Nhạc Tư Nhẫn không chịu nổi sự giấu diếm này.
Bà Nhạc nghe xong liền đuổi khoé hắn " Mau đi lên tầng nghỉ ngơi đi. Vất vả con con rồi! "
Hắn đâu phải dạng người dễ đuổi như thế " Mẹ cho con lời giải thích đi! "
" Con lên nghỉ ngơi đi. Lúc khác chúng ta nói chuyện. " bà Nhạc cũng đâu phải kiểu người dễ nói ra chuyện gì đó đâu.
" Mẹ không nói con ngồi lỳ ở đây cho đến khi biết sự thật. "
" Tuỳ con! " bà Nhạc cũng chẳng phải dạng vừa, hắn không đi thì bà đi là được chứ gì.
Bà Nhạc kéo chồng mình rời đi mặc kệ thằng con trai đang cố gặn hỏi mình.
Nhạc Tư Nhẫn xưa nay chưa bao giờ thắng mẹ trong độ lì. Nếu mẹ không nói hắn tự tìm hiểu là được chứ gì. Nhưng hắn đã đánh giá thấp về việc giấu đầu mối hay thông tin.
Chợt một suy nghĩ loé lên trong đầu hắn là sao không hỏi Diệp Bạc Anh.
Nghĩ là làm hắn gọi vào số máy quen thuộc rất nhanh bên đầu dây bên kia đã nhấc máy.
" Alo! "
" Vợ! " Nhạc Tư Nhẫn giật mình bởi chuông điện thoại còn chưa đến đợt chuông thứ hai.
" Nhạc tổng! Cô chủ dặn tôi nói với ngài là hiện tại cô ấy rất bận không thể nghe máy được! "
" Bao giờ cô ấy hết bận tôi gọi lại sau! " Nhạc Tư Nhẫn định tắt máy nhưng dường như đầu dây bên kia biết được ý định đó liền chặn lại
" Thưa ngài! Xin đừng vội cúp máy cô chủ dặn tôi là bất cứ thứ gì ngài yêu cầu cô ấy sẽ đáp ứng! "
" Bất cứ thứ gì mà tôi cần? " hắn hỏi dò hỏi.
" Vâng! " trợ lý kiên định trả lời.
" Nó liên quan đến cô ấy có được không? "
" Nếu đó là trong phạm vi cho phép tôi sẽ trả lời nếu nằm ngoài phạm bị tôi xin phép từ chối. "
Câu trả lời nằm trong dự đoán của hắn.