Hoan Nhan không biết nên mở miệng nói như thế nào. Nếu cô là Văn Tĩnh, nhất định không cần quan tâm gì cả ôm chầm lấy anh. Cái gì cũng bỏ, cùng với anh cao chạy xa bay. Nhưng cô không phải là Văn Tĩnh, không có tính cách quyết đoán, không sợ trời không sợ đất của cậu ấy. Đây là ưu điểm nhưng cũng là khuyết điểm lớn nhất của cô.
Tánh tình hiền lành và nhẫn nhịn của cô là nền tảng để cô có được tình yêu chân thật này, nhưng cũng bởi vì cái tính hiền lành, nhẫn nhịn ấy mà cô bị mất đi hạnh phúc.
Anh bỗng nhiên buông cô ra, đứng im nơi đó, nét mặt đau thương vô hạn. Nỗi đau quá lớn khiến anh hít thở không thông, cánh mũi phập phồng hít sâu vào tích tụ tại lồng ngực sau cùng nặng nề rớt xuống trong tim.
“Em không có lời gì muốn nói với anh sao?” Anh nhẹ nhàng hỏi, cô im lặng như vậy thật tàn nhẫn.
“Cái gì cần nói, đều đã nói hết rồi.” Hoan Nhan khẽ nói, cô thật muốn ôm anh một cái, nhưng cô lại sợ , cô sợ mình ôm anh rồi sẽ không thể buông ra được nữa.
“Được, được, nói rất hay.” Anh gật đầu liên tục, ánh mắt dần thích ứng với bóng tối, có thể nhìn thấy vẻ mặt mơ hồ của cô, nét mặt cứng ngắc không chút biểu tình.
“Anh vẫn cho rằng mình là người đàn ông lạnh lùng lòng dạ ác độc, vẫn cho rằng mình đã đủ vô tình. Nhưng em, Hứa Hoan Nhan, nếu như nói anh tổn thương người là quang minh chính đại một đao là xong…. Còn em, khi mà người ta không phòng bị nhất,em đem dao một nhát cắm vào nơi sâu nhất trong trái tim anh, lại còn hung hăng quậy tơi bời thêm vài nhát, anh nhìn lầm em rồi! Nhìn lầm rồi!”
Anh nói dứt lời, khoảnh khắc xoay người kích động đến nỗi thiếu chút nữa ngã nhào. Hoan Nhan theo bản năng đưa tay kéo anh, lại bị anh hất ra không chút do dự. Cánh cửa mở toang, trong không gian vẫn còn phảng phất mùi thuốc lá anh hút, thế nhưng anh bỏ đi mất rồi.
Hoan Nhan ngồi một mình trong căn phòng vắng lặng, cửa sổ đang mở rộng, cửa phòng giờ phút này cũng mở lớn. Không khí lưu chuyển, gió lạnh ùa vào. Rốt cuộc cô cũng cảm thấy lạnh, không tránh khỏi mất mát. Cô buông tha cái gì đây? Buông tha tình cảm của anh đối với chính mình sao? Tim thật đau, nỗi đau trong tim từng chút từng chút một dâng lên.
Sáng ngày hôm sau khi tỉnh dậy, cảm giác toàn thân nóng bỏng hình như bị sốt. Cô trở mình một cái, bắp thịt khắp người đều đau nhức. Môi khẽ động đậy, trong cổ họng khô khốc, nóng ran như lửa thiêu. Sau cùng bất đắc dĩ mới gọi điện thoại xuống dưới lầu kêu người làm lên. Uống thuốc hạ sốt xong, hỏi thăm mới biết buổi sáng anh đưa Noãn Noãn đi học sau đó lái xe đến công ty.
Cô thở phào một hơi, bất luận như thế nào việc đưa Noãn Noãn đến trường không thể bỏ lỡ. Không biết Giáng sinh tối qua con bé không nhận được quà của cô và anh có giận dỗi hay không?
Tỉnh giấc từ trong cơn sốt, một ngày đã trôi qua rất nhanh. Khi cô mở mắt ra trời đã về chiều. Nhiệt độ cơ thể cũng không giảm bớt, ngược lại còn thấy tinh thần mơ mơ hồ hồ thêm. Hoan Nhan mệt mõi kéo chăn ra, khó khăn di chuyển thân hình, bàn tay run run với lấy điện thoại để trên đầu giường. Cô gọi xuống phòng khách nhưng không có ai nhận điện thoại cả.
Cô hơi sợ hãi, bầu trời chợt tối sầm, tuyết lại đang rơi. Cô không muốn chết, Noãn Noãn còn nhỏ như thế cô không thể bỏ được, cả anh nữa cô cũng không bỏ được.
Cô nằm suốt một ngày, không có ai tới hỏi han. Mà anh cũng một ngày không thấy mặt ở nhà.
Hoan Nhan gọi điện thoại một lần nữa, vẫn như cũ chỉ âm thanh reng reng của điện thoại vang lên, không có người nào bắt máy cả. Sau cùng, bất đắc dĩ cô mới gọi điện thoại cho Duy An. Cậu tới rất nhanh, Hoan Nhan được đưa đến bệnh viện sau khi bất tĩnh nhân sự. Duy An tức giận gần như muốn nổ tung. Cậu tưởng rằng khoảng thời gian này chị cậu sống rất vui vẻ hạnh phúc, cậu thì bận rộn với việc kinh doanh liên tục bay tới bay lui từ trong nước ra nước ngoài, nên cũng không thường xuyên hỏi thăm chị mình. Nhưng bây giờ xem ra, Thân Tống Hạo không chăm sóc tốt cho chị mình!
Nếu lần này chị gọi điện thoại tới nhằm lúc mình đang công tác ờ nước ngoài, e rằng khi quay về mình chỉ còn nước nhặt xác chị mà thôi.
Khi Duy An gọi điện thoại cho Thân Tống Hạo, gương mặt anh lạnh lùng đang ngồi trong phòng bệnh Thân Thiếu Khang, Thích Dung Dung và Thái Minh Tranh đang ngồi xung quanh giường, đút canh cho Thân Thiếu Khang.
“Bác trai, sắc mặt bác hôm nay xem ra tốt hơn nhiều, phải ăn nhiều một chút ạ. Hôm nay bác gái đích thân vào bếp hầm canh cho bác đấy ạ.”
Thái Minh Tranh ân cần nói xong, lại thổi nhẹ muỗng canh đưa đến khóe miệng Thân Thiếu Khang.
“Ông nhìn con dâu tôi chọn đi, thật ngoan hiền. Minh Tranh thân thể không tốt còn cố ý tới thăm ông, còn người nào kia sao không thấy mặt….”
Thích Dung Dung đắc ý dương dương, hoàn toàn quên mất Thân Tống Hạo vẫn còn ngồi một bên.
Thái Minh Tranh nghe bà nói vậy, thẹn thùng mở miệng: “Bác gái… Chăm sóc bác trai là trách nhiệm của con…”
“Cô vẫn chưa phải là người của nhà họ Thân.” Thân Tống Hạo bỗng nhiên cất giọng lạnh lùng nói, không khí trong phòng như đông cứng lại.
Thái Minh Tranh sắc mặt trắng bệch, bàn tay đang bưng chén canh khẽ run. Cô lập tức để chén xuống, nhẹ nhàng xoa bụng đã nhô lên cao nhiều.
“Minh Tranh, con làm sao vậy?” Thích Dung Dung bị dọa cho hết hồn, cuống quýt bước tới gần chạm vào cô hỏi.
“Không có việc gì, không có việc gì, bác gái. Là do cục cưng vừa đá con.” Thái Minh Tranh tuy là nói thế, nhưng sắc mặt càng lúc càng tái nhợt. Mồ hôi từng giọt thật lớn từ trên trán chảy xuống, trông vẻ mặt cô điềm đạm đáng yêu…
‘A Hạo, xem con vừa mới nói gì? Minh Tranh đang mang thai con của con, vậy còn không phải là người nhà họ Thân chúng ta sao?”
“Nếu bây giờ chúng ta đi làm xét nghiệm, đứa bé này có khả năng không phải máu mủ nhà họ Thân, vậy thì bà có thất vọng không?” Thân Tống Hạo nhếch môi nở nụ cười mờ ám, chuông điện thoại di động đột nhiên vang lên.
Sắc mặt Thái Minh Tranh chợt thay đổi, kêu ô lên một tiếng ngã nghiêng người trên ghế sa lon.
Sau khi nghe điện thoại, nét mặt Thân Tống Hạo chợt thay đổi khẩn trương. Tắt điện thoại xong cũng không thèm nhìn đến Minh Tranh, anh đứng lên vừa bước đi vừa nói: “Ba, buổi tối con sẽ đến thăm ba. Nhan Nhan bị bệnh rồi.”
“A Hạo!” Thích Dung Dung nhìn thấy anh muốn đi ra , bà tức giận mắng: “Minh Tranh như vậy mà con còn bỏ đi trông nom Hứa Hoan Nhan. Ai biết cô ta bệnh thật hay giả vờ. Theo mẹ thấy, tám phần là cô ấy cố ý. Cô ta ghen tỵ với Minh Tranh, ghen tỵ Minh Tranh có con của con, mà cô ta thì không sinh được…”
“Bốp!” Một tiếng bạt tai nặng nề vang lên, bất ngờ rơi vào trên mặt Thích Dung Dung, khiến bà không kịp đề phòng.
Thái Minh Tranh cơ hồ bị dọa cho ngây ngốc, còn Thích Dung Dung cũng không dám tin che mặt ngã ngồi xuống đất nhìn Thân Tống Hạo như ác quỷ đứng trước mặt.
“A Hạo…” Thân Thiếu Khang ngăn cản không kịp, bất đắc dĩ hô nhỏ một tiếng.
“Nếu như…. Để tôi nghe được những lời tương tự lần nữa, vậy thì không đơn giản là một bạt tai.” Anh lạnh lùng quét mắt một vòng, từ Thích Dung Dung qua Thái Minh Tranh đang ngồi một bên.
“Cả cô nữa, đừng tưởng có con là mọi chuyện đều tốt đẹp. Tôi cho cô biết, coi như đứa bé thật sự là con của tôi. Đối với cô, cũng không có chổ nào tốt cả. Vĩnh viễn cô cũng không vào được cửa nhà họ Thân ,vĩnh viễn đừng mơ tưởng lên làm nữ chủ nhân nhà họ Thân.”
Dứt lời không do dự bước ra khỏi phòng, nặng tay đóng cửa ầm một tiếng, âm thanh đóng cửa giống như nện một búa vào lòng Minh Tranh.
Cô sợ hãi không nói nên lời, thật sự rất sợ. Cô cũng biết, sở dĩ bây giờ anh không có vạch trần cô, trước là vì lấy cô làm bia đỡ đạn, sau thì đợi lúc thích hợp, cô lập tức bị anh hất văng qua một bên, còn có…
Mơ hồ cô cảm nhận được, anh và Hứa Hoan Nhan đang giận dỗi nhau. Chính xác mà nói, anh muốn dùng sự có mặt của cô chọc tức Hoan Nhan, làm cô ấy không còn lo nghĩ chuyện không đâu.
“Thiếu Khang…” Thích Dung Dung sửng sốt một hồi lâu, lúc này mới oa một tiếng khóc lên, bà nhào tới bên người ông khóc lớn: “Ông nhìn con trai ông đi, ngay cả tôi mà nó cũng dám đánh. Thiếu Khang, tôi không sống được nữa, còn mặt mũi nào mà sống đây? Tôi bị chính đứa con trai ruột thịt của mình bạt tai, làm sao còn mặt mũi gặp ai nữa.”
“Khóc, khóc, khóc. Tự mình bày ra chuyện như vậy, nói năng như vậy, chẳng trách ai không tức giận!” Thân Thiếu Khang chỉ cảm thấy phiền não: “Bà và Minh Tranh về trước đi, tôi muốn được yên tĩnh.”
Ông quay mặt sang chổ khác, nhắm mắt lại không để ý tới người kia nữa. Trong lòng vẫn suy nghĩ lời a Hạo nói lúc nãy. Tại sao a Hạo lại khẳng định như thế, lẽ nào đứa bé kia không phải con của a Hạo sao? Chẳng lẽ.. Chẳng lẽ Thái Minh Tranh vì muốn mang thai con của a Hạo, thật không chừa thủ đoạn nào, giấu luôn cả Thích Dung Dung?