Trong lòng anh canh cánh nổi lo gì đó, căn bản cô không hề để trong mắt! Anh hiểu lầm cô , trách lầm cô…. “A Hạo, con cũng đừng trách mẹ con….” Thân Thiểu Khang thấy anh tức giận phát run, nói chuyện bắt đầu không kiêng dè gì, cuống quít muốn tiến lên khuyên can, nhưng không ngờ Thân Tống Hạo lùi về sau một bước né bàn tay Thân Thiểu Khang.
“Ba cũng đã sớm biết chuyện, phải không?” Anh trầm giọng hỏi, âm thanh lạnh lùng, khiến Thân Thiểu Khang và Thích Dung Dung cũng hoảng sợ sắc mặt trắng bệch… “ Trả lời đi!” Thân Tống Hạo hai tay nắm chặt lại, hai mắt sắc bén chỉ chăm chú nhìn chằm chằm vào mặt Thân Thiểu Khang.
“Phải, nhưng mà A Hạo, mẹ con cũng không bức ép gì Hứa Hoan Nhan, mẹ con chỉ nói một chút khổ tâm riêng, là Hứa Hoan Nhan đứa bé kia đáy lòng quá thiện lương, đừng trách mẹ con, cũng đừng nói Hứa Hoan Nhan không làm tròn di chúc của ông nội con…”
“Không cần nói nữa!” Thân Tống Hạo chán ghét cắt ngang lời ba hắn đang nói không ngừng, nhìn hai người đang trước mặt mình. . A, đây chính là cha mẹ mình, một từ khi được gả vào nhà liên không ngừng gây xì căng đan, có không biết bao nhiêu tình nhân, một bất tài vô lực, bản lảnh quản vợ mình cũng không có.
Từ khi mình ra đời tới giờ, hai người bọn họ cũng chưa ai từng ôm lấy một ngày, chưa từng dạy đạo lý một câu? Nếu không có ông và bà nội, Thân Tống Hạo anh bây giờ căn bản sợ là cùng một dạng như ThânThiểu Khang làm kẻ vô tích sự, phế vật!
“Bà…” Thân Tống Hạo chỉ vào sắc mặt khó coi của Thích Dung Dung, nheo mắt lại, chỉ nhàn nhạt nói một câu: “Bắt đầu ngày mai, 10% cổ phần Thân thị mà bà có sẽ bị hủy bỏ, tất cả đồ đạc trong nhà họ Thân bà đừng mơ tưởng lấy đi! Những món đồ ông nội để lại, kính xin Thân phu nhân sáng sớm ngày mai mời bà đến công ty giao trả lại cho tôi.”
“A Hạo, ta là mẹ con, không thể đối xử với ta như vậy được!” Thích Dung Dung nghe xong lời anh nói, lập tức chân mềm nhũn, bà nhìn Thân Tống Hạo lạnh lùng dứt khoát cầm lấy áo khoác hướng ra cửa bước đi, không khỏi thê thảm hô to muốn xông tới ngăn hắn lại, trong lòng Thân Thiểu Khang
biết Thân Tống Hạo làm vậy là đã lưu tình rồi, dù sao…. Ông có một ít cổ phần, anh cũng không thu hồi lại, ông biết con mình ngoài cứng trong mềm, bất kể đáy lòng có bực bội cỡ nào, vẫn nghĩ đến công sinh thành của bọn họ, ông không trách con mình nhẫn tâm, chỉ tự trách mình chưa làm tròn trách nhiệm một người cha.
“Tôi không biết nhà nào có người mẹ nào mà ngay cả con mình cũng chưa từng ôm qua, tôi cũng không biết nhà nào có người mẹ nào cả con dâu của mình cũng tính kế! Thích Dung Dung bà tự lo liệu lấy mình đi!”
Thân Tống Hạo không chút do dự đi ra xe, nổ máy, lái ra khỏi trang viên nhà họ Thân, màn đêm dần buông xuống, anh lái xe chạy điên cuồng không mục đích, gió gào thét mạnh mẽ bên tai, sợi tóc phất qua khuôn mặt, lạnh như băng và đau đớn, tuy nhiên cũng không sánh bằng được nỗi khó chịu trong nội tâm anh.
Lúc nói đến ly hôn, thì lại tàn nhẫn viết điều kiện rõ ràng trong đơn không để cô mang theo món đồ gì. Anh cũng nhớ, thời điểm cô rời khỏi nhà họ Thân, ngoại trừ lúc gả tới đây cô thường mặc những bộ đồ bình thường, ngay cả anh kêu người mua mỹ phẩm để cô sử dụng hàng ngày, cũng không hề mang đi.
Tự thân nhà họ Quý khó lo nổi cho mình, Quý Duy An muốn cai nghiện cũng phải tốn món tiền lớn giống như cái động không đáy, mà cô, bây giờ sống ở nơi đầu đường xó chợ nào? Cũng là vợ chồng bấy lâu, nếu bảo anh khoanh tay đứng nhìn, hoặc là cứ trơ mắt , để tự đáy lòng mình cảm thấy hổ thẹn mấy ngày sau đó quên cô đi coi như chưa từng quen biết, anh thật không làm được.
Nhưng nếu để anh tìm được cô, lúc đó thì sao? Nhận lổi, xin cô tha thứ, chu cấp cho cô một số tiền lớn, sau đó đường ai nấy đi?
Anh cười khổ, Thân Tống Hạo anh còn không biết xấu hổ đến trình độ đó.
Thật ra, anh đúng là không dám đối diện cô, càng không thể nói cho cô biết, ban đầu nói ly hôn, một là bị Tô Lai thúc ép vừa đấm vừa xoa, hai là do những món đồ trang sức kia cứ canh cánh trong lòng.
Anh thân là một người đàn ông cao to, từ nhỏ sống trong gấm vóc lụa là, nếu bàn về khí phách và tấm lòng, cũng không sánh bằng cô một người con gái bình thường.
Thân Tống Hạo lắc đầu thở dài, ngừng xe lại, không biết mình đang đứng ở đâu, không muốn nghĩ đến tình cảnh ly hôn ngày đó, lúc cô rơi nước mắt, anh hiểu lầm, tổn thương cô, nhẫn tâm làm nhục… nhất định hoàn toàn đả thương tâm hồn cô.
“Đi thăm dò một chút nhà họ Quý sau khi ra nước ngoài, Hứa Hoan Nhan ở đâu, nau sớm báo cho tôi địa chỉ cô ấy.” Tắt điện thoại, anh mệt mỏi nổ máy xe, Tô Lai không có gọi điện thoại, chỉ gởi mấy tin nhắn, không cần nhìn cũng biết, nào là đang ở đâu, khi nào thì về….Cô ta đeo dính lấy anh, chỉ làm cho anh cảm thấy thêm phiền toái, mệt mỏi.
“A Hạo, anh trở về rồi….” Vừa vào tới cửa, Tô Lai khóe mắt sưng đỏ vì mới khóc chạy ra, Thân Tống Hạo khẽ đẩy cô ta ra, cau mày nói: “ Uhm, có chuyện gì sao?”
“Còn không phài là do Văn Tĩnh, hôm nay cô ta chạy tới nhà chúng ta, đem đồ của em đập bể rồi ném đi, quần áo, đồ trang sức cũng bị cô ta phá hủy. A Hạo, ngày mai em mà đi ra ngoài, một bộ đồ mặc cũng không có….A Hạo, tại sao Văn Tĩnh lớn lối như vậy, nói thế nào thì em cũng là người phụ nữ của anh, anh xác định cứ để cô ta như vậy khi dễ em sao?”
Tô Lai nói một hơi nửa ngày, Thân Tống Hạo cũng không chút động tĩnh, Tô Lai tức giận đẩy anh ra: “A Hạo, anh không nói gì sao?”
“Anh mệt mỏi, em muốn mua gì ký tên anh là được rồi, bất quá….” Thân Tống Hạo quay mặt sang, bình thản nhìn cô ta một cái: “Sau này, mua món gì từ trăm vạn trở lên phải nói qua anh.”
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK